"Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu Hầu Bao mất tích rồi!" A Hồng hốt hoảng chạy vào trong, con mèo nhỏ của tiểu thư mới nuôi được mấy ngày hôm nay lại đột nhiên biến mất.
"Sao lại mất tích, mới nãy ta còn thấy nó mà?" Châu Ân Hoan hốt hoảng bật dậy, sáng nay nàng vẫn còn trông thấy nó cuộn người dưới chân nàng ta.
A Hồng vội đáp lời: "Nô tì đi tìm Tiểu Hầu Bao để chải lông như chẳng thấy đâu, nô tì đã tìm các điện xung quanh nhưng cũng tìm được."
A Tố bưng trà vào trong, nghe thấy A Hồng nói, cô ấy cũng hoảng không kém. Bởi, con mèo này chẳng phải mèo bình thường. Là mèo hoàng thượng tặng cho tiểu thư. Bây giờ nó lạc đi mất, có lẽ đầu hai người bọn họ cũng lạc theo nó thôi. A Tố sốt ruột: "Phải làm sao đây?"
"Hai ngươi đừng lo, ở đây không ai rắp tâm đi trộm một con mèo đâu, chúng ta ra ngoài tìm." Châu Ân Hoan dứt lời, nàng vội vàng nhấc váy ra ngoài. Chỉ sợ chốn cung cấm này quá rộng, đi đến mỏi chân cũng không tìm ra thôi. Một con mèo nhỏ như Tiểu Hầu Bao, ai mà thèm trộm chứ.
Nhưng trên thực tế, quả thật có người trộm Tiểu Hầu Bao của nàng.
Nàng phát hiện ra tên trộm đó không ở đâu xa, tên đó lảng vảng ở vườn hoa gần Thiều Hoa Hiên nàng ở.
"Này nhóc! Trả mèo cho ta." Châu Ân Hoan nhấc váy tới trước mặt đứa trẻ tầm sáu, bảy tuổi. Nhóc con ôm mèo của nàng khư khư. Thoạt nhìn, tên nhóc này mặt mũi sáng sủa, khí chất vương giả, y phục trên người cũng không phải loại tầm thường. Đứa trẻ này gia thế cũng không đơn giản.
Nhóc con trước mắt ngẩng đầu nhìn nàng, nó cau mày đáp: "Hỗn xược! Ngươi là ai mà dám gọi bổn vương là nhóc con?"
Châu Ân Hoan trố mắt nhìn nhóc, mồm tự xưng "bổn vương", nhóc con này cũng là hoàng thân quốc thích ư?
"Được rồi không gọi là nhóc con nữa, xin hỏi quý danh công tử?"
Nhóc con hất mặt lên trời, đáp ngay: "Bổn vương là Thất đệ của đương kim Hoàng thượng, Ninh Vương gia."
Hóa ra là một tiểu Vương gia. Không ngờ Thái thượng hoàng còn có một nhi tử nhỏ tuổi như vậy. Thấy Châu Ân Hoan ngẩn ngơ không đáp, nhóc ta gọi: "Còn ngươi là ai? Tại sao dám to gan gọi bổn vương là nhóc con? Còn không mau hành lễ!"
Mặt mũi Châu Ân Hoan tối sầm, nhóc ranh khó tính quá đi. Tên Vương gia này tuy nhỏ tuổi kiêu ngạo, nhưng nhóc ta là hoàng thân quốc thích, nàng không thể không hành lễ. Châu Ân Hoan đành khuỵu gối: "Thỉnh an Ninh Vương gia, thần nữ là Châu Ân Hoan, nữ nhi của Châu Thừa tướng, hiện đang là tú nữ tranh tài vòng cuối cùng."
Nhóc ta vuốt ve Tiểu Hầu Bao trên tay, nghe thấy nàng giới thiệu đầy đủ họ tên, xuất thân. Tiểu Vương gia xanh mặt. Người này là tú nữ của hoàng huynh. Mấy ngày trước Ly Nguyệt tỷ tỷ có kể nhóc nghe một bí mật. Hiện tại hoàng huynh đã biết yêu, người đó là một trong ba tú nữ tranh tài. Hoàng huynh trước giờ là người thù dai khó tha, nhỡ đâu đắc tội phải hoàng tẩu tương lai. Nhóc con sẽ khó sống như Viễn ca ca. Bị hoàng huynh trả thù lên bờ xuống ruộng. Đến lúc đó thì toi đời. Nhóc con thay đổi thái độ ngay lập tức.
"Hóa ra tỷ tỷ xinh đẹp là tú nữ của hoàng huynh, miễn lễ, miễn lễ!"
