Chín giờ tối, đêm mưa nên quán bar kinh doanh vắng vẻ hơn bình thường không ít, Cao Tầm vừa mới pha rượu cho khách xong, quay đầu lại liền thấy Quý Nhiêu không biết từ lúc nào đã ngồi ở quầy bar, hắn đội mũ lưỡi trai khiêm tốn che đi phần mắt, chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt dưới cũng có thể thấy được tâm tình của hắn ước chừng thật không ổn.

Cao Tầm lại pha thêm ly rượu, đưa tới trước mặt Quý Nhiêu, hạ thấp giọng hỏi: "Hôm nay sao lại rảnh tới đây vậy? Cậu quay về hồi nào thế? Phim mới có nổi chưa?"

Quý Nhiêu không hé răng, cầm lấy ly rượu đổ vào miệng, một ly rượu rất nhanh đã xuống hết trong bụng.

Hắn đặt ly xuống, giọng khàn khàn: "Giúp tôi lấy ly khác đi."

Cao Tầm hơi do dự, lời khuyên can đến bên miệng lại nuốt trở về, giúp hắn mở hai chai rượu ngoại: "... Uống ít thôi nhé."

Quý Nhiêu uống hết ly này đến ly khác, uống rất nhanh, hắn không nói lời nào chỉ uống rượu, tất cả cảm xúc bị chặn lại sau vành mũ, Cao Tầm nhìn hắn vài lần, Quý Nhiêu ngồi một mình ở trong bóng tối của ánh đèn, trên người như có nỗi khổ và một sự kiềm nén chưa từng thấy qua.

Thậm chí không giống như năm đó lúc đó Lâm Sâm rời đi, Quý Nhiêu kéo bọn họ uống rượu còn có thể rơi lệ phát tiết, nhưng hiện tại, hình như ngay cả phát tiết cũng không phát tiết được.

Cao Tầm nghỉ buôn bán sớm dọn dẹp, cầm lấy ly rượu trong tay Quý Nhiêu: "Đừng uống nữa."

Giọng nói của Quý Nhiêu còn khàn hơn trước: "Lão Cao, cậu để cho tôi uống đi."

"Cậu rốt cuộc là bị gì thế?"

Quý Nhiêu chỉ lắc đầu.

Giằng co một lát, Cao Tầm không thể không nhượng bộ, trả lại ly rượu cho hắn.

Quý Nhiêu sau khi say thì khom lưng xuống, bàn tay nắm thành quyền chống trán đặt trên quầy bar, lưng hắn cong thành vòng cung vặn vẹo, giống như bị thứ gì đó đè bẹp.

Vẫn luôn không nói một lời nào.

Lâm Sâm tới đây là đã nửa tiếng sau.

Vừa bước vào liền thấy Quý Nhiêu đang nằm sấp trên quầy bar, dường như đã ngủ thiếp đi.

Cao Tầm nhìn thấy Lâm Sâm, lắc đầu với cậu ta, nhỏ giọng nói: "Tôi hết cách rồi, cậu ấy vừa đến đã bắt đầu uống rượu, tôi có khuyên cũng không nghe nên đành phải gọi cậu tới đấy, cậu mau khuyên cậu ta đi, haiz, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa."

Lâm Sâm có chút do dự, cẩn thận đẩy vai Quý Nhiêu, khẽ gọi tên hắn: "Quý Nhiêu,... Anh nghe em nói không?"

Một lúc lâu sau, cánh tay Quý Nhiêu giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lâm Sâm và Cao Tầm rốt cục nhìn rõ hai mắt của hắn, đôi mắt kia đỏ đến lợi hại, tràn đầy sự đau thương khó nói thành lời.

Lâm Sâm ngẩn người, thậm chí không dám mở miệng nữa.

Quý Nhiêu nhìn cậu ta, trong đôi mắt đen láy không thấy đáy kia ẩn chứa cảm xúc mà Lâm Sâm nhìn không hiểu, nhưng Lâm Sâm vẫn cảm giác được rằng Quý Nhiêu đang nhìn người kia, không phải mình.

