◎Thêm WeChat◎
Kỳ huấn luyện quân sự của đại học A luôn được tổ chức trước khi năm thứ hai bắt đầu, vì vậy sau khi thông qua các thủ tục nhập học phức tạp sẽ bắt đầu nhập học.
Lúc tự chọn tiết học, Tô Ý đã chọn khóa học vẽ tranh sơn dầu. Khóa học này áp dụng xen kẽ các lớp học trực tuyến và ngoại tuyến, lớp ngoại tuyến sẽ bắt đầu vào thứ năm tuần sau.
Buổi sáng thứ sáu của ngày thứ tám, Tô Ý đến phòng học sớm hơn mười lăm phút đồng hồ, trong lớp không có nhiều người.
Bởi vì sinh viên đi học rất nhiều nên phòng học được xây khá lớn, lúc này trong phòng trống trải, chỉ có mấy người ngồi thưa thớt.
Bài tập cuối kỳ của môn này là vẽ tranh sơn dầu, lý thuyết thì không quá quan trọng, tối qua Tô Ý ngủ không được ngon giấc nên cố tình chọn vị trí cuối lớp để chợp mắt một lát.
Còn hơn mười phút nữa mới đến giờ học, Tô Ý nằm úp sấp trên bàn, hai tay khoanh lại xếp chồng lên nhau, vùi đầu vào đó ngủ.
Nửa đêm hôm qua cô giật mình tỉnh dậy, tự nhiên không ngủ lại được nữa, thức mãi đến sáng mới bắt đầu thấy buồn ngủ nhưng nằm chưa được bao lâu thì chuông báo thức đã kêu inh ỏi, thế nên Tô Ý vừa úp sấp lên bàn đã ngủ ngay lập tức.
Lúc còn cách năm phút nữa là vào tiết, phòng học đã đầy một nửa, âm thanh ồn ào cũng lớn hơn.
Tô Ý nửa tỉnh nửa mê, cảm giác hình như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, âm thanh dường như cũng hướng về phía cô mà nói.
Tưởng mình đang nằm mơ, cô dụi đầu vào cánh tay rồi mới mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn.
Phòng học được xây theo kiểu bậc thang, sau khi Tô Ý mở mắt ra liền trông thấy hình ảnh một đống người đang nhìn cô chằm chằm.
Nhưng sau khi cẩn thận quan sát mới phát hiện mọi người không nhìn cô, mà là nhìn phía bên trái của cô.
Tô Ý thuận thế nhìn sang trái, bởi vì còn ngái ngủ nên có vẻ hơi đờ đẫn, cô chậm chạp quay đầu, mà người bên cạnh hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, xoay người qua.
Khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, suýt chút nữa Tô Ý đã ngã từ trên ghế xuống.
Tuy không đến mức nghiêm trọng như vậy nhưng bởi vì bị dọa, Tô Ý vô thức ngả người ra sau, đập lên vách tường.
Bịch——
"Cẩn thận."
Âm thanh Tô Ý đập đầu vào vách tường cùng với giọng nói của Lâm Thanh Hứa vang lên cùng lúc.
Cũng may là không bị đập mạnh, Tô Ý mở to hai mắt, một tay luồn ra sau sờ lên chỗ bị đụng, mắt hạnh vẫn còn dõi theo Lâm Thanh Hứa vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù va chạm không nghiêm trọng nhưng gặp kiểu tình huống này vẫn làm cho đầu óc Tô Ý choáng váng.
Vận khí hôm nay tốt đến vậy sao?
Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý một tay che đầu, cảm thấy cô tuy im lặng nhưng rất đáng yêu, thật ra còn có hơi ngốc nghếch.
"Tại sao lại có biểu cảm này?"
Dường như đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hứa nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa muốn chạy trốn kia, anh nhướng mày.
Tô Ý vốn định nói gì đó thì tiếng chuông vào lớp vang lên, giảng viên cũng đã tới.
