[Khóe miệng bị rách.]
Đây đúng là chuyện mà bà Giang có thể làm được.
Tô Ý mỉm cười, mặc dù hai người chỉ xa nhau mới có nửa
tiếng nhưng khi gặp lại, trong lòng Tô Ý vẫn thực sự cảm thấy rất vui.
Chờ Lâm Thanh Hứa thay giày xong, cô nắm lấy tay anh đi
đến ghế sô pha, sau đó đi gọt một ít trái cây rồi bưng ra.
Sau khi Tô Ý dọn xong, Lâm Thanh Hứa nắm lấy tay cô, ôm
eo cô ngồi xuống, Tô Ý ngồi trên đùi anh.
Bởi vì đang ở nhà mình, cho dù không có bố mẹ ở nhà thì
Tô Ý vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, cô luôn có cảm giác bị bố mẹ theo
dõi. Gương mặt Tô Ý có chút đỏ, cô giãy dụa mấy lần muốn thoát khỏi nhưng tay
của Lâm Thanh Hứa càng lúc càng siết chặt và vùi đầu vào cổ của cô.
"Chỉ mới vài phút không gặp mà anh lại thấy nhớ em
rồi."
Tô Ý chợt nhận ra Lâm Thanh Hứa còn có một mặt dính người
này, trong lòng như biến thành một viên kẹo, mềm mại và ngọt ngào. Tô Ý quay
người ôm lấy anh, cẩn thận đặt tay lên đầu và xoa một cách dịu dàng.
Tóc trên đầu Lâm Thanh Hứa rất mỏng, mềm và ấm áp, nó
khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng của anh.
"Anh thật là dính người." Tô Ý mỉm cười với Lâm
Thanh Hứa.
"Ừ." Lâm Thanh Hứa không hề thấy xấu hổ mà còn
đồng tình với Tô Ý, anh hôn lên vành tai của cô, hơi thở dụ hoặc bên tai cô
vang lên: "Dù sao anh cũng là cún con của em mà."
Tô Ý lập tức sững người, mặt trở nên đỏ bừng, lấy tay bịt
miệng Lâm Thanh Hứa lại.
"Sao anh vẫn còn nhớ � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.