Tay Quý Nhiêu dừng lại ở khóe mắt bên trái của cậu ta, nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ kia, muốn chạm vào nhưng lại không dám đụng.

Đè nén sự chua xót trong lòng, Lâm Sâm lại một lần nữa gọi hắn: "Quý Nhiêu..."

Thanh âm như nổ tung bên tai, Quý Nhiêu mạnh mẽ thu tay lại, thân thể lui về phía sau, giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hắn lảo đảo đứng dậy, khàn giọng ném ra một tiếng "xin lỗi", xoay người rời đi.

Lâm Sâm theo bản năng muốn đuổi theo, bước chân Quý Nhiêu không ngừng cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay ra sau, gần như khẩn cầu: "Đừng đuổi theo, để cho tôi yên tĩnh một mình đi."

Lâm Sâm dừng bước tại chỗ, ngơ ngác một hồi cho đến khi Cao Tầm gọi tên cậu ta mới phục hồi tinh thần, ngồi trở lại quầy bar, cũng muốn một ly rượu.

Cao Tầm do dự hỏi: "Hai người,... Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Lâm Sâm uống hết ly rượu, cười khổ: "Lão Cao, anh còn chưa nhìn ra sao? Hôm nay đối tượng mà anh ấy đau lòng căn bản không phải là tôi mà."

Quý Nhiêu đi ra khỏi quán bar, mưa bên ngoài đã ngừng, gió đêm hơi lạnh, thổi cho hắn hết sức khó chịu, cùng với đó là từng cơn buồn nôn đang cuộn trào.

Cuối cùng hắn úp sấp vào cột điện ven đường bên cạnh nôn hết số rượu vừa uống, hầu như ngay cả axit dạ dày cũng nôn cả ra, cổ họng bị cảm giác đau rát nóng bỏng đảo qua đảo lại, mùi máu không ngừng dâng lên nhưng không thể đè nén được nỗi đau khổ khó chịu hơn trong lòng.

Thì ra đau lòng đến cực hạn, là tư vị như vậy.

Hắn đau lòng vì những nỗi đau mà Diệp Hoài Ninh phải chịu đựng, đau lòng vì những quá khứ không thể chịu nổi của Diệp Hoài Ninh, nhưng hắn lại không thể làm gì được.

Chưa bao giờ có một khoảnh khắc, hắn nhận ra được rõ ràng như vậy, rằng người hắn thật sự yêu là Diệp Hoài Ninh.

Thì ra trong lúc vô tình, hình bóng trong lòng kia đã bị Diệp Hoài Ninh thay thế từ lâu, là hắn ngu xuẩn, hắn mù quáng, hắn không cam lòng, hắn tự tay đẩy Diệp Hoài Ninh ra.

Mấy tháng nay hắn càng ngày càng khổ sở, càng ngày càng nhớ Diệp Hoài Ninh, đến hôm nay cuối cùng cũng hoàn toàn nếm được cái gì là đau thấu tâm can.

Nhưng hắn đã không còn cơ hội nữa.

Diệp Hoài Ninh ban đêm gặp ác mộng, trong mơ tất cả đều là những hình ảnh mình nằm trên bàn mổ ngày đó, cậu thức dậy từ trong mộng, mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán, vị trí sau gáy lại càng thêm âm ỉ đau đớn.

Nằm trong chăn hồi lâu cho đến khi nhịp tim trở lại bình thường, Diệp Hoài Ninh lấy điện thoại để trên tủ đầu giường liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn 4 giờ sáng.

Đèn trong phòng đều bật, không còn buồn ngủ nữa, cầm điện thoại chơi game một trận, Từ Nhân Tỉnh lại gửi tin nhắn đến, là một bức ảnh chụp hoa bên đường đang đọng sương sớm..

"Anh Diệp, em vừa ghi hình chương trình xong giờ mới tan tầm, thuận tay chụp gửi cho anh xem này, đẹp không ạ? Chắc là anh đã ngủ rồi nhỉ? Mơ đẹp nhé."

Diệp Hoài Ninh tiện tay mở ra, nụ hoa vô danh kiều diễm ướt át đang chậm nở trong bóng đêm rực rỡ.

