◎Yêu thầm là hạn hán, nhưng gặp được anh là hạn hán mưa dầm thấm lâu.◎
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người cũng đã hiểu nhau hơn, Hứa Thanh Ninh và bạn trai còn muốn đi dạo một vòng nữa, còn Lăng Linh nhìn thấy một tiệm nét liền xông thẳng vào.
Chỉ còn Khương Niệm và Tô Ý ra ngoài, bên cạnh có Lâm Thanh Hứa, hai người còn lại trong ký túc xá còn phải đi tham gia một buổi tụ họp nữa nên anh cũng bị bỏ rơi.
Quán Minh Tường nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, tuy là ngõ sâu nhưng vô cùng nhộn nhịp. Đầu ngõ có một quán bar, lối vào bị che khuất nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều người đến.
Khương Niệm dừng ở chỗ này.
"Niệm Niệm, làm sao vậy?" Tô Ý nhìn thấy Khương Niệm đang đứng bất động nhìn chằm chằm lối vào của quán bar đầu ngõ.
Khương Niệm nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, vòng tay đang ôm quanh eo mỹ nhân đi vào.
Khương Niệm đứng sững sờ tại chỗ, dường như không nghe thấy Tô Ý gọi, đầu óc trống rỗng.
"Niệm Niệm?" Tô Ý kéo cánh tay Khương Niệm, lúc này cô ấy mới hoàn hồn.
"Ý Ý, tớ còn có việc, cậu về trước đi." Nhưng có lẽ sợ ban đêm không an toàn nên Khương Niệm ngẩng đầu nhìn sang Lâm Thanh Hứa, vô cùng ga lăng nói: "Bạn học Lâm, có thể làm phiền cậu đưa Ý Ý về trường an toàn không?"
"Tôi còn có chút việc, sợ Tô Ý đi một mình buổi tối thế này không an toàn, cậu giúp tôi được không?"
Lâm Thanh Hứa nhìn Khương Niệm, gật gật đầu. Thật ra không cần phải nói, sự giáo dục từ bé của anh cũng sẽ thúc giục anh phải đưa người về ký túc xá ăn toàn.
"Vậy cậu thì sao?" Tô Ý nghe Khương Niệm nhờ vả Lâm Thanh Hứa, trái tim như muốn nhảy bổ ra ngoài.
"Tớ không sao, ban nãy tớ nhìn thấy người quen, lát nữa tớ sẽ chia sẻ vị trí cho cậu, đừng lo lắng." Khương Niệm trấn an Tô Ý một câu rồi chuyển hướng bước nhanh vào lối vào kia.
Hai người cùng nhau lớn lên, tình bạn mười năm ròng rã nên Tô Ý hiểu rất rõ Khương Niệm, đến thời điểm thích hợp cô ấy chắc chắn sẽ nói, cho nên cô chỉ có thể gật đầu dặn cô ấy chú ý an toàn.
Khương Niệm quay đầu bước vào quán bar, đầu ngõ chỉ còn lại Tô Ý và Lâm Thanh Hứa đứng cùng nhau.
Sự hoảng loạn trong lòng Tô Ý mỗi lúc một dâng lên theo bước chân của Khương Niệm.
Trong ngõ nhỏ không có đèn, chỉ có ánh sáng từ quán bar hắt ra lấp lánh, tạo thành một bầu không khí sâu thẳm mơ hồ.
Tô Ý đứng yên không nói, cô không dám cử động, lòng bàn tay đang cầm túi thỏ bắt đầu chảy mồ hôi ròng ròng.
Ngược lại, hành động đứng yên không nhúc nhích của Tô Ý khiến Lâm Thanh Hứa cảm thấy thật thú vị.
Ánh sáng mập mờ le lói của quán bar hắt vào mặt Lâm Thanh Hứa, quang ảnh xẹt qua làm đường nét gương mặt của Lâm Thanh Hứa hiện lên trong ánh sáng.
"Không đi à?" Giọng nói có chút bất đắc dĩ pha lẫn chút khó hiểu, anh nghiêng đầu cười.
