Sau khi Tô Ý viết xong, cô ngồi một lúc, cuối cùng quyết định đứng dậy.

Sắc trời tối sầm mau chóng buông xuống, tuyết còn bị gió thổi hất lên, chồng chất lên người Tô Ý, rơi xuống lông mi của cô rồi biến thành những giọt nước nhỏ.

Lúc này đã là đêm khuya, bây giờ trở về cũng không an toàn, Tô Ý trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.

Cô tắt đèn, cả căn phòng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, tối đen như mực, duỗi tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón.

Đêm tối là chất xúc tác cho cảm xúc.

Tô Ý trở lại ghế sô pha, sau khi đã quen với bóng tối, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết bay lả tả, rơi càng lúc càng nhiều, những bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống với tư thế như muốn che trời lấp đất. Tuyết trên cành hoa mai ngày càng dày đặc, uốn cong cành cây rồi rơi xuống, lặng lẽ hòa vào những bông tuyết khác.

Cả thế giới im lặng trong đêm tối, Tô Ý ngồi một mình trên ghế sô pha, chìm trong bóng tối, chỉ thấy một bóng người, mái tóc đã ướt sũng, xõa tung trên quần áo.

Cô bật lại đoạn ghi âm, cầm nó trên tay và nghe đi nghe lại đoạn đối thoại vang vọng trong căn phòng trống, rồi bật phát lại đoạn ghi âm như một người thích hành hạ bản thân.

Giọng nói mong manh lạnh lùng thì thầm bên tai Tô Ý hết lần này đến lần khác.

"Tôi chỉ nghĩ thật tốt khi có ai đó ở bên cạnh mình."

Những lời này vang vọng cả đêm trong phòng.

Tô Ý ngồi trên ghế sô pha, khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô bắt đầu bật lại nó, lặp đi lặp lại, tê liệt một cách máy móc, không biết mệt mỏi và đôi mắt trống rỗng.

 

Cô cố gắng tìm ra dấu vết nhỏ nhất của sự giả dối trong giọng nói này.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác, nó đều nói cho cô rằng không có sự cắt ghép nào, đó là những gì Lâm Thanh Hứa đã nói.

 

Lâm Thanh Hứa, hoặc là không nói bất cứ điều gì, còn nếu nói, chắc chắn sẽ không nói dối.

 

Cứ như vậy, Tô Ý tự hành hạ mình cả đêm với giọng nói này. Từ lúc bắt đầu trái tim cô như bị một bàn tay siết chặt, cho đến khi một lưỡi dao đâm vào bề mặt trái tim, cho đến cuối cùng, Tô Ý tê liệt vì đau đớn, cô không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào, bất kỳ nỗi đau nào, đôi mắt toàn là trống rỗng và tuyệt vọng.

 

Đêm nay đã có một cô gái bị đập nát niềm tin lãng mạn của mình.

Hết lần này đến lần khác, cô chậm rãi từng chút từng chút một làm tan vỡ tình yêu và hy vọng mà cô đã gây dựng một cách cẩn thận.

Lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi cho đến khi bút ghi âm cạn kiệt pin.

Tô Ý đặt bút ghi âm lại trên mặt bàn.

Bầu trời sáng hơn một chút, ánh sáng mơ hồ xuyên qua những đám mây dày đặc, xuất hiện trong khoảng cách một hoặc hai phân. Tuyết đã ngừng rơi từ lâu, bên ngoài có hàng ngàn cây cối và hoa cỏ, một mảng trắng xóa mênh mông, phóng tầm mắt ra xa đều là một màu trắng xóa.

Tô Ý không biết bây giờ là mấy giờ, điện thoại hết p

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play