Sau khi xuống núi, Cố Kiêu Dương ăn cơm xong liền quay về
khách sạn, hắn thay đồ ngủ nằm trên giường, đầu vừa chạm gối đã thiếp đi.
Thẩm Thanh thấy Cố Kiêu Dương đã ngủ thì ra ngoài một lát,
gần một tiếng mới quay lại. Thấy Cố Kiêu Dương vẫn đang ngủ nên không nỡ đánh
thức hắn, liền thay quần áo lên giường ngủ cùng hắn cả buổi chiều.
Lúc Thẩm Thanh tỉnh dậy đã gần năm giờ, thấy không còn sớm
lắm, cậu bèn gọi Cố Kiêu Dương dậy, ôm hắn vào lòng mình đánh thức.
“Ưm… Thẩm Thanh, mấy giờ rồi? Chúng ta không muộn chứ?” Cố
Kiêu Dương nhớ rõ, Thẩm Thanh đã nói đêm nay muốn dẫn hắn tới một nơi, hắn sợ
mình ngủ quên mất.
“Không có muộn, mới có năm giờ thôi, lát nữa chúng ta tới bờ
sông.” Thẩm Thanh dịu dàng vuốt ve tóc Cố Kiêu Dương, một tay vỗ vỗ lưng hắn
nói.
“Sông? Anh muốn ngắm cảnh sông á?”
“Ừm, em tới đó sẽ biết, dòng sông kia tên là Pháo Hoa.”
Hai người ăn cơm ở một nhà hàng ngoài trời bên cửa sông, còn
có thể nhìn rõ được quang cảnh mặt trời lặn.
Cố Kiêu Dương nhớ tới, vừa nãy Thẩm Thanh gọi đây là sông
Pháo Hoa, liền hỏi: “Thẩm Thanh, tại sao sông này lại tên là Pháo Hoa?”
“Bởi vì, xưa kia tỉnh Y nổi tiếng vì pháo hoa, mà người ở đây
cũng rất thích pháo hoa nên đã đặt tên cho nó là pháo hoa.”
Cố Kiêu Dương hiểu ra, hắn bĩu môi: “Nhưng giờ pháo hoa còn
chẳng thấy đâu.”
Bây giờ, ngoại trừ những ngày đặc biệt ở những địa điểm cụ
thể trong nước mới có pháo hoa, những ngày thường chẳng bao giờ có pháo hoa
xuất hiện.
Cho dù có cũng chỉ có ở một số thôn nhỏ quản lý lỏng lẻo mới
nghe thấy tiếng pháo hoa mà thôi. Đó cũng chỉ là pháo hoa nhỏ mà một số gia
đình nhỏ bắn để giải trí.
Thẩm Thanh nhìn thấy bộ dạng mất mát của Cố Kiêu Dương, đành
nói: “Cũng không hẳn là thế.”
“Hả? Thẩm Thanh, anh nói gì cơ?” Cố Kiêu Dương mải mê xem
hoàng hôn nên không để ý lắm, cũng chẳng nghe ra Thẩm Thanh nói gì.
Thẩm Thanh lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Cố Kiêu Dương không n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.