Lâm Thanh Hứa, em  ghét anh

Không rơi vào bể tình  (Không yêu).

Mấy chữ này giống như một lời nguyền, kéo Tô Ý rơi vào hầm băng rất sâu.

Trong phòng rất lạnh, ánh đèn vàng ấm áp cũng không thể sưởi ấm, hơi lạnh giống như một thanh kiếm sắc bén đang tàn phá bừa bãi trong căn phòng không theo một quy luật nào.

Lâm Hạc Chi vẫn còn tiếp tục nói nhưng Tô Ý không muốn nghe nữa. Cổ họng của cô bắt đầu đau nhức, mũi hơi cay, nói không ra lời.

“Biết con có thể sẽ không tin, nhưng ta nghĩ con đã từng nhìn thấy hình xăm đó, con có thể đi tìm phiên dịch vì đó là một câu viết bằng chữ  tiếng Pháp.” Lâm Hạc Chi ngồi ở chỗ tối, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách chỉ để lại cho ông ta một mảng u ám.

Chỗ Tô Ý ngồi được bao quanh bởi ánh đèn vàng ấm áp, nhưng giống như đang ở trong một đầm nước lạnh lẽo và tối tăm. Xung quanh là một mảng tối mịt, không có thần thánh, chỉ có yêu ma và quái vật, hết lần này đến lần khác thì thầm bên tai cô.

Không rơi vào bể tình.

Nó nói, không rơi vào bể tình.

Nó không rơi vào bể tình, con còn không hiểu hay sao?

“Con sẽ không tùy tiện tin vào lời nói của ông, con muốn nghe chính miệng Lâm Thanh Hứa nói với con.” Tô Ý mím môi, nắm chặt chiếc túi trong tay, lúc ngẩng đầu nhìn về phía của Lâm Hạc Chi, cô cố gắng hết sức để mỉm cười, giọng điệu mang theo sự cố chấp và bướng bỉnh.

Cho dù trong đáy lòng toàn là hai chữ không yêu, cho dù lý trí của cô đã có phán đoán của riêng mình, nhưng cô vẫn không muốn dễ dàng thừa nhận, cô không chấp nhận hiện thực này.

Cô sẽ đi hết con đường đen tối và cô sẽ đâm vào bức tường phía Nam rồi đi qua cây cầu gãy.

“Nếu không phải chính miệng anh ấy nói, thì ai nói con cũng không tin.”

“Ngoan cố, ngu xuẩn.”

Lông mày của Lâm Hạc Chi nhíu lại vì lời nói của Tô Ý, ông ta không ngờ cô gái này lại cố chấp đến mức này. Nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy Tô Ý cũng  có chút thú vị.

Hiếm khi gặp được một người cố chấp về tình cảm như vậy. Nhưng vậy thì thế nào, trước mặt chuyện phục hồi văn vật cũng không đáng nhắc tới. Lâm Thanh Hứa, chỉ có một con đường đó thôi, ông ta không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào trong vấn đề phục hồi văn vật. Tất cả những gì của Lâm Thanh Hứa, ông ta đều phải khống chế trong tay, và ông ta sẽ không làm như vậy nữa cho đến khi anh kết hôn theo sự sắp xếp của mình.

Ông ta muốn phục hồi văn vật, truyền lại chúng mãi mãi cho đời sau, tình cảm luôn là một vật trở ngại.

“Vậy con cảm thấy, tại sao hôm nay ta lại đến đây? Con cho rằng, Lâm Thanh Hứa tại sao không đến?” Đôi bàn tay già nua của Lâm Hạc Chi đang vuốt ve những hoa văn được điêu khắc trên cây gậy, lạnh giọng giễu cợt: “Chỉ là nó không muốn gặp con mà thôi.”

Mặt của Tô Ý sớm đã tái nhợt, chỉ dựa vào lớp trang điểm trên khuôn mặt, cô cố gắng chống đỡ nhưng vẫn không thể che giấu được sự bi thương trong ánh mắt.

Trời hôm nay thực sự quá lạnh, Lâm Hạc Chi ho khan mấy tiếng, nhìn điệu bộ hồn bay phách lạc của Tô Ý, mục đích của chuyến đi này đã đạt được, ông ta chậm rãi móc ra một cây bút ghi âm và đặt nó trên bàn.

“Con cũng có thể nghe một chút những lời mà chính miệng nó nói ra.”

“Đừng cố chấp nữa, nó chưa bao giờ khiến con yên tâm đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play