Phòng học khá rộng nên Lâm Thanh Hứa và Tô Ý ngồi ở phía sau có thể dễ dàng nói chuyện, tuy Tô Ý vẫn luôn nhìn thẳng phía trước nhưng vẫn cảm nhận được có mấy ánh mắt đang nhìn về phía cô, cả người không được tự nhiên.
"Tối qua ngủ không ngon à?" Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý đã hoàn hồn lại với vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, quầng thâm dưới mắt hiện mồn một trên làn da trắng.
Tô Ý cố gắng đè nén nhịp tim đang đập liên hồi, gật gật đầu.
Đã lâu lắm rồi hai người họ không gặp lại nhau kể từ bữa tối hôm đó, nhưng Tô Ý vẫn luôn dõi theo những bài viết thảo luận về Lâm Thanh Hứa trên diễn đàn trường.
[Hôm nay tình cờ gặp đại tá Lâm ở sân thể dục, trong vòng mười phút có ba cô gái xinh đẹp tiến đến bắt chuyện nhưng không ai thành công. ]
[Hôm nay nhìn thấy Lâm Thanh Hứa luyện tập phục chế, thao tác điêu luyện, rất đẹp mắt!]
...
Ở mọi nơi, anh luôn thu hút ánh mắt và sự chú ý của mọi người.
Tô Ý ý thức được khoảng cách giữa hai người, không ngừng nhíu mày, khe khẽ thở dài một hơi.
Cô không muốn tâm tư của mình bị phát hiện, Tô Ý cẩn thận di chuyển đồ đạc trên bàn sang sát tường, rất nhẹ nhàng ngồi xích ra một chút.
Ánh mắt lặng lẽ nhìn Lâm Thanh Hứa.
Người bên cạnh đang chăm chú nghe giảng viên trên bục giảng những kiến thức về màu sắc, sườn mặt thanh thoát, lông mi dài, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, trên tay mân mê một cây bút chì, nhìn rất tập trung nhưng cũng có vẻ lơ đãng.
Nhận thấy anh không chú ý đến bên này, cô xích về phía tường một chút, một lát sau cả người như dính hẳn lên tường.
Ngón tay thon dài của Lâm Thanh Hứa xoay xoay cây bút, thỉnh thoảng dừng lại rồi tiếp tục xoay, ánh mắt lóe lên nhìn Tô Ý cẩn thận di dời đồ đạc qua một bên, giống như đang tránh né một con quái vật hay thiên tai gì đó.
Sợ anh đến vậy à?
Lâm Thanh Hứa ngưng nghịch bút, đưa tay ấn vào mi tâm, tự nhiên thấy hơi buồn bực.
Giờ giải lao.
Có một nam sinh ngồi phía trước Tô Ý lâu lâu cứ quay mặt lại nhìn, hết nhìn Tô Ý rồi lại nhìn sang Lâm Thanh Hứa, lặp đi lặp lại hành động đó liên tục, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Sau khi trả lời tin nhắn, Tô Ý ngẩng đầu lên thì vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu ta.
"Chào bạn học, chúng ta có thể thêm WeChat không?" Ánh mắt của Tô Ý giống như đang tiếp thêm dũng khí cho nam sinh nọ, cậu nhìn cô đầy mong chờ.
Tô Ý sửng sốt một lúc, định mở miệng từ chối nhưng sợ thất thố nên không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng đành nói: "Được."
Nam sinh rất vui vẻ, lấy di động ra định quét mã QR, không ngờ khi Tô Ý vừa nhấp vào mã QR của mình thì một bàn tay rất to, khớp xương rõ ràng chen vào tầm mắt của cô, ngay sau đó một tiếng "bíp" vang lên.
Cả nam sinh lẫn Tô Ý đều ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hứa đang cầm di động đứng một bên.
Anh quét mã QR của Tô Ý xong, thoải mái bấm mấy cái lên màn hình điện thoại rồi gửi lời mời kết bạn, điện thoại Tô Ý lập tức rung lên.
Nam sinh kia mơ mơ màng màng nhìn mấy hành động vừa rồi, thầm nghĩ người lạnh lùng như Lâm Thanh Hứa tại sao lại tranh quét QR như thế này?
