————————————

Quán cà phê.

Quý Nhiêu đã đến hơn một tiếng trước, cửa sổ sát đất trong phòng nhỏ hướng ra tòa nhà bên kia đường mà trụ sở chính của Thịnh Tinh nằm trên ba tầng 16, 17, và 18 của tòa nhà ấy.

Quý Nhiêu ngồi bên cửa sổ, cà phê trong cốc đã hơi nguội, ánh mắt của hắn dừng ở tòa nhà đối diện kia một lúc lâu không nhúc nhích, tâm trí vẫn luôn lơ lửng bất định.

Nửa tiếng trước, hắn đã nhìn thấy Diệp Hoài Ninh xuống xe ở trước của cổng công ty rồi vội vã đi vào bên trong.

Quý Nhiêu muốn nhìn cậu rõ hơn nhưng chỉ thấy vội mỗi bóng lưng đang bước nhanh đi mất.

Hắn đã cố gắng để nhớ lại khoảng thời gian ba năm qua của họ, đêm đó Diệp Hoài Ninh đã hỏi hắn rằng ba năm của họ được tính là gì, mà mãi cho đến hôm nay, hắn vẫn không thể đưa ra câu trả lời.

Không phải là không biết, mà là nói không nên lời.

Diệp Hoài Ninh nói đúng, hắn đã nhận hết mọi điều tốt đẹp và lại làm ra điều tồi tệ nhất. Ba năm của bọn họ, đối với Diệp Hoài Ninh là một sự lừa dối, một trò đùa, còn đối với hắn, từ nay về sau sẽ không còn nữa, hắn sẽ không bao giờ có lại được quá khứ tốt đẹp ấy nữa.

Hắn chẳng thể giữ lại được gì cả.

Quý Nhiêu hoàn hồn, ngay cả muốn cười khổ cũng không kéo nổi khóe miệng.

Đường Mẫn đến trễ hơn 20 phút so với giờ hẹn, sau khi ngồi xuống thuận miệng giải thích một câu: "Xin lỗi, vừa mới giải quyết chút chuyện nên đến trễ."

Quý Nhiêu gật gật đầu, hỏi cô muốn uống gì, Đường Mẫn từ chối: "Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn có việc không thể ngồi lâu được đâu."

Quý Nhiêu đặt hai tay lên bàn, trầm mặc một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Chị Mẫn, chị có phải chị cũng thất vọng về em lắm đúng không?"

Đường Mẫn lạnh nhạt nói: "Tôi thì có cái gì để thất vọng hay không thất vọng, với tư cách là người đại diện cũ của cậu hợp tác với cậu trong thời hạn hợp đồng ba năm cũng coi như vui vẻ, cậu giúp tôi kiếm đủ tiền rồi đi, hiện tại cũng hủy hợp đồng trong hòa bình mà, coi như là hảo tụ hảo tan thôi."

"... Mấy năm qua em làm vẫn chưa đủ tốt, chị Mẫn cũng biết mà, em vẫn chưa đạt được sự kì vọng của chị."

"Cậu không cần phải tự coi nhẹ mình đâu, cậu trở thành đỉnh lưu, tôi cũng dốc hết lòng cho cậu, cũng không uổng phí tài nguyên của công kia mà." Đường Mẫn không mặn không nhạt trả lời.

Quý Nhiêu khẽ lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa: "Em... Có thể hỏi chị chút chuyện của Diệp tổng được không?"

Nhắc tới Diệp Hoài Ninh, Đường Mẫn liền nhớ tới mấy ngày cậu sống không bằng chết trong bệnh viện, cái vết sẹo đẫm máu sau gáy Diệp Hoài Ninh cô căn bản không đành lòng nhìn lại lần thứ hai. Lý trí biết chuyện này không thể trách được Quý Nhiêu nhưng một lần nữa nhìn thấy người này, nghe chính miệng hắn nhắc tới Diệp Hoài Ninh cũng rất khó để không giận chó đánh mèo.

Nếu Quý Nhiêu không làm những chuyện vô tâm kia, Diệp Hoài Ninh cũng sẽ không một mình chạy ra ngoài, càng sẽ không buông lỏng cảnh giác thì có lẽ cậu sẽ không bị người ta lợi dụng sơ hở, gặp phải chuyện như vậy.