Tóc mái của người đang cúi đầu kia bị gió đêm thổi qua làm lộn xộn, lông mi cong vút khẽ khàng run rẩy, giống như một con thỏ nhỏ đang cảm thấy bất an, váy xếp ly bị gió thổi nhẹ lay động, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh, hai tay cũng khẩn trương nắm chặt túi nhỏ đang đeo.
"Không, không." Tô Ý nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh Hứa, cúi đầu cắn môi đè nén sự kích động.
Giọng nói cũng y hệt một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ.
"Bạn học Lâm, cậu về trước đi, tôi, tôi có thể tự về được, không cần phiền cậu đâu."
Tô Ý hít sâu một hơi, tuôn ra một tràng lời từ chối.
Cô hoảng loạn vì khoảng cách của hai người đang quá gần, cô sợ chỉ cần lơ đãng một chút là bí mật lớn nhất của mình sẽ bị bại lộ.
Tô Ý vừa dứt lời, hai người liền rơi vào trầm mặc.
Sau đó, cô nghe trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ.
"Không thể để cậu về một mình được, đi thôi."
Lâm Thanh Hứa sải chân đi về phía trước, đôi chân thẳng tắp thon dài, giọng nói nhàn nhạt mang theo một chút ý cười xa cách.
Khiến cô như trở về buổi chạng vạng ở trường trung học ngày hôm ấy.
Hàng mi dài còn đang run rẩy bất an, Tô Ý nắm chặt tay, hung hăng ấn ngón tay cái vào lòng bàn tay rồi mới cắn răng đi theo Lâm Thanh Hứa.
Rất lâu, rất lâu rồi cô mới ở gần anh như vậy, lần gần đây nhất có lẽ là vào hôm đại hội tuyên thệ 300 ngày đó.
Hôm đó cũng là lễ trưởng thành.
Lâm Thanh Hứa đứng nhất toàn trường, thay mặt các học sinh lên phát biểu.
Khóa mười ba của cô đối diện với bục phát biểu, cô xếp đầu hàng vì thân thể gầy gò nhỏ nhắn.
Hôm đó anh mặc một bộ âu phục màu đen, bộ âu phục chững chạc vẫn không che được hết vẻ kiêu ngạo của anh.
Trang phục đen kết hợp với làn da trắng tạo thành một sự tương phản rõ rệt, tóc mái xõa trước trán, khó có thể che giấu được năng lượng tuổi trẻ ngạo mạn trong đôi mắt anh.
Giọng nói trong trẻo và hăng hái được truyền đến mọi ngóc ngách của sân thể dục qua chiếc micro và đài phát thanh.
"Tuổi mười tám là ranh giới giữa một đứa trẻ và một người trưởng thành."
"Khi chúng ta đứng trước ngã ba đường, chúng ta sẽ bối rối, sẽ khát khao, sẽ sợ hãi, nhưng bất kể khi nào và ở đâu, chúng ta vẫn có thể duy trì một trạng thái, trạng thái đó sẽ không vì tuổi tác mà biến mất hay thay đổi, mà điều thật sự có thể thay đổi chính là nội tâm của chúng ta."
"Đó gọi là thanh xuân."
"Cái tên này không hề xa lạ với mọi người, bởi vì tất cả mọi người đều đang hoặc đã từng trải qua nó."
"Chúng ta đang ở trạng thái này, có được tinh thần hăng hái lớn nhất trong cuộc đời con người."
"Nhưng nếu phải chọn ra một độ tuổi phù hợp nhất với trạng thái đó, thì chính là hiện tại."
"Tuổi mười sáu, chúng ta ngây thơ và bồng bột; tuổi mười bảy, chúng ta đấu đá lung tung; tuổi mười tám, chúng ta nhiệt huyết, không gì là không làm được."
"Vì vậy, ở tuổi mười tám xuân phong đắc ý này, hãy cố gắng hết mình."
"Tôi biết sẽ rất vất vả, năm giờ dậy mười hai giờ đi ngủ là chuyện bình thường, còn có vô số đề thi giải không bao giờ hết, kiến thức lịch sử và chính trị trải dài vô tận, tính không hết công thức vật lý và hóa học, còn có di truyền sinh học, dẫn xuất halogen và hình học giải tích vô cùng tẻ nhạt rườm rà, vòng sinh hoạt chỉ gói gọn trong ba điểm hoạt động là căn tin, phòng học và ký túc xá."