Châu Ân Hoan đứng thẳng người, thầm mắng trong lòng huynh đệ Bắc Gia toàn là người khó hiểu, người thì hay e thẹn, người thì không biết xấu hổ là gì. Ngay cả nhóc con này tính cách cũng lạ, giây trước hùng hồn kiêu ngạo, giây sau ngoan ngoãn hiền lành hẳn.
"Ninh Vương gia có thể cho thần nữ xin lại mèo con trên tay người không?"
"Không." Tiểu Vương gia đáp ngay, cánh tay nhỏ càng ôm chặt con mèo này hơn.
Nàng híp mắt cười, kiên nhẫn nói với nhóc: "Đây là mèo của thần nữ, nó tên là Tiểu Hầu Bao, Vương gia cho thần nữ xin lại nhé?"
"Ngươi nói dối!"
Nàng ngạc nhiên nhìn tiểu Vương gia.
Nhóc con lại nói: "Đây là con của mèo Đại Cát của Thái Thượng Hoàng, ngươi làm sao có được! Mà mèo này là của Đại Cát, mà Đại Cát là mèo của phụ hoàng, mà mèo của phụ hoàng cũng là mèo của ta. Biết chưa?"
Hơ hơ, người của Bắc Gia các người không bao giờ nói lý. Y hệt hai tên ca ca của ngươi. Châu Ân Hoan thầm mắng. Nếu đã nói ngang như thế, vậy nàng cũng nói ngang được.
"Đây là mèo Hoàng thượng tặng cho thần nữ, Hoàng thượng cũng là nhi tử của Thái thượng hoàng. Suy ra con mèo này cũng là của bệ hạ, chưa hết, bệ hạ ở ngôi cửu ngũ chí tôn. Giang sơn là của bệ hạ, vậy thì con mèo này của bệ hạ mới là đúng nhất. Bệ hạ đã tặng lại cho thần nữ, xin Vương gia trả lại cho ta."
Quả thật Bắc Hải là một tên hoàng huynh đáng sợ, vừa nghe đến câu "mèo của bệ hạ", sắc mặt nhóc con này chuyển xanh ngay. Nhưng tiểu Vương gia không muốn trả mèo lắm, nếu trả lại thì sẽ chẳng có ai chơi cùng. Vậy nên nhóc ta nghĩ ra một cuộc giao dịch.
"Bổn vương trả mèo cho tỷ tỷ xinh đẹp, đổi lại tỷ phải chơi cùng bổn vương."
"Thành giao."
Châu Ân Hoan quay về Thiều Hoa Hiên, từ xa đã trông thấy Cố Tử Yên đứng chờ. Nàng vui mừng gọi, "Yên Yên."
Cố Tử Yên cũng vẫy tay đáp trả, Châu Ân Hoan kéo theo tiểu Vương gia chạy như bay đến trước mặt Cố Tử Yên.
"Nhóc nào đây? Nhi tử mới ra lò của ngươi và Hoàng thượng à?" Nhỏ trỏ tay vào tiểu Vương gia, thắc mỏi hỏi Châu Ân Hoan.
Cố Tử Yên không thích mấy đứa trẻ ồn ào, nhỏ chẳng kiêng nể cốc đầu tên nhóc một cái đau điếng.
"Không biết lễ phép gì cả, ngươi bảo ai hỗn xược cơ?"
Tiểu Vương gia ôm đầu nhăn nhó, "Ngươi... ngươi dám đánh bổn vương!"
Nhóc con kéo tay áo nàng, nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ác nữ hung dữ này là ai vậy?"
Cố Tử Yên bắt đầu trừng mắt dọa trẻ con, nàng thấy thế xoa xoa đầu tiểu Vương gia rồi nói: "Đây là Vinh Vương phi chưa qua cửa đó, tương lai là tẩu tẩu của ngài."
"Vô lý! Tại sao Tam ca lại lấy một người bạo lực như thế!" Tiểu Vương gia như không tin vào tai mình, nhóc phản bác ngay.
Cố Tử Yên cười như hung thần ác sát, tiếp tục trò dọa trẻ con, nhỏ khoanh tay nói: "Vương gia thích người bạo lực, một ngày không gặp thần nữ, ngài ấy ăn cơm không ngon."
Nhỏ nhướn mày, "Tiểu Vương gia có còn quát vào mặt người lớn nữa không?"
Nhóc con rất biết thời thế, nhóc ôm chân Cố Tử Yên không buông.
"Tẩu tẩu đừng nóng!"
Châu Ân Hoan kéo hai người họ vào trong, nàng dặn dò A Liên và A Tố chơi cùng tiểu Vương gia, A Hồng có nhiệm vụ quan sát.
Cố Tử Yên cũng biết ý, nhỏ kéo nàng vào trong điện phụ, cho người đóng chặt cửa.
"Sao ngươi có thể quay trở lại đây?" Nàng hỏi. Tưởng chừng Cố Tử Yên lưu lại ở Cố gia một thời gian, ngờ đâu mới bảy tám ngày đã có thể nhập cung.
