Vào ban đêm.

Lúc Quý Nhiêu lái xe ra khỏi bãi đỗ dưới hầm thì nhận được tin nhắn wechat của Hứa Hữu Tân: "Hôm nay anh ta không đến công ty, cho dù đi cậu cũng không gặp được anh ta đâu, với lại không có hẹn trước thì lễ tân sẽ không cho cậu vào, nếu muốn tìm anh ta thì vẫn còn một chỗ khác đấy. Anh ta có một sàn đấu quyền anh ngầm ở dưới lòng đất, đánh hắc quyền, chơi cược rất lớn, mỗi tối thứ năm hắn đều tự mình đi xem, lúc có hứng thú còn tự mình đi lên đánh mấy trận. Hầu hết mọi người muốn vào đều phải có người dẫn đường, nếu muốn gặp hắn thì cậu có thể đến đó thử vận ​​may, tôi sẽ gửi địa chỉ cho. Nhưng mà khi nhận được tin nhắn rồi thì đừng nói là tôi nói."

Chờ đèn giao thông chuyển xanh, Quý Nhiêu cầm điện thoại lên trả lời: "Cảm ơn, gần đây cậu thế nào rồi? Nghe nói cậu bị bệnh, còn ổn không?"

Bên kia vẫn luôn hiển thị dòng chữ "đang nhập vào", qua vài phút mới có một cái tin hiện ra: "Tôi vẫn ổn, không cần cảm ơn."

Địa chỉ Hứa Hữu Tân gửi tới nằm ở ngoại ô nhưng không hẻo lánh gì bởi khu vực đó có rất nhiều hộp đêm, đồng nghiệp quen biết trong giới của Quý Nhiêu rất thích tới chỗ này chơi. Trước kia hắn có Diệp Hoài Ninh che chở, không cần phải tham gia những buổi tiệc xã giao kia nên cũng chưa từng đến khu này.

Quý Nhiêu dựa theo địa chỉ đi tìm, là một hộp đêm lớn nhất trong số đó, hắn đội mũ và đeo khẩu trang rồi mới vào cửa, trước tiên liền tới bên quầy gọi một ly rượu đắt nhất xong nhân cơ hội hỏi nhân viên pha chế: "Các cậu ngoài rượu ra còn có gì thú vị khác không?"

Người nọ nhìn thấy hắn một thân hàng hiệu bản giới hạn liền nở nụ cười: "Đi một mình? Anh muốn chơi gì nào?"

Khi đối phương đưa rượu tới, Quý Nhiêu thuận thế nhét một tờ tiền lớn khoảng một ngàn đồng qua.

Hắn được giới thiệu lên lầu ba, ở đây đồ uống đắt hơn dưới lầu gấp mấy lần, vừa ngồi xuống đã có người tới bắt chuyện, là một đại mỹ nhân dáng người yểu điệu, đôi môi đỏ rực, một thân thơm đậm mùi vị của Omega mềm yếu không xương dán sát vào bên cạnh Quý Nhiêu.

"Anh đẹp trai à tới đây chơi một mình sao? Nhìn anh lạ mặt quá, lần đầu tiên tới đây chơi hả?"

Giọng nói của Quý Nhiêu mang theo ý cười: "Tôi đeo khẩu trang mà cô cũng nhìn ra được tôi lạ mặt à?"

Người đẹp dán tới gần hơn bên cổ hắn rồi ngửi một hơi thật sâu: "Ngửi được đó, mùi của tất cả những người đến đây tôi đều ngửi qua rồi. Anh là Alpha, vừa nghe đã biết."

Hai chén rượu xuống bụng, mỹ nhân trong ngực đã hơi say, cuối cùng cũng nói ra hết cho Quý Nhiêu nghe.

Có những nơi thú vị hơn còn ở phía sau kia, nhưng những người bình thường sẽ không thể vào đó được.

"Nếu anh muốn đi thì hãy cho tôi xem anh trông như thế nào rồi tôi sẽ đưa anh đi."

Omega dán vào nói chuyện bên tai Quý Nhiêu, Quý Nhiêu không dấu vết kéo dãn khoảng cách giữ hai người ra, kéo khẩu trang xuống, nhếch môi cười nhìn về phía đối phương: "Thấy rõ chưa?

Trong mắt Omega lóe lên một sự kinh ngạc, ngay lập tức cười làm nũng: "Đại minh tinh à, đi với tôi nào."

Họ đi ra khỏi cửa sau tầng ba, Omega vẫn một mực ôm lấy cánh tay của Quý Nhiêu, Quý Nhiêu chịu đựng sự khó chịu trong lòng, thỉnh thoảng nói đùa với cô mấy câu. Sau khi đi qua một khu vườn trên không, họ đi vào một tòa nhà khác ở phía sau rồi đi thang máy xuống tầng.

Khi hai cánh cửa mở ra, xuất hiện trước mắt hắn là một thế giới hoàn toàn khác mà Quý Nhiêu chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây.

Sàn đấu dưới lòng đất tối mờ chật kín người, ở giữa là võ đài quyền Anh khổng lồ, có tiếng người ồn ào, những nắm đấm trên sân khấu đã bê bết máu, những người có mặt trên khán đài như rơi vào một lễ hội hoành tráng của tập thể, đầy ấp sự phấn khích và điên cuồng, các loại pheromone lộn xộn được trộn lẫn với chất kích thích như va chạm và đốt cháy nhau trong không khí.

Quý Nhiêu lạnh mặt nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt chợt dừng lại khi hắn nhìn thấy Diệp Hoài An.

Người kia ngồi trong một khung phòng kính cao lớn đối diện với sàn đấu quyền anh, hắn ta nghiêng người, một bên thưởng thức màn trình diễn trên võ đài với nụ cười treo trên khóe miệng, một bên lại thưởng thức ly rượu vang đỏ. Trong mắt Diệp Hoài An, tất cả những người trên sàn đấu kia đều là những con kiến hôi, nhìn thấy bọn họ vì một chút tiền cỏn con mà ngươi tranh ta đấu đến điên cuống khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ thú vị.

Omega dẫn Quý Nhiêu vào cũng trở nên vô cùng phấn khích: "Đại minh tinh hôm nay anh may mắn quá đó, được gặp ngay một cuộc khiêu chiến so tài. Anh thấy hai người trên sân khấu không, ai có thể đứng được đến cuối cùng thì có thể nhận được một triệu tiền thưởng đấy, người dưới đài có thể đặt cược vào họ, tiền trong bệ kia hiện tại đã có hàng chục triệu luôn rồi, anh có muốn đặt cược không?"

Quý Nhiêu không để ý tới cô nữa chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng của Diệp Hoài An, dùng sức siết chặt nắm đấm.

Sau một vài hiệp, trong tiếng la hét chấn động, người đàn ông đầy máu trên võ đài đã ầm ầm ngã xuống đất, vô luận người phía dưới có gọi thế nào thì người này cũng không bò dậy nổi nữa.

Omega bên cạnh bĩu môi: "Lại thua, trông vậy mà không dùng được gì."

Quý Nhiêu nhìn thấy người nọ đang hấp hối thở được khiêng xuống dưới.

Còn người còn lại trên sân khấu