[Anh đang được sưởi ấm trong ánh mặt trời]
Nghe thấy vậy, cả Tô Ý và Lâm Thanh Hứa đều dừng động tác
lại một lúc. Tô Ý ngồi phía sau lưng Giang Cẩm Ý, đôi mắt cô hoảng sợ nhìn xung
quanh khi bắt gặp ánh mắt sâu xa của Lâm Thanh Hứa, nhiệt độ dần giảm xuống.
Cuối cùng, giống như đã cam chịu, cô nhìn Lâm Thanh Hứa một cách e thẹn.
Lâm Thanh Hứa cũng không thoải mái hơn là bao, ở trong
nhà của giáo viên, hôn con gái của giáo viên mình. Ngay cả khi đó là quan hệ
yêu đương cũng khiến anh có chút ngại ngùng. Anh đưa tay lên miệng ho nhẹ một
tiếng, Giang Cẩm Ý tiếp tục nói: "Có phải thời tiết hôm nay lạnh nên môi
bị nứt không?"
Vừa mở cửa ban công ra bà đã cảm thấy không khí lạnh bên
ngoài tràn vào khiến cơ thể bà run lẩy bẩy, bà kéo Lâm Thanh Hứa vào nhà rồi
đóng cửa lại.
"Mùa đông năm nay vừa khô vừa lạnh, con bôi son
dưỡng vào đi." Giang Cẩm Ý thấy lỗ tai Lâm Thanh Hứa hơi đỏ, cho rằng anh
đang xấu hổ.
"Không phải ngại, lão Tô nhà cô cô còn bảo ông ấy
mang theo son môi và kem dưỡng da tay mà, không có gì phải ngại hết."
Nói xong, Giang Cẩm Ý lấy ra một thỏi son môi từ trong
hộp nhỏ trong phòng khách đưa cho Lâm Thanh Hứa.
Vào mùa đông, son dưỡng môi và kem dưỡng da tay là thứ mà
bà thường xuyên chuẩn bị, bà nhìn kem dưỡng da tay trong hộp, sau đó đưa cho
Lâm Thanh Hứa.
Lâm Thanh Hứa đặt ly nước cầm trên tay lên bàn, hai tay
lịch sự nhận lấy đồ vật mà Giang Cẩm Ý đưa cho mình. Đó là một thỏi son dưỡng
môi và một tuýp kem dưỡng da tay, anh cảm thấy có chút mới lạ.
Giang Cẩm Ý đưa cho anh xong, bà nhìn ly nước lạnh mà Lâm
Thanh Hứa vừa đặt lên bàn, nhíu mày, sau đó quay người đi rót cho anh một ly
nước ấm khác để anh cầm ấm tay.
"Con gái của cô có hơi ngốc, cô rót cho con một ly
nước ấm nhé, trời hôm nay rất lạnh, sao con có thể uống nước lạnh được chứ, mau
cầm cho ấm tay đi." Giang Cẩm Ý quan tâm anh như thể con của mình vậy, bà
đưa ly nước đến tay Lâm Thanh Hứa.
Nhưng nhìn thấy trên tay anh vẫn đang cầm son dưỡng và
kem tay nên không thể cầm ly nước được. Bà cảm thấy dáng vẻ ngơ ngẩn đang cầm
mấy thứ kia của Lâm Thanh Hứa cũng khá thú vị.
Giang Cẩm Ý lấy đồ vật trong tay anh ra đặt ở trên bàn,
dặn dò anh tí nữa đừng quên cầm về sau đó đưa ly nước cho anh.
Lâm Thanh Hứa thực sự ngây người.
Anh bối rối không biết làm thế nào khi đối mặt với lòng
tốt của Giang Cẩm Ý. Lâm Thanh Hứa sẽ không từ chối một cách khách sáo, bởi vì
khoảnh khắc mà anh được cho cái này, tâm trạng anh rất vui vẻ, vừa vui lại vừa
sợ.
Đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với mấy thứ này. Kì
nghỉ đông trước kia, sẽ không có ai quan tâm anh uống nước lạnh vào mùa đông có
bị lạnh hay không, không ai để ý anh uống nước lạnh hay nước ấm. Càng sẽ không
có người quan tâm môi của anh có bị khô nứt hay không, tay có bị nứt nẻ không,
cũng không biết ly nước ấm có thể làm ấm tay anh không.
Từ trước đến nay, anh luôn uống nước lạnh, đến nỗi hình
thành một thói quen.
"Cô ơi, em không sao, chỉ là do em muốn uống nước
lạnh mà thôi." Lâm Thanh Hứa tỉnh táo lại, anh nhìn thấy đôi mắt hạnh nhân
của Tô Ý đang oán trách mình, trong mắt lại hiện lên ý cười.
"Thế thì càng không tốt! Mùa đông nên uống một chén
trà làm ấm cơ thể trước, đừng dựa dẫm vào tuổi trẻ, nếu không sẽ không chăm sóc
cho bản thân mình được." Tư tưởng giữ gìn sức khỏe đã ngấm sâu vào máu của
Giang Cẩm Ý, mỗi người trong nhà đều được bà truyền đạt tư tưởng này. Lâm Thanh
Hứa bây giờ càng khiến cho tư tưởng này của bà Giang nổi dậy, đương nhiên bà không
thể không lải nhải chuyện này với anh.
Tô Ý mỉm cười vui sướng khi người khác gặp chuyện, cô
liếc nhìn anh một cái, có chút đồng cảm với anh. Quả nhiên ngay lúc sau, Giang
Cẩm Ý kéo Lâm Thanh Hứa ngồi lên ghế sô pha và bắt đầu nói chuyện về giữ gìn
sức khỏe sao cho khoa học.
Lâm Thanh Hứa đã hiểu ý nụ cười khi người kh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.