"Cậu muốn hỏi chuyện của Diệp tổng?"

"Vâng ạ."

Đường Mẫn chỉ trả lời bằng một nụ cười trào phúng.

Ba năm trước, khi Diệp Hoài Ninh lần đầu tiên đưa Quý Nhiêu đến trước mặt cô, thật ra cô cũng không coi trọng quan hệ của hai người họ. Trong mắt Quý Nhiêu cô không nhìn ra tình yêu hắn dành cho Diệp Hoài Ninh, cô đã nhắc nhở Diệp Hoài Ninh, nhưng khi đó Diệp Hoài Ninh lại nói với cô: "Không sao đâu chị Mẫn, em ở bên anh ấy em cảm thấy vui vẻ là được, em tốt như vậy kia mà, nói không chừng một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ yêu em thôi, cho dù không yêu đi nữa cùng lắm thì sau này chia tay là được, em có thể chấp nhận."

Diệp Hoài Ninh nói tự tin như vậy nên cô cũng không đành lòng khuyên nhủ thêm nữa.

Diệp Hoài Ninh thậm chí còn để Quý Nhiêu làm kí hiệu đánh dấu mình hoàn toàn, cậu nói rằng mình thích Alpha đó, muốn thử cảm giác được hòa hợp khiêu vũ với linh hồn Alpha của mình, bởi vậy nên cậu tình nguyện để bị kí hiệu.

Thế nhưng sau này cậu lại nói, "Hóa ra người kia đã không yêu mình thì một kí hiệu tình nguyện cũng vô ích, pheromone không làm được tất cả mọi thứ như trong truyền thuyết."

Đó là ngày cậu tỉnh lại ở bệnh viện, nhìn thấy đoạn video Quý Nhiêu cứu người, lúc đó biểu tình của Diệp Hoài Ninh bình tĩnh đến chết lặng, về sau Đường Mẫn thường nhớ tới, cũng không tránh khỏi tự trách mình.

Sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy, ba năm trước có nói gì cô cũng sẽ khuyên Diệp Hoài Ninh.

Nhưng trên thế giới này chưa bao giờ có một loại thuốc nào để cứu rỗi sự hối tiếc cả.

"Muốn hỏi cái gì thì cậu cứ hỏi đi, có thể nói thì tôi sẽ nói." Đường Mẫn thanh âm lạnh lùng cứng rắn.

Quý Nhiêu nghĩ đến chuyện ở hầm đậu xe bệnh viện ngày hôm, nhớ đến ánh mắt điên cuồng của Diệp Hoài Ninh, trong lòng dâng lên một trận khó chịu: "Em biết chị Mẫn nhìn Diệp tổng lớn lên, biết rất rõ những chuyện của Diệp gia, em có thể hỏi một chút về quan hệ giữa Diệp tổng và người anh trai kia của em ấy rốt cuộc là như nào không? Diệp tổng trước kia chỉ nói anh trai thích khi dễ em ấy, nhưng vì sao lại khi dễ em ấy, khi dễ thế nào chị Mẫn biết không?"

Quý Nhiêu do dự hỏi, nhíu mày mấy lần.

Những điều này thực sự hắn nên chính miệng hỏi Diệp Hoài Ninh, Diệp Hoài Ninh là Omega của hắn, nhưng hắn lại thờ ơ với quá khứ của cậu.

Đường Mẫn cười nhẹ: "Bây giờ hỏi những chuyện này còn có ý nghĩa gì không?"

"Xin chị đó, chị Mẫn."

Đây là lần đầu tiên Đường Mẫn nhìn thấy Quý Nhiêu hạ giọng như vậy, người này luôn lười biếng, thờ ơ, dường như không để ý đến cái gì, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu như vậy khẩn cầu với cô.

Đường Mẫn trong lòng không thoải mái, nàng đồng tình không nổi, chỉ cảm thấy người này đặc biệt đáng trách.

"Cậu có biết vì sao Diệp tổng em ấy sợ bóng tối không?"

Đối mặt với vấn đề Đường Mẫn đột ngột quăng ra, Quý Nhiêu sửng sốt trong chớp mắt, suy sụp nói: " Em không biết."