Tô Ý cũng ngơ ngẩn cả người, chớp chớp mắt nhìn Lâm Thanh Hứa đặt điện thoại xuống.
Mà Lâm Thanh Hứa thì vô cùng bình tĩnh, giống như mới vừa phát hiện ra hai người họ đang nhìn mình, anh nhìn Tô Ý, bình thản à một tiếng: "Tôi tưởng cậu bảo tôi thêm WeChat."
Lúc này Tô Ý quên mất cả bất ngờ lẫn thẹn thùng, trong đầu nhớ đến cái tên đã cướp căn cứ bí mật của cô cùng giọng điệu quen thuộc, nói câu "Nể mặt cậu là chủ cũ, tôi chia cho cậu một nửa".
Vẫn thẳng thắn như trước.
Mà đối với nam sinh, câu này của Lâm Thanh Hứa còn khiến cậu khiếp sợ hơn.
Cái, cái, cái, cái này là bị ảo tưởng đó!
Nam sinh sốc đến mức không nói nên lời, hiện tại còn vô cùng xấu hổ, bực bội quay người đi, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên cùng lúc.
Sau giờ học có không ít người len lén nhìn Lâm Thanh Hứa, cảnh tượng vừa nãy đã lọt vào rất nhiều tầm mắt, vì thế trên diễn đàn có một bài post vừa đăng đã nổi.
[Không biết nên hỏi, nữ sinh bên cạnh Lâm Thanh Hứa trong lớp vẽ tranh sơn dầu là ai thế? Có thể khiến Lâm Thanh Hứa chủ động thêm WeChat nha.]
Lầu 1: Gì cơ? Chủ động thêm WeChat á! Thần thánh phương nào vậy?
Lầu 2: Thật hối hận khi không đăng ký lớp vẽ tranh sơn dầu, nếu không thì tôi đã có thể học cùng phòng với cậu ấy rồi.
Lầu 3: Hình như là người của khoa Báo chí và Tuyên truyền, nghe nói là sinh viên năm nhất.
Lầu 4: U1S1*, em gái này trông cũng mềm mại đáng yêu phết, là kiểu em gái ngọt ngào! Hahaha, tôi thích nhất là em gái ngọt ngào ( icon chảy nước miếng ).
*Có sao nói vậy
Lầu 5: Lầu trên vừa làm rơi liêm sỉ nè, có cần tôi ném lên lại dùm không?
Nam sinh ban nãy nhìn thấy bài đăng giống như bị châm dầu vào lửa, nổi giận múa phím, mượn câu chữ bày tỏ sự uất ức.
Lầu 6: Cậu ta mà lạnh lùng cái gì? Lúc người ta muốn quét QR, cậu ta canh đúng lúc đó rồi tranh quét trước, còn nói là tưởng muốn thêm anh ta, đây không phải là bị ảo tưởng sao?
Nhưng lúc ấy không có nhiều người ở đó, trong góc khuất cũng không có mấy ai ngồi, giọng nói của Lâm Thanh Hứa lại không lớn, thế nên chẳng có ai làm chứng.
Bởi vậy không ít người đứng ra phản bác.
Lầu 7: Anh bạn, cậu đang ghen tỵ à?
Lầu 8: Không thể không thể, người lạnh lùng như Lâm Thanh Hứa sao có thể nói mấy lời đó được. (icon xua tay)
Nam sinh kia không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, gương mặt đỏ bừng, chỉ có thể chửi Lâm Thanh Hứa là đồ chó!
Đợi đến khi tan học, Tô Ý không chấp nhận lời mời kết bạn, cũng không nói chuyện với Lâm Thanh Hứa, vội vàng thu dọc đồ đạc chạy thẳng về ký túc xá.
Trên đường về ký túc xá, Tô Ý nghe điện thoại.
"Mẹ."
"Ừm, dạo gần đây đã làm quen được với môi trường đại học chưa?" Giang Cẩm Ý ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi han.
