Cơ thể Thẩm Thanh mệt mỏi nhưng cậu không hề buồn ngủ, nghĩ
tới người trong lòng không chút phòng bị ngủ bên cạnh mình, cậu không thể bình
tĩnh được, đành nhẹ nhàng nhích người, đối mặt với Cố Kiêu Dương, lẳng lặng
nhìn hắn.
Tư thế ngủ của Cố Kiêu Dương cũng không xấu lắm, hắn sợ
nóng, nên chỉnh điều hòa xuống mức thấp nhất, nhưng lại vì lạnh mà vùi cả người
vào trong chăn, ôm thú bông cuộn thành một đống, ngủ say không nhúc nhích.
Ngoan ngoãn như một vị công chúa ngủ trong rừng, làm cho cậu
muốn đặt một nụ hôn lên môi Cố Kiêu Dương.
Thẩm Thanh không biết mình đã nhìn đối phương bao lâu, cuối
cùng cơ thể mệt mỏi chiến thắng đại não, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.
………………….
Đồng hồ sinh học nhạy bén hơn cơ thể, lúc Thẩm Thanh tỉnh
lại đã hơn 8 giờ sáng, Cố Kiêu Dương vẫn đang say ngủ, không có dấu hiệu sẽ
tỉnh dậy.
Cố Kiêu Dương đã thay đổi tư thế, hắn đưa lưng về phía Thẩm
Thanh, áo ngủ có đường viền hơi rộng, để lộ ra một nửa bờ vai, một nốt ruồi rất
nông và nhỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
Thẩm Thanh chậm rãi tiến về phía trước, tham lam hấp thụ hơi
thở của Cố Kiêu Dương, sau đó kéo chăn lên giúp hắn, rồi nhẹ nhàng xuống
giường, hôm nay cậu còn có việc phải làm.
Đến khi Cố Kiêu Dương tỉnh lại đã hơn 10 giờ trưa, Thẩm
Thanh không còn nằm bên cạnh nữa, hắn không kinh ngạc, bởi vì mỗi ngày Thẩm
Thanh phải làm thêm ở quán trà sữa. Quả nhiên vừa mở điện thoại ra đã thấy tin
nhắn của Thẩm Thanh, cậu có việc nên về trước rồi.
Tuy đã ngủ lâu, nhưng Cố Kiêu Dương vẫn muốn ngủ nướng thêm
chút nữa, hắn ôm gấu bông lăn lộn trên giường thêm một lúc. Đột nhiên mới nhìn
thấy máy sấy tóc trên bàn hôm qua quên chưa cất đi, ký ức mơ hồ trở nên rõ
ràng.
Tối hôm qua Thẩm Thanh giúp h� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).