Thẩm Thanh vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Cố Kiêu
Dương bọc cả người trong chăn như nhộng tằm, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh
nhìn mình chằm chằm.
Thẩm Thanh buồn cười, cậu ngồi lên giường, dùng ngón tay
chọc chọc “bé tằm” dưới chăn, cười hỏi: “Kiêu Kiêu làm sao thế? Sao lại che kín
cả người vậy, không thấy nóng à?”
Cố Kiêu Dương lắc đầu, không nói gì cứ nhìn chằm chằm Thẩm
Thanh.
“Kiêu Kiêu buồn ngủ rồi sao?” Thẩm Thanh cúi người hôn đôi
mắt lộ ra của Cố Kiêu Dương.
Nụ hôn của Thẩm Thanh như có ma thuật, Cố Kiêu Dương cảm
thấy mí mắt nặng trĩu, “Ừm ừm, em buồn ngủ, em muốn ngủ.”
Thẩm Thanh vươn tay tắt đèn đi, chỉ để lại đèn ngủ.
“Kiêu Kiêu, ngủ đi.”
Cố Kiêu Dương nghe vậy thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát
đã ngủ mất.
Thẩm Thanh nhẹ nhàng đưa tay kéo chăn che mặt Cố Kiêu Dương
xuống, yên lặng nhìn Cố Kiêu Dương.
Thẩm Thanh khẽ thở dài, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán
hắn, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không ép em.”
Lúc Thẩm Thanh thu dọn ga trải giường cất đi đã phát hiện ra
tạ tay bị Cố Kiêu Dương cố tình giấu đi, cậu ngạc nhiên nhưng lập t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.