“Tôi chọn mạo hiểm.”
Những lời này vừa thốt ra, bầu không khí trở nên im ắng lạ
thường, Thẩm Thanh nói những lời này với Cố Kiêu Dương, thêm cả ánh mắt nóng
rực của cậu thay đổi, làm cho Cố Kiêu Dương nóng tới nỗi tai cũng đỏ lên.
Cố Tử Kỳ là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, trêu
chọc nói: “Có người thích mà không quang minh chính đại, tại sao lại không thể
nói tên?”
Nhưng lúc này Cố Kiêu Dương không muốn biết, hắn sợ là Tạ
Trác Lâm, lại càng sợ hơn nếu không phải là Tạ Trác Lâm.
Thế nên đành phải mở miệng giải vây giúp Thẩm Thanh: “Anh,
Thẩm Thanh muốn chọn mạo hiểm, là muốn nhận phạt, cậu ấy không muốn nói thì
thôi.”
Diệp Phàm là người ít nói, lần này cũng nói đồng ý cho Thẩm
Thanh chọn mạo hiểm, nhưng ánh mắt lại nhìn đối phương nhiều hơn.
Kha Chí Viễn đều nghe theo Cố Kiêu Dương cùng Diệp Phàm nên
không có ý kiến gì, hắn liền chuyển hướng nghĩ xem nên chọn mạo hiểm thế nào,
mọi người cũng không muốn làm Thẩm Thanh khó xử, cuối cùng quyết định cho Thẩm
Thanh dọn dẹp nơi này.
Mấy người quậy phá một hồi liền giải tán, đương nhiên Thẩm
Thanh phải ở lại để dọn đồ, Cố Kiêu Dương cũng không đi, dù sao hắn là người
mời Thẩm Thanh tới, để cậu thu dọn một mình thì không được, nhưng đến khi nhìn
đám hỗn độn dưới đất cũng chỉ ngoan ngoãn đứng một bên giương mắt nhìn.
Mọi người giải tán, Thẩm Thanh nhìn đồng hồ, cũng may vẫn
chưa tới 12 giờ, cậu đi tới lấy ba lô trên ghế sofa, sau đó lấy quà trong balo
ra.
Thẩm Thanh đi tới chỗ Cố Kiêu Dương, sau đó đưa món quà ra:
“Cố Kiêu Dương, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Cố Kiêu Dương: “Tặng tôi sao?”
“Ừm, mở ra xem đi.”
Cạch một tiếng, Cố Kiêu Dương mở hộp trang sức trên tay ra,
bên trong có một chiếc lắc tay làm bằng thủ công rất tinh tế, ở chính giữa vòng
tay có một viên “mặt trời” lấp lánh, ngọc được khảm vào cắt gọt rất tỉ mỉ, tỏa
ra ánh sáng vàng lấp lánh.
“Đẹp thật đó! Nhưng… Cái này đắt quá, hay là cậu đem trả lại
đi?”
“Không đắt lắm đâu, đây là được làm theo đơn đặt hàng, không
trả lại được đâu.” Thẩm Thanh không nói dối, cửa hàng thủ công kia chỉ tính phí
nguyên vật liệu và nhân công thôi, nên giá cả không đắt bằng sản phẩm bán ra
ngoài.
“Dù gì cũng không trả lại được,” Cố Kiêu Dương vô thức nói,
sau đó dơ tay lên, “Thôi thì cậu đeo nó giúp tôi đi.”
Thẩm Thanh cẩn thận đeo vòng tay lên cho ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).