"Nhưng bờ vai thiếu niên không thể vì thế mà sụp đổ."
Đôi mắt của những người có mặt ở sân vận động này đều ánh lên hào quang, hầu như không còn mệt mỏi hay buồn ngủ gì nữa, toàn thân họ toát ra sự nhiệt huyết của tuổi mười tám.
"Vì vậy, không ai thoát khỏi, nên chúng ta phải cố gắng hết mình vì một ngày nào đó trong tương lai chúng ta thăng hoa trong cuộc sống."
Sau một hồi im lặng, trên sân liền vang lên một tràng vỗ tay to như sấm, anh hô khẩu hiệu hùng hồn qua micro trên bục phát biểu, dẫn dắt từng lớp hô khẩu hiệu của lớp mình.
"Lớp một lớp một, không giống bình thường, vượt sóng ra khơi, làm điều phi thường! Kỳ thi tuyển sinh đại học nhất định giành chiến thắng!"
Lúc này, mọi người có mặt ai ai cũng bừng bừng khí thế, ngay sau đó, từng lớp từng lớp thay phiên nhau hô khẩu hiệu, vang dội khắp sân thể dục, lan đến từng góc trường.
Thiếu niên tuổi mười tám tràn đầy nhiệt huyết đứng trên bục, tóc bị gió thổi bay, mang âm thanh của anh đi đến phương xa, anh đứng hiên ngang trong gió, sự lạnh lùng và nhiệt huyết vốn mâu thuẫn với nhau nhưng khi hiện hữu trên người anh lại không gây ra sự bất hòa.
Trái tim của Tô Ý vì Lâm Thanh Hứa mà đập rất nhiệt liệt, máu cũng vì Lâm Thanh Hứa mà cuồn cuộn sôi trào, đúng vậy, đây là người đã công nhận cô trong khi cô chỉ nhận được sự chê bai cười nhạo của người khác.
Một người như vậy, vừa hăng hái vừa hết sức chân thành.
Tuy rằng mọi người ai cũng nói anh lạnh lùng, nhưng cô chưa bao giờ tin anh là người như vậy.
Đây là một lời tuyên chiến hùng hồn, bằng giọng nói rõ ràng mạnh mẽ và trong sáng của Lâm Thanh Hứa truyền qua radio, khai hỏa phát súng đầu tiên.
Tô Ý nhẹ nhàng cụp mắt nhìn Lâm Thanh Hứa đang đi phía trước cùng với bóng dáng trước đại hội 300 ngày tuyên thệ hòa vào làm một, nhưng nếu so sánh với khi ấy thì đã biến mất mấy phần.
Ký túc xá Lý.
"Phù, cuối cùng cũng xông vào kịp trước khi quản lý ký túc xá đóng cửa." Hứa Thanh Ninh đóng cửa ký túc xá, thở phì phò.
Lăng Linh đeo tai nghe nên không nghe thấy, Tô Ý thì đang ghé vào bàn viết gì đó, Khương Niệm đang phơi quần áo, ký túc xá nhất thời im lặng.
Lúc Khương Niệm trở về ký túc xá, cô ấy đã rũ bỏ đôi chân mày cau có của mình, có vẻ như mọi chuyện vẫn ổn, lúc này Khương Niệm vọt vào trong cửa, nhướng mày, ngữ điệu có chút ái muội: "Yo, hôm nay cục cưng Ninh của chúng ta đã đi thăm rừng cây nào vậy?"
"Niệm Niệm? Cậu lại trêu tớ!" Mặt Hứa Thanh Ninh đỏ bừng.
Tô Ý bị câu hờn dỗi này của Hứa Thanh Ninh kéo về thực tại: "Được rồi Ninh Ninh, cậu rửa mặt đi, sắp tắt đèn rồi."
"Được rồi!" Hứa Thanh Ninh vỗ đầu cô, đi lấy mấy vật dụng chuẩn bị rửa mặt.
Trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Quá bi thương, lên đại học rồi mà vẫn phải canh đèn tắt."