Đường Mẫn lộ ra vẻ chế giễu: "Cậu ở bên em ấy ba năm rồi chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi em ấy tại sao sợ bóng tối như vậy, tại sao không bật đèn thì không dám ngủ?"

Quý Nhiêu á khẩu không nói nên lời.

Hắn quả thực, chưa bao giờ hỏi về chuyện này.

"Bởi vì ngày đầu tiên trở về Nhà họ Diệp khi còn bé, em ấy đã bị Diệp Hoài An nhốt trong phòng không có đèn cả đêm, sau đó Diệp Hoài An cứ cách vài ngày thì sẽ làm chuyện như vậy, Diệp lão tiên sinh mỗi lần đều biết sau đó thì nói một chút lời an ủi dễ nghe hoặc là bồi thường vật chất cho em ấy. Diệp lão tiên sinh tuy rằng ngoài miệng quát mắng Diệp Hoài An nhưng chưa từng thật sự làm gì hắn cả, cho nên Diệp Hoài An chưa bao giờ sợ, lúc nào cũng làm theo ý mình."

Quý Nhiêu ngạc nhiên.

Đường Mẫn tiếp tục nói tiếp: "Cuộc sống của Diệp tổng khi còn nhỏ rất gian khổ, mỗi lần em ấy bị Diệp Hoài An nhốt lại thì đều là ba tôi nghĩ biện pháp lén thả em ấy ra. Diệp Hoài An còn không cho phép bạn bè cùng trang lứa tiếp cận em ấy nên Diệp tổng thường bị cô lập ở trường học, những đứa trẻ kia bị Diệp Hoài An xui khiến, liên hợp lại dùng đủ loại biện pháp bắt nạt em ấy. Em ấy không có người để có thể trò chuyện, không có bạn bè, không có bạn chơi, em ấy có thể bình an lớn lên, hơn nữa không trở nên quái gỡ hay gì đấy, thật sự không dễ dàng chút nào."

Quý Nhiêu chậm rãi nắm chặt nắm đấm.

Giọng nói của Đường Mẫn không ngừng: "Diệp tổng không phải loại người mang cá tính cúi đầu chịu nhục, em ấy vẫn luôn cố gắng phản kháng, từ nhỏ đến lớn không biết đã cùng Diệp Hoài An đánh nhau bao nhiêu lần, cho dù đánh không thắng thì cũng chưa bao giờ lùi bước, Diệp Hoài An quá tự đại, sau đó rốt cục cũng có một lần bị Diệp tổng bắt được cơ hội phản kích, Diệp tổng cầm gậy sắt đánh gãy xương sườn Diệp Hoài An khiến hắn phải vào bệnh viện nằm ba tháng, khi đó Diệp tổng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi."

"Sau đó thì Diệp lão tiên sinh cũng an bài cho Diệp Hoài An đi nước ngoài học tập, cuộc sống của Diệp tổng mới tốt lên, mấy năm nay Diệp Hoài An cũng thu liễm không ít, không dám điên cuồng như khi còn bé nữa, đáng lẽ ra hai người bọn họ phải nước giếng không phạm nước sông."

Đáng lẽ.

Ý sau Đường Mẫn không nói nữa, cô quyết định sẽ không đem chuyện bị cắt tuyến thể nói cho Quý Nhiêu biết.

Hắn không có tư cách để biết chuyện này, cũng không có tư cách để hối hận.

Quý Nhiêu trầm mặc thật lâu.

Hai tay hắn run rẩy muốn đốt điếu thuốc, mò túi tìm bật lửa mấy lần lại không thấy, cuối cùng cũng không đốt, chỉ có thể từ bỏ.

Sự khổ sở trong lòng hắn gần như tràn đầy không còn chỗ chứa.

Hắn không biết hóa ra Diệp Hoài Ninh đã phải trải qua những chuyện này, hắn không biết hóa ra Diệp Hoài Ninh lại lớn lên như vậy, hắn chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ quan tâm, chưa bao giờ.

Khó trách Diệp Hoài Ninh sợ tối, khó trách Diệp Hoài Ninh nói mình không có bạn bè.