Tâm trạng của cậu cũng tốt hơn một chút, trả lời tin nhắn: "Vừa tỉnh dậy, cậu gửi tin nhắn trễ quá nên đã có một giấc mơ không đẹp."

"A,... Mơ gì thế ạ?"

Diệp Hoài Ninh không nói kỹ: "Không nhớ rõ, dù sao cũng là giấc mơ không đẹp."

"Không sao đâu, quên thì quên thôi, quên đi cũng tốt, đóa hoa này tặng anh Diệp, anh Diệp sẽ đổi vận, sau này đêm đêm đều là những giấc mơ đẹp."

Khóe miệng Diệp Hoài Ninh có thêm ý cười, tiểu tử này miệng còn rất ngọt ngào.

Từ Nhân Tỉnh lại gửi tới một tin nhắn: "Anh Diệp đừng chơi điện thoại nữa, vẫn còn sớm, hãy ngủ thêm một chút đi, em không quấy rầy anh nữa, ngủ ngon."

Diệp Hoài Ninh buông điện thoại xuống nằm ngửa ra, cứ thế nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, lại chậm rãi nhắm mắt lại.

7:30 mới thức dậy một lần nữa, còn muộn hơn bình thường một chút, sau nửa đêm ngủ cũng không tệ lắm, có lẽ thực sự nhờ phước lành của Từ Nhân Tỉnh nên mặc dù không có giấc mơ đẹp nhưng cơn ác mộng đã không làm phiền cậu thêm lần nữa.

Lúc ăn sáng, người giúp việc trong nhà đi ra ngoài giúp cậu lấy một hộp hàng chuyển phát nhanh trong thành phố, người gửi tới không để lại tên, Diệp Hoài Ninh liếc mắt một cái đã nhận ra, là đóa hoa đêm qua Từ Nhân Tỉnh chụp cho cậu.

Những bông hoa này đã nở hoàn toàn, được bọc cẩn thận bằng giấy màu, cánh hoa vẫn còn sương chưa khô, rõ ràng không phải là một đóa hoa gì quý giá, nhưng lại khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Diệp Hoài Ninh im lặng nhìn một hồi, bảo người tìm một cái bình hoa đẹp mắt cắm lên, đặt trên bàn trà.

Sau đó mới bắt đầu một ngày làm việc.

Bây giờ cậu thường không đi đến công ty vào buổi sáng nữa mà làm việc ở nhà. Ngoại trừ Thịnh Tinh, mấy công ty khác mà ba đã cho cũng phải đích thân hỏi, Diệp Hoài Ninh cảm thấy như vậy rất tốt, tiền không phải vạn năng, nhưng hiện tại, kiếm tiền dường như có thể cho cậu cảm giác an toàn duy nhất, khiến cậu tình nguyện đi làm.

Hơn 11 giờ, Đường Mẫn tới, buổi sáng cô đến Diệp gia một chuyến, mang cho Diệp Hoài Ninh một ít đồ tốt bổ dưỡng thân thể.

Đường Mẫn lo lắng nhắc nhở Diệp Hoài Ninh: "Diệp tổng, mấy thứ này rất bổ, có lợi cho em lắm nên nhất định phải ăn đấy, cho dù cảm thấy không ngon thì cũng phải kiên trì ăn hết."

Diệp Hoài Ninh cười một chút: "Em biết rồi, chị Mẫn yên tâm đi, ăn được nhất định sẽ ăn hết, thuốc mỗi ngày em cũng uống đúng giờ."

Đường Mẫn thoáng yên tâm, Diệp Hoài Ninh chưa bao giờ biểu hiện sự thống khổ trước mặt người khác, khi còn nhỏ cũng như vậy, mỗi lần được ba cô mang về từ tay Diệp Hoài An, cho dù có sợ hãi đến đâu, cũng chỉ đỏ mắt không lên tiếng, ngay cả nước mắt cũng rất ít khi rơi. Cậu vẫn còn rất mạnh mẽ, ngay cả khi đau đớn cũng sẽ miễn cưỡng chống đỡ bản thân không lộ nửa phần yếu đuối.

Một người như vậy, nhưng lại không gặp may mắn, không thể tìm được người nào tình nguyện đối xử thật lòng với cậu.

Đường Mẫn không nói với Diệp Hoài Ninh chuyện hôm qua mình gặp Quý Nhiêu, đoán chừng Diệp Hoài Ninh cũng không có hứng thú nghe.

Từ bây giờ hai người họ đã trở thành những người lạ, điều này không có gì tốt hơn.

Diệp Hoài Ninh sẽ hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của quá khứ, chân chính nhìn về phía trước.

Sắp đến trưa, Diệp Hoài Ninh giữ Đường Mẫn ở lại cùng nhau ăn cơm.

Đường Mẫn nhìn thấy mấy đóa hoa trên bàn trà, cầm lên nhìn kỹ, do dự hỏi Diệp Hoài Ninh: "Bông hoa này, là tên nhóc Từ Nhân Tỉnh kia gọi người đưa tới sao?"

Diệp Hoài Ninh tùy ý gật đầu: "Chị Mẫn biết hả?"

Đường Mẫn rất bất đắc dĩ, mở weibo của mình cho Diệp Hoài Ninh xem, tiểu tử Từ Nhân Tỉnh kia mấy giờ trước đem tấm ảnh đã gửi cho Diệp Hoài Ninh đăng lên Weibo.

"Sau khi ghi xong chương trình, nhìn thấy một bông hoa đẹp liền chụp ảnh lại, những người có thể nhìn thấy bông hoa này xui xẻo sẽ biến mất, giấc mơ trở thành sự thật."

Diệp Hoài Ninh hiểu rõ, buồn cười nói: "Thằng nhóc này thật có tinh lực, hơn 4 giờ sáng thì ghi hình xong chương trình, hơn 6 giờ sáng thì lại nhảy nhót trên Weibo, quả nhiên là người trẻ tuổi."

"Diệp tổng em cũng là người trẻ tuổi."

Đường Mẫn nhắc nhở cậu, có chút chuyện muốn nói lại thôi, sau rồi do dự cũng không nói ra.

Từ Nhân Tỉnh còn quá nhỏ, Diệp Hoài Ninh lại vừa mới trải qua chuyện như vậy, chỉ sợ là căn bản sẽ không coi Từ Nhân Tỉnh là một Alpha, sẽ không ý thức được tiểu tử kia có ý đồ khác với cậu.

Cô không muốn vạch trần, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa thằng nhóc kia chơi chán rồi sẽ chuyển mục tiêu, hà tất gì bây giờ phải nói ra sẽ thêm phiền não cho Diệp Hoài Ninh mà thôi.

Diệp Hoài Ninh khẽ thở ra một hơi: "Đúng vậy, chị Mẫn không nói em cũng sắp quên luôn, em cũng mới 24 tuổi, cũng là người trẻ tuổi đấy."

Trong lòng Đường Mẫn không có tư vị, khuyên cậu: "Công việc chưa xong thì không cần phải quá liều mạng đâu, nếu cảm thấy mệt mỏi có thể cho mình nghỉ phép đi du lịch mà"

Hai chữ kia chợt lóe lên trong đầu, giống như lại gợi lên hồi ức không tốt, Diệp Hoài Ninh lắc đầu: "Không đi, đi cũng không ý nghĩa, sau này lại nói sau."

Sợ Đường Mẫn lo lắng, cậu lại cười cười: "Em không cảm thấy mệt mỏi gì hết, như bây giờ rất tốt, mỗi ngày em nhìn thấy giá trị của mình không ngừng tăng lên, trong lòng lại cao hứng, nói không chừng qua một thời gian nữa tên của em cũng có thể lên danh sách tỷ phú kia kìa."

Đường Mẫn không tiện nói thêm nữa, đành phải bỏ qua.

Cuối cùng cô nói: "Diệp tổng, nếu em thật sự cảm thấy vui vẻ, vậy thì tốt rồi."

Diệp Hoài Ninh gật đầu: "Cám ơn chị Mẫn."

——————————

Tác giả có một câu muốn nói: "Đến rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play