Đuôi mắt hạnh của Tô Ý cong cong, bởi vì bị cô lập ở trường trung học nên cô đã hình thành thói quen ở một mình từ lâu, không chủ động tiếp xúc và giao tiếp với người khác, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc phải gặp người lạ ở trường đại học, nhưng Khương Niệm kéo cô ra ngoài, giúp cô hòa nhập, làm cho cô bắt đầu cảm thấy cho dù bốn năm đại học chỉ ở trong ký túc xá thôi thì cũng đã rất đẹp rồi.
Sắp đến giờ tắt đèn, Tô Ý cầm bức thư trên bàn bỏ vào bao thư rồi niêm phong lại, leo lên giường.
Tiếng còi dưới lầu vang lên, ký túc xá liền chìm trong bóng tối.
Ban đêm là một sứ giả tuyệt vời để mở ra chủ đề mới, thu hẹp khoảng cách.
"Hôm nay tớ nhìn thấy một nữ sinh mới trên diễn đàn lần đầu tiên, giấc mơ của tớ thành sự thật rồi." Hứa Thanh Ninh nằm ở trên giường hô to: "Không thể ngờ Lâm Thanh Hứa đẹp trai đến vậy."
"Alo, bạn trai của Hứa Thanh Ninh phải không?" Khương Niệm tàn nhẫn hô lên.
"Này, tớ đang đứng ở góc độ khách quan." Hứa Thanh Ninh bật người ngăn lại, còn không quên phản bác: "Chẳng lẽ cậu không thấy cậu ấy đẹp trai sao?"
"Tớ thấy ai cũng đẹp trai hết, không hổ danh là ký túc xá đã thống trị các diễn đàn của trường trong một thời gian dài khi mới nhập học." Khương Niệm suy nghĩ một chút về bốn người ban nãy: "Nhưng mà khí chất của Lâm Thanh Hứa là hấp dẫn nhất, khiến người khác nổi lên tham vọng tò mò."
"Đúng vậy, tớ cũng thấy thế, nhìn thì có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng mà lúc ở chung lại khiến người khác cảm thấy cậu ấy là một quân tử biết tiến biết lùi rất lịch sự."
"Hơn nữa, cậu ấy còn cho tớ cảm giác không nói nên lời."
Khương Niệm hồi tưởng lại Lâm Thanh Hứa, trực giác của cô trước giờ rất chính xác.
"Ý Ý, tớ nghe nói cậu ấy đã đứng nhất trường trước khi chuyển tới thành phố của cậu đúng không? Hồi còn trung học có như vậy không?"
"A, đúng vậy." Tô Ý đột nhiên bị gọi tới, thiếu chút nữa đã tưởng tâm tư của mình đã bị lộ, trong lòng nặng nề nẩy lên một cái.
"Này, hồi trung học cậu có thân với Lâm Thanh Hứa không?"
Chà, nhất thời Tô Ý cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng mà trước giờ Hứa Thanh Nịnh rất cố chấp, không nhận được câu trả lời của Tô Ý thì sẽ không yên tâm: "Không biết ai có thể bắt được cậu ấy, đến lúc đó không chừng còn được chứng kiến một cuộc truy đuổi đẫm máu."
Không lâu sau, tiếng huyên thuyên dần dần yếu đi, thay vào đó là hơi thở đều đặn.
Tô Ý không buồn ngủ, đôi mắt trong veo.
Ngủ không được, chỉ cần nghĩ tới đêm nay là không ngủ được.
Nhớ lại cuộc hội thoại của hai người lúc nãy, tuy đơn giản mà lại xa cách nhưng vẫn khiến cô cảm thấy hưng phấn không thôi.
Nhưng đồng thời cũng khiến cô thấy khổ sở. Chỉ sợ cô có dốc sức để vào đại học A thì khoảng cách giữa họ vẫn tồn tại như cũ.
Lâm Thanh Hứa giống như một ngôi sao sáng, được nhưng ngôi sao khác bủa vây xung quanh, vô cùng rực rỡ, mà Tô Ý lại là đêm tối, chỉ dám lặng lẽ nhìn không một tiếng động.
Thầm mến giống như một trận hạn hán, vô cùng hoang vắng, mà gặp được anh lại là hạn hán mưa dầm thấm lâu.