Khi đó Diệp Hoài Ninh nói về chuyện này hắn đã trả lời thế nào? Hắn nói tính cách Diệp Hoài Ninh không tốt nên thay đổi, hắn cho rằng Diệp Hoài Ninh nói những lời như vậy là phóng đại, hắn chưa bao giờ hiểu được những gì ẩn giấu trong đáy mắt Diệp Hoài Ninh lúc nói những lời này với hắn.

Diệp Hoài Ninh hy vọng Alpha của mình có thể sẽ cho mình một chút an ủi, nhưng không có.

Hắn vô tâm vô phế, Diệp Hoài Ninh kỳ thật vẫn luôn nhìn thấy rõ điều này trong mắt.

Nhắm mắt lại, Diệp Hoài Ninh ốm yếu nhỏ bé một mình ngồi xổm dưới hành lang bệnh viện ngẩn người, lại hiện lên rõ ràng trước mắt của hắn.

Trước đây hắn không rõ, vì sao chỉ là duyên số gặp mặt khi còn nhỏ lại có thể khiến Diệp Hoài Ninh nhớ nhiều năm như vậy, thì ra hắn thật sự là người duy nhất vào lúc đó nguyện ý chơi với Diệp Hoài Ninh. Một chút tình bạn không đáng kể của hắn mà Diệp Hoài Ninh đã trả lại tấm lòng gấp ngàn lần, vậy mà lại bị chính tay hắn đập nát.

Mùi máu tươi như cuồn cuộn trong cổ họng, Quý Nhiêu lần đầu tiên nếm được loại đau đớn gần như bị cắt da cắt thịt, tư vị đau đớn ấy quấn chặt lấy trái tim, tầng tầng lớp lớp quấn quanh khiến hắn thở không nổi nữa.

Đường Mẫn lạnh lùng nhìn Quý Nhiêu giãy dụa khổ sở, cô không có cách nào đồng cảm được, sau khi làm tổn thương người khác lại biểu hiện ra vẻ thống khổ như vậy, cô vĩnh viễn không thể chấp nhận.

Đem những cảm xúc như sóng biển dâng trào kia đè xuống, Quý Nhiêu miễn cưỡng tìm lại thanh âm: "Còn gì khác không? Lúc trước Diệp tổng chán ghét anh trai nhưng không đến mức hận không thể giết người, Diệp Hoài An còn làm gì em ấy nữa?"

Đường Mẫn không muốn nói nữa: "Cái khác tôi cũng không biết, nhưng mà Quý Nhiêu, làm sao cậu biết Diệp tổng trước đó sẽ không đến nỗi hận không thể giết người? Cậu căn bản không hiểu Diệp tổng, trong lòng cậu Diệp tổng chỉ là một tiểu thiếu gia kiêu căng tùy hứng, cao cao tại thượng, cậu vốn dĩ chưa từng thật sự hiểu rõ suy nghĩ của em ấy thì lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy chứ?"

Đôi môi của Quý Nhiêu mấp máy, không nói nên lời.

Đường Mẫn lắc đầu, trước khi đi nhắc nhở hắn lần cuối: "Tin đồn đối phó với cậu và Lâm Sâm không phải ý tứ của Diệp tổng, là tên nhóc Từ Nhân Tỉnh kia nhìn các người không vừa mắt làm, tôi cho phép, nếu cậu có gì bất bình thì có thể tìm tôi, sau này đừng quấy rầy Diệp tổng nữa, nếu cậu có nửa phần hối hận về việc tổn thương em ấy thì hãy buông tha cho em ấy đi."

Quý Nhiêu ngồi trong quán cà phê cho đến tận đêm.

Sau trời lại mưa, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Diệp Hoài Ninh, người kia đứng ở cửa tòa nhà đối diện, đèn đêm và sương mù làm mờ bóng dáng cậu đang đứng một mình nơi đó, gần như cô đơn, nhưng Quý Nhiêu biết, cậu không cần hắn, sau này cũng sẽ không cần hắn nữa.

Xe của Diệp Hoài Ninh ra khỏi hầm để xe, cậu ngồi vào, nhanh chóng biến mất trong đêm mưa.

Quý Nhiêu cúi đầu nhắm mắt lại, sau một thời gian dài trầm mặc, trong cổ họng quay cuồng bật ra một tiếng nghẹn ngào.

—————————————

Editor: "huhuhu, khóc tiếng máng"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play