*Lưu ý: Đây là một tác phẩm thiên về hài hước giải trí, mong các bạn độc giả thưởng thức với tâm thế nhẹ nhàng vui vẻ, trái tim tác giả dễ tổn thương. Truyện có nhiều yếu tố mất não, phi logic các bạn cân nhắc trước khi trải nghiệm nhé ❤

Mở Đầu:

"Lạy trời, lạy phật, lạy tứ phương tám hướng, cầu cho con từ ngày mai trở đi không phải học Mác Lê - nin, có giá nào con nhất định cũng sẽ trả. Mong thần phật hiểu lòng con."

Châu Ân Hoan đang chăm chú nhìn màn mưa tầm tả, nghe thấy tiếng khấn vái, cô liếc mắt sang nhìn kẻ bên cạnh.

Người miệng đang lầm bầm, hai tay chấp lại, xá xá vài cái kia chính là Cố Tử Yên - cô bạn thân chí cốt chín năm trời của Châu Ân Hoan.

"Mày vái bậy vái bạ gì thế?" Châu Ân Hoan hỏi.

"Mai tao thi Mác rồi, kỳ trước đã rớt một lần rồi, tao cảm thấy kỳ này cũng không có hy vọng lắm, nên tao khấn thần phật phù hộ qua môn để kỳ sau không gặp lại triết học nữa." Cố Tử Yên bỏ tay xuống, thản nhiên nói.

"Vậy cũng được à? Nhưng mà đây là bàn thờ nhà người ta mà? Hơn nữa hình như căn nhà này bỏ hoang thì phải." Châu Ân Hoan dứt lời, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng.

Chuyện là cô và Yên Yên đi chơi về muộn, trời lại đột nhiên trút mưa. Cả hai người đều không mang theo áo mưa đành phải trú tạm dưới mái hiên một căn nhà lạ. Căn nhà này cửa ngoài khóa chặt, cũ kỹ, tiêu điều vô cùng. Trước hiên nhà còn có một cái bàn thờ nho nhỏ, nhìn theo kiểu nào cũng thấy rờn rợn, quỷ dị.

Cô ngẩng mặt lên nhìn trời, thầm nghĩ lúc đó cả hai người nghĩ cái gì trong đầu mà tấp vào đây trú mưa vậy chứ?

"Mày chưa từng nghe câu 'bụt nhà không thiêng' hả? Tao thiết nghĩ bàn thờ cũng vậy, bàn thờ nhà không thiêng thì bàn thờ nhà người ta nhất định sẽ thiêng hơn. Khấn cầu thành tâm biết đâu được thỏa ước nguyện."

Châu Ân Hoan nghe thấy Cố Tử Yên nói cũng có lý lắm. Cô đến trước cái bàn thờ nhỏ kia chấp hai tay.

"Cầu trời khấn phật, vái tứ phương tám hướng, con cầu cho con từ ngày mai không cần phải học MOS 2* nữa, con đã rớt hai lần rồi. Mai thi nhất định sẽ rớt nữa, mẹ con ở nhà biết được nhất định sẽ liều mạng với con."

Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên xá xá trước bàn thờ nhỏ xong thì trời cũng đã tạnh mưa. Cả hai leo lên xe ton ton đi về.

Hai người vừa đi khuất khỏi con đường vắng, cái bàn thờ nhỏ đột lóe lên một tia sáng đỏ rồi tan biến mất.

Sáng hôm sau.

Châu Ân Hoan đến đón Cố Tử Yên cùng tới trường, cả hai học cùng một trường đại học nhưng lại khác chuyên ngành. Châu Ân Hoan thì học về truyền thông, Cố Tử Yên lại học về quản trị khách sạn.

"Vậy là tư bản không thể xuất hiện từ lưu thông và cũng không thể xuất hiện ở bên ngoài lưu thông. Nó phải xuất hiện trong lưu thông và đồng thời không phải trong lưu thông." Cố Tử Yên ngồi phía sau xe, cầm sấp đề cương đọc đi đọc lại.

Châu Ân Hoan cầm lái nghe Cố Tử Yên lải nhải mà đau hết cả đầu, bấy giờ cô mới hiểu ra được cảm giác của Tôn Ngộ Không khi bị niệm vòng Kim Cô là như thế nào.

Đoạn chạy lên một cây cầu, cô không chịu nổi nữa, ngoái đầu nói: "Tha cho tao đi, mày mà đọc nữa tao đá xuống xe..."

Châu Ân Hoan chưa dứt câu thì nghe một tiếng động cực lớn, cả người cô vô thức bay lên không trung rồi rơi xuống nơi nào đó, nước tràn vào mũi miệng xâm lấn hết mọi giác quan.

Cảnh tượng cuối cùng mà cô nhìn thấy là chiếc xe máy của cô nát tan rơi xuống nước, thành cầu bị vỡ một mảng to, còn có một chiếc xe tải phần đầu bị móp méo nát tan nữa.

Cô... cô... rơi xuống sông rồi ư?

Hai mắt cô dần nhắm lại, ý thức bắt đầu mất đi.

Chú thích:

MOS 2: Microsoft Office Specialist là bài thi đánh giá kỹ năng tin học văn phòng, MOS 2 thuộc về

phần Excel.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play