Thì ra đây là cảm giác được quan tâm.

Tuy âm thanh không giống như thường ngày nhưng Tô Ý vẫn nhận ra chủ nhân giọng nói đó là ai.

"Lâm Thanh Hứa?"

Vừa dứt lời, một căn phòng trên lầu trong con hẻm nhỏ bật đèn lên, khiến con hẻm tối tăm sáng hơn một chút.

Dưới ánh trăng và ánh sáng của đèn, cuối cùng Tô Ý cũng thấy rõ người trước mặt.

Lâm Thanh Hứa ngồi trên chiếc xe ba gác cũ, hai chiếc cúc áo phía trên ngày thường luôn được cài tỉ mỉ bây giờ đã bị mở ra, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện dưới ánh trăng, xung quanh rải rác mấy chai rượu rỗng ngã nghiêng trên mặt đất bên cạnh, trong khi đó Lâm Thanh Hứa vẫn đang nốc rượu không ngừng, yết hầu dịch chuyển lên xuống, một ít rượu đổ ra ngoài thấm ướt áo anh.

Lâm Thanh Hứa uống xong lại quăng chai rượu rỗng vào đống chai ngổn ngang dưới đất, từ trên xe ba gác nhảy xuống, cúi người gom hết chai rỗng bỏ vào trong túi lấy từ cửa hàng tiện lợi.

Rõ ràng là những động tác bình thường nhưng Lâm Thanh Hứa làm rất chậm.

Tô Ý cứ như vậy đứng yên ở đó nhìn hành động của Lâm Thanh Hứa, cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải hỏi gì.

Lâm Thanh Hứa gom hết chai rượu vào trong túi rồi xoay người nhìn Tô Ý đang đứng trước mặt.

"Sao muộn rồi mà cậu còn ở đây?" Anh biết Tô Ý bị dọa sợ nên mở miệng đùa một câu: "Không sợ bị sói bắt sao?"

"Dạy học cho một bạn nhỏ nên ra trễ." Giọng nói của Tô Ý nhỏ nhẹ, bộ dạng sợ hãi của cô lọt vào ánh mắt Lâm Thanh Hứa.

Nhấc chiếc túi đựng đầy chai rỗng lên, anh quơ quơ trước mặt Tô Ý: "Yên tâm, chỉ số cồn không cao, tôi không say."

"Đi thôi, tôi đưa cậu về trường."

Lâm Thanh Hứa đi về phía trước, muốn ném túi rác vào trong thùng rác.

Lúc Lâm Thanh Hứa xoay người, Tô Ý nhìn thấy rõ bóng lưng của anh, cô mở to mắt không tin vào mắt mình, hoang mang tột độ.

Cô thậm chí không còn e thẹn nhìn Lâm Thanh Hứa như lúc trước mà chỉ hoảng sợ nắm lấy góc áo sơ mi của anh.

Anh cảm nhận được động tác của Tô Ý, Lâm Thanh Hứa ngạc nhiên, quay đầu định hỏi Tô Ý làm sao vậy.

Nhưng lời anh muốn nói còn chưa kịp ra khỏi miệng thì giọng nói rõ ràng của Tô Ý đã vang khắp hẻm nhỏ.

"Chúng ta đi bệnh viện, cậu bị thương rồi."

Khi Tô Ý nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Hứa đã thấy trên áo sơ mi anh có rất nhiều vết máu, cô cắn môi, chảy nước mắt đau lòng nhìn Lâm Thanh Hứa.

Lâm Thanh Hứa sửng sốt một chút, anh nhìn thấy trong ánh mắt Tô Ý hiện lên một loại tình cảm khác thường, như là đau lòng, như là sợ hãi, vô cùng trong sáng, không hề nhiễm một chút bụi bẩn nào.

Đối với anh, đây là một loại cảm xúc mới lạ.

Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ anh chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh, mỗi ánh mắt họ dành cho anh đều chứa sự tính toán vì ích lợi, anh là sản phẩm mà hai người họ không muốn trông thấy nhất, nhưng đồng thời bọn họ cũng tìm kiếm lợi ích từ trên người anh, khoảnh khắc anh được sinh ra đời, họ đã vứt anh cho ông nội nuôi dưỡng, từ trước tới nay đều do một tay bảo mẫu ở nhà ông nội nuôi lớn.

Ông nội sao?

Chi bằng gọi là thầy thì đúng hơn.

Anh được ông truyền nghề phục hồi văn vật từ khi lên ba, bố anh là người khởi nghiệp, vì không có ai kế thừa nên anh đã nghiễm nhiên trở thành người thừa kế của cái gọi là gia tộc phục chế văn vật, đồng thời kế thừa ngành này cho tới nay.

Mỗi tháng ông đều gọi anh về để kiểm tra trình độ phục hồi văn vật của anh xem anh có tiến bộ hay không, nếu xảy ra sai sót sẽ bị phạt theo gia pháp.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Vì một động tác lấp đầy sai, anh phải quỳ xuống để ông nội đánh bằng que trúc, đánh liên tục cho đến khi mặt trời lặn, đèn đường sáng lên thì mới ngừng.

Ông còn lạnh lùng nói muốn xem lần sau có tiến bộ hay không, không hề quan tâm đến anh.

Anh vào phòng lau sạch vết máu trên người, thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ khác rồi mới bước ra ngoài.

Nhưng anh không biết mình nên đi đâu.

Anh ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mấy chai rượu, tùy tiện đi dạo, vô tình bước vào con hẻm nhỏ này.

Anh tìm một chỗ ngồi xuống, âm thanh khui chai rượu vang lên, anh nốc một hơi thật dài, rượu nóng chảy xuống cổ họng lạnh lẽo nhưng trong lòng lại nguội lạnh.

Anh chưa bao giờ tin vào thứ gọi là tình cảm, tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt tràn ngập mưu kế và lợi ích, bọn họ muốn ghi chú của anh, muốn WeChat của anh, muốn tiền của anh, cho tới nay chỉ toàn là toan tính.

Nhưng lúc này lại có một đôi mắt hạnh trong veo thuần khiết không lẫn tạp chất đang nhìn Lâm Thanh Hứa.

Đôi mắt ấy khiến anh tò mò ngay từ đầu, tại sao lại có một đôi mắt nhìn anh mà không hề chất chứa bất kì một tính toán nào, thậm chí còn sợ hãi lẫn bối rối. 

Lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Giống như khi uống rượu sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác, anh ngồi trên chiếc xe ba gác dựa lưng vào tường, anh nhìn thấy chủ nhân của ánh mắt này xuất hiện bên trong con hẻm nhỏ.

Anh không xác định được, thế nên mới ngập ngừng mở miệng, kêu một tiếng Tô Ý.

Đợi anh hồi phục tinh thần, đôi mắt Tô Ý đã ướt đẫm, nói thì không nói, buông cũng không buông, chỉ ngây ngốc đứng nhìn anh như vậy.

Anh cười cười, nói mình không sao, vết thương nhẹ thế này mấy ngày sau là khỏi.

Nhưng Tô Ý vẫn mím môi không nói lời nào, bàn tay kéo góc áo anh không chịu buông, tựa như anh mà không đồng ý đi bệnh viện cùng cô thì cô sẽ không buông tay, đứng mãi ở trong hẻm nhỏ này.

Im lặng hồi lâu, Tô Ý muốn đưa anh đến bệnh viện càng sớm càng tốt, cuối cùng quyết định mở miệng thuyết phục.

"Phía sau áo sơ mi toàn là máu, nhìn thôi đã thấy đau rồi, cậu trở về thế này sẽ dọa bạn học với thầy giáo mất."

Lâm Thanh Hứa thở dài, như thể thỏa hiệp: "Được rồi."

Anh xoay người bước ra khỏi con hẻm, gọi một chiếc taxi rồi mở cửa nói với Tô Ý: "Lên xe đi, đến bệnh viện giám sát tôi."

Tô Ý còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để đi cùng anh nên cứ lẽo đẽo sau lưng, cô đã can thiệp nhiều đến vậy rồi, không có lí do gì để tiếp tục nữa.

Còn đang suy nghĩ miên man, nào ngờ Lâm Thanh Hứa mở miệng gọi cô lên xe cùng, cô vội vàng bước lên bất chấp suy nghĩ.

Anh nhẹ giọng nói với tài xế phía trước muốn đến bệnh viện, phiền chạy nhanh một chút.

Lâm Thanh Hứa nghiêng đầu, nhìn ánh đèn thành phố in bóng khuôn mặt Tô Ý qua cửa sổ xe, đôi mắt hạnh sáng ngời mang theo lo lắng, chóp mũi hơi ửng hồng.

Không biết nơi nào trong lòng Lâm Thanh Hứa khẽ sụp đổ, anh cảm thấy rất kỳ lạ, anh không hiểu được sự lo lắng của Tô Ý, dù sao trước giờ anh vẫn chưa được nhìn thấy biểu cảm này bao giờ, cũng chưa từng biết cảm giác được quan tâm có mùi vị ra sao.

Anh không phải là một người thích hỏi, đối với chỗ nào không hiểu thì dứt khoát không nghĩ nữa, xoay đầu đi, cảm thụ làn gió ngoài cửa sổ mang lại.

Sau khi đến bệnh viện, Tô Ý đứng xếp hàng cùng Lâm Thanh Hứa, rồi lại cùng anh đi xử lý vết thương.

Tô Ý đứng ở cửa tìm một chỗ ngồi chờ trong lúc Lâm Thanh Hứa đi bôi thuốc.

Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện tràn ngập mọi ngóc ngách, chiếc ghế cô đang ngồi cũng vô cùng lạnh lẽo, Tô Ý ngồi ở đó, ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Thật ra cô muốn biết Lâm Thanh Hứa đã xảy ra chuyện gì, tại sao tối nay lại uống rượu ở trong một con hẻm tối, tại sao lại bị thương đến mức đó.

Nhưng cô đã nhịn xuống, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Lâm Thanh Hứa, khi nào anh chủ động nói thì cô mới dám nghe.

Cô chưa bao giờ hỏi quá nhiều về những gì đã xảy ra với người khác, đây là nguyên tắc của cô, cô chỉ nghe khi người khác sẵn sàng nói, và cũng có một lí do nữa là vì cô không biết cách an ủi.

Cô che mặt, kìm nén sự tò mò đang dâng lên trong lòng, ngồi chờ Lâm Thanh Hứa.

Trên sơ mi toàn là mấy vết máu loang lổ, nhìn sơ qua cũng thấy nghiêm trọng, nhưng người này ngoại trừ lúc mới gọi cô có hơi bối rối, sau đó đã nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng ấm áp thường ngày, nếu như không phải Tô Ý nhìn thấy anh xoay người ra sau thì cũng không phát hiện được Lâm Thanh Hứa có chỗ không ổn.

Lúc này, Lâm Thanh Hứa nằm sấp trên giường trong phòng khám, nhờ bác sĩ lau rửa và băng bó vết thương cho anh, vết hằn của gậy tre trên lưng anh sưng đỏ lên vì bị đánh cùng một chỗ quá nhiều lần, rất nhiều vùng bị rách da, còn đang rướm máu.

"Này, cậu trai, đừng nói là cậu đi lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta nên bị người nhà cô ấy đánh ra nông nỗi này đấy nhé?"

"Nếu vậy thì người nhà bạn gái cậu ra tay cũng tàn nhẫn thật."

Bác sĩ nhìn vết thương trên lưng Lâm Thanh Hứa, trong nháy mắt nghĩ ra một trăm tám mươi câu chuyện.

"Không phải bạn gái, bác sĩ đừng nghĩ nhiều." Lâm Thanh Hứa ngây người bật cười, vài lọn tóc mai rũ trước trán, có mấy sợi dài đâm vào mắt anh, ánh mắt trong veo lạnh lùng hiện lên mấy tia bất đắc dĩ.

"Không phải bạn gái à? Cô bạn nhỏ đó có vẻ rất quan tâm đến cậu mà, hình như còn khóc nữa đó."

"Cậu nhóc, cậu cũng không thể đùa giỡn với tình cảm của người ta được, tội này sẽ bị sét đánh đấy."

Bác sĩ xử lý vết thương còn nói cái gì đó nhưng Lâm Thanh Hứa nghe không rõ, anh chỉ nghĩ đến từ kia, rơi vào trầm tư.

Quan tâm?

Thì ra đây là quan tâm, thì ra đây là cảm giác được quan tâm sao?

Có lẽ cồn vẫn đang làm tê liệt dây thần kinh của anh, anh không nghĩ được lý do tại sao lại có "quan tâm", tại sao Tô Ý quan tâm đến anh như vậy.

Sau khi xử lý xong vết thương thì trời đã sắp khuya rồi.

Tô Ý ngồi trên ghế, rũ đầu ngủ gật, hệt như con gà mổ thóc. 

Thời điểm Tô Ý gật gù chuẩn bị ngã khỏi ghế, cô mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên. Vừa quay đầu sang nhìn đã thấy Lâm Thanh Hứa cầm thuốc đứng bên cạnh.

"Băng bó xong hết chưa? Có đỡ hơn chút nào không? Cảm giác thế nào? Có còn đau không?" Tô Ý bật người dậy, giọng nói tràn đầy lo lắng quan tâm, hỏi một loạt câu hỏi không có trình tự gì.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tô Ý nói nhiều như vậy với Lâm Thanh Hứa, giọng điệu còn rất khẩn trương.

Trong mắt anh hiện lên chút ý cười hiếm hoi, chỉ là anh vẫn chưa phát hiện.

"Tốt hơn rồi, đi thôi."

Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người họ bỗng băn khoăn không biết nên đi đâu.

Trường học không kiểm tra giờ đi ngủ vào cuối tuần nhưng cửa vẫn đóng lúc mười một giờ rưỡi, bây giờ đã là mười hai giờ, hai người đều không thể trở về, trong lúc chờ đợi Tô Ý nói đến bệnh viện thăm bạn, hiện tại không biết nên đi đâu.

Mười hai giờ, xe cộ trên đường vẫn tấp nập.

Lâm Thanh Hứa im lặng giữa tiếng động cơ xe một lát rồi nói: "Tôi có một chỗ ở bên ngoài, làm việc ở đó, cũng là nơi tôi sống trước khi chuyển đến trường Minh Thành 1."

"Không ấy cậu sang đó ở một đêm đi."

"Dù sao cũng là vì tôi nên cậu không thể quay về trường được."

Tô Ý muốn nói thật ra cô có thể đến khách sạn nhưng sực nhớ mình không mang căn cước theo, dương như Lâm Thanh Hứa cũng biết cô đang nghĩ gì.

"Cậu đến khách sạn một mình không an toàn."

Lòng bàn tay của Tô Ý chảy đầy mồ hôi, cô đang căng thẳng.

Lâm Thanh Hứa sau khi từ bệnh viện ra đã trở về trạng thái thường ngày, khiến nhịp tim của Tô Ý đang đập mãnh liệt cũng trở lại bình thường.

Cô nghe thấy hô hấp của mình hơi nặng nề, lẫn vào một chút run rẩy.

Giọng nói trong veo ngọt ngào ở giữa ngã tư trống trải rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play