Nói ra cũng lạ, lúc ở trường thì bà vô cùng nghiêm khắc nhưng khi về đến nhà lại vô cùng dịu dàng, nói đó là hai người hoàn toàn khác nhau có khi còn tin được.
Nhưng Tô Ý biết mẹ của cô trước giờ chuyện nhà ra chuyện nhà, chuyện trường ra chuyện trường, mặc dù bà luôn bận rộn với công việc trên trường nhưng khi về đến nhà, bà vẫn là một người mẹ dịu dàng mẫu mực, đây là lí do vì sao Tô Ý bị cô lập ở trường ba năm nhưng chưa bao giờ đổ lỗi cho Giang Cẩm Ý.
"Rất tốt ạ, bạn bè của con đối xử với con tốt lắm." Tô Ý thật lòng nói, hiện tại của cô tốt hơn nhiều so với lúc trước.
"Vậy có gặp anh đẹp trai nào không?" Câu đùa của Giang Cẩm Ý vô tình chọc trúng tim đen của Tô Ý, sắc mặt cô lập tức đỏ lên, cũng may là Giang Cẩm Ý không nhìn thấy.
Cô lại nghĩ đến cảnh Lâm Thanh Hứa chuyên chú nhìn bình minh, lơ đễnh xoay cây bút trong tay, ngòi bút giống như đang gảy dương cầm, gảy đến nỗi trong lòng Tô Ý ngứa ngáy.
Tô Ý cũng không biết tại sao lại theo bản năng nói không có, dường như hai năm trung học đã tạo cho cô thói quen giữ kín bí mật này, không ai được biết.
Đây là bí mật của riêng cô mà thôi.
"Được rồi, con đừng chỉ chăm chăm vào việc học, rảnh rỗi thì tham gia mấy hoạt động xã đoàn, tìm bạn nào ưa nhìn một chút, hưởng thụ cảm giác yêu đương." Giang Cẩm Ý trước giờ vẫn luôn cởi mở đối với vấn đề này, không nói như hồi trước là tuổi còn nhỏ hay phải tập trung học để thi vào đại học, bây giờ đã đại học rồi thì không có lí do gì mà không chịu thử yêu đương một lần.
Tô Ý dường như đã quen với sự thẳng thắn của Giang Cẩm Ý, đỏ mặt đáp lại một tiếng.
Tô Ý có tham gia vào một đoàn nghệ thuật của trường, cô đảm nhận vị trí nhiếp ảnh trong bộ phận tuyên truyền quảng cáo, cái gì không thích là cô sẽ không làm, nhưng năm nhất vẫn còn rất nhiều thời gian rảnh, thế nên đã được đàn chị đề cử đến làm gia sư cho một đứa trẻ.
Một hôm, Tô Ý tan trường trở về muộn vì bận ở lại giải một bài toán mẫu, lúc đó sắc trời đã tối, chỉ có một vầng trăng tròn treo trên trời tỏa sáng rực rỡ như một tấm gương bị khuyết một góc.
Từ ga tàu điện ngầm đi ra đến trường học có một con hẻm nhỏ, hẻm này đã cũ, đa số là người già sinh sống ở đây, Tô Ý luôn đi ngang con hẻm này để có thể rút ngắn con đường đến trường.
Lúc đó trời vẫn còn sớm, đi trong ngõ tắt cũng coi như an toàn.
Nhưng vào lúc này, Tô Ý không biết là do trời tối hay có lí do gì khác mà đột nhiên cô cảm thấy rất bối rối.
Ở ngã tư con hẻm có chiếc xe ba gác cũ kỹ của một ông cụ, chiều tối ông thường hay chở bà cụ bị liệt đi dạo một vòng.
Lúc này vừa mới đi vào, Tô Ý mượn ánh trăng nhìn thấy trên chiếc xe ba gác có một bóng đen mơ hồ tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Cô định lùi về sau muốn đổi đường đi thì bóng đen kia đột nhiên lên tiếng.
Trong giọng nói có chút say rượu mà cũng vừa ngô nghê.
"Tô Ý?"