Trong bóng tối, Sư An ngồi cạnh chiếc quan tài, chàng nắm
bàn tay đã lạnh băng cứng nhắc của nàng, bắt mạch của nàng.
Dường như chỉ cần chàng bắt mạch của nàng như vậy, trong một
khoảnh khắc nào đó sẽ có nhịp đập yếu ớt từ làn da bất động đó, cô nương đang
nằm yên lặng bất động này sẽ tỉnh lại, mỉm cười cầm tay hắn, nói… lên đây đi,
ta lừa chàng thôi.
Như vậy mới giống dáng vẻ của một cô nương nên có, là tự do
mênh mông vô tận giữa trời đất trong vạn vật, nhiệt tình mãnh liệt rực cháy, là
ngọn gió không bao giờ ngừng.
Trong thân thể Sư An, tâm ma bị chàng đè nén trong thời gian
dài vẫn chưa tiêu tan đang dần trỗi dậy, chúng ồn ào như người thường tới lui
hằng ngày, âm thanh càng ngày càng lớn, giống như ngàn vạn người bao vây chàng,
chen lấn nhau lảm nhảm bên tai hắn.
Đây là bồi thường của ngươi, ngươi khoan dung ẩn nhẫn như
vậy, cẩn trọng như thế, vận mệnh lại trêu đùa ngươi.
Lương thiện có tác dụng gì? Chính nghĩa để làm gì?
Chắc ngươi tức lắm nhỉ? Chắc hối hận lắm, chôn thế giới này
cùng đi.
Giết chết bọn họ! Hủy các tiên môn kia đi, hủy cả Tinh Khanh
cung.
Sư An nghe hàng vạn hàng nghìn lời oán giận thảm thiết, từ
lần đầu tiên chàng dẫn độ tâm ma tới nay, nó vẫn luôn quanh quẩn ở đó không đi,
quấy rầy chàng vô số ngày đêm, ác ý sục sôi dưới vẻ ngoài điềm tĩnh an bình của
chàng.
Qua nhiều năm như vậy, chúng không ngủ nghỉ liên tục đeo bám
theo chàng, xúi giục chàng, âm thầm giội vào chàng những gì độc ác nhất trên
thế giới này, hết lần này đến lần khác muốn đẩy chàng xuống vực sâu, nhưng
chàng luôn nắm được những cánh tay lôi kéo chàng, từ từ từng bước kéo họ từ vực
sâu lên. Chàng không hề dao động, không sợ hãi, không lùi bước, mười năm như
một, nhưng lúc này, chàng chậm rãi nói với những tiếng người ồn ào đó: “Các
ngươi nói xong chưa?”
“Nói xong thì câm miệng.”
Tinh đồ Nam Đẩu trên trán Sư An tỏa sáng rực rỡ, những âm
thanh kia sợ hãi tạm thời biến mất. Sư An phun ra một ngụm máu, chàng lau máu
tươi ở khóe miệng, xoay người ngồi xuống nền đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Sư An dựa lưng vào quan tài băng, lông mày và lông mi của
chàng đọng một lớp sương mỏng giống như chàng vừa bước ra từ một trận tuyết
rơi.
“Cây sơn trà muội trồng có quả được bảy năm rồi, không để
được nên để sư phụ ủ rượu đủ cho muội uống ba bốn tháng.”
Giọng của Sư An dịu dàng, hiền lành và nhẫn nại giống như
nhiều năm về trước đối diện với Tức Hi.
“Vóc dáng của Đường Phèn không hề thay đổi, chỉ nặng hơn một
chút, nó thích đánh nhau giống muội. Nhưng ta biết muội thương nó nên chẳng
phạt gì cả.”
“Đường Phèn rất nhớ muội, thực ra Tư Vi cũng rất nhớ muội,
chẳng qua muội ấy không chịu nói ra thôi.”
“Muội mất tích nhiều năm như vậy không muốn quay về, ta nghĩ
mãi nguyên nhân tại sao. Ta nghĩ có lẽ muội ghét quy tắc của Tinh Khanh cung,
cũng ghét bị ta quản thúc, ta còn nghĩ đợi muội đủ mười tám tuổi thì ta sẽ
không quản muội nữa, nếu sớm nói cho muội biết thì tốt rồi.”
“Nhưng ta không ngờ muội là Hòa Gia, hóa ra đây là nguyên
nhân trong s ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.