[Hai người bày tỏ suy nghĩ một cách chân thành.]
Lâm Thanh Hứa cảm nhận được người trong lòng ngực mình
cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng tay đang ôm eo anh ra rồi chậm rãi quay
đầu lại đối diện với tầm mắt của Giang Cẩm Ý và Tô Mục An.
Gương mặt của cả hai người đều mang theo sự ngỡ ngàng,
thậm chí Giang Cẩm Ý còn nhíu mày nhìn cô.
Cứu mạng… ông trời ơi cứu mạng…
Nếu có thể, bây giờ cô chỉ muốn đào một cái lỗ trên mặt
đất rồi chui xuống trốn thôi.
Ai có thể cho cô biết, tại sao lại gặp ba mẹ trong tình
huống này được không.
Năm phút sau tại phòng khách.
Tô Ý và Lâm Thanh Hứa ngồi ở giữa sô pha, Giang Cẩm Ý và
Tô Mục An ngồi ở phía đối diện.
Không ai nói chuyện, tay Tô Ý ôm gối ở sofa, Lâm Thanh
Hứa nhìn thấy liền đưa tay sờ sờ đầu Tô Ý, ý bảo cô đừng khẩn trương.
Giang Cẩm Ý nhìn thoáng qua hai người bọn họ, bà ho một
tiếng.
Bây giờ chuyện của hai người chúng ta đã biết, cho nên
không thèm che dấu nữa sao?
"Sao các con không nói ngay từ lúc đầu?" Giang
Cẩm Y cố nén khóe miệng không thể khống chế được, cố gắng làm cho mình trông
nghiêm túc hơn.
"Con ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.