"Thái hậu cho lệnh truyền ta vào đấy." Cố Tử Yên đáp.
Nhỏ nói tiếp: "Đồng Ninh hiện tại đang ở Lãnh cung."
"Thật ư?"
Cố Tử Yên gật đầu chắc nịch, "Thật, tin này Vương gia nói cho ta biết, chắc chắn không sai."
"Bởi thế Thái hậu mới lo lắng đó, Đồng Ninh bị ma quỷ trả thù bây giờ lại quay về hậu cung. Thái hậu sợ điềm rủi cùng oan hồn của A Lương cũng theo trở về đây. Lo chỗ này gặp phải tai ương xui xẻo. Thế nên Thái hậu truyền lệnh lập đàn cúng bái trừ ma quỷ, cầu phước lành. Lễ này kéo dài ba ngày. Thái hậu lo cho ta cũng vạ lây xui xẻo từ chỗ đó, thế nên bà ra lệnh truyền ta vào cùng lập lễ. Vậy nên ta mới có mặt ở đây này."
Châu Ân Hoan gật gù, không ngờ chuyện hồn ma ở hồ Hương Liên lại khiến Thái hậu lo sợ như vậy.
"Khi nào bắt đầu lập đàn cúng bái vậy?" Nàng hỏi.
Cố Tử Yên ngồi xuống ghế quý phi nghỉ mệt, nhỏ nói: "Ngày mốt sẽ bắt đầu lập đàn, Hoan Hoan..."
Nàng ngước mắt nhìn Cố Tử Yên, nhỏ hiểu ý, tiếp tục nói: "Thái hậu tin vào chuyện ma quỷ như vậy, chiêu tâm linh này chúng ta vẫn có thể dùng, cách này có thể chuyển hướng từ Đồng Ninh sang Thủy Lạc."
"Ngươi có kế gì?" Châu Ân Hoan hỏi Cố Tử Yên.
"Nếu quỷ hồn vẫn chưa trả thù được kẻ chủ mưu, liên tục quấy phá buổi lập đàn cúng lễ thì sao?" Nhỏ nhướn mày, cong môi nói.
Châu Ân Hoan làm sao không hiểu được ý của Cố Tử Yên. Nàng khoanh tay nghiêng đầu nói: "Thì Thái hậu sợ một, chủ mưu sợ mười."
Cố Tử Yên khẽ gật đầu.
Cánh cửa điện phụ mở ra, nàng và nhỏ nối gót nhau bước ra ngoài. Tiểu Vương gia đang chơi cùng hai cung nữ khác. Vừa thấy Châu Ân Hoan bước ra, nhóc con vội vàng chạy đến.
"Tỷ tỷ có khéo tay không?"
Châu Ân Hoan nuốt nước bọt, rất tiếc với nhóc con nhà ngươi, bổn cô nương đây không có một cái hoa tay nào.
"Để làm gì thế?" Cố Tử Yên thắc mắc.
"Tẩu tẩu có hoa tay không? Giúp đệ làm một món quà tặng cho Ly Nguyệt tỷ tỷ được không? Đệ vẫn chưa tặng quà sinh thần cho tỷ ấy. Đệ muốn tặng một món quà thật ấn tượng."
"Ngũ công chúa có lẽ chẳng thiếu mấy món đồ đó đâu hay là ngài tặng công chúa quà khác đi."
Bắc Ly Nguyệt là công chúa được yêu thương, trong tay châu báu vô số kể, nàng ấy chẳng thiếu thứ gì cả. Mấy món đồ thủ công nàng ấy chẳng để vào mắt đâu. Người như Ly Nguyệt chắc chắn phải thích hoành tráng hơn nữa.
Châu Ân Hoan cũng có cùng suy nghĩ với Cố Tử Yên, hơn nữa nàng còn nảy ra một ý giúp tiểu Vương gia.
"Nếu muốn một món quà thật ấn tượng vậy quà phải thật bất ngờ."
Nhóc con nghiêng đầu nhìn nàng, "Bất ngờ sao?"
"Phải, tổ chức một yến tiệc nhỏ gây bất ngờ thì sao?"
"Công chúa sẽ rất vui đó, nếu Vương gia có thể mời Thái thượng hoàng, Thái hậu, Hoàng thượng và cả Vinh Vương gia đến thì càng tốt, công chúa sẽ rất ấn tượng cho xem." Cố Tử Yên tiếp lời, nhỏ biết đằng sau câu nói của Châu Ân Hoan. Nhất định nàng đã nghĩ ra kế gì đó. Thuận thế đẩy thuyền. Nếu có bất ngờ gì đó thì càng đông vui càng náo nhiệt.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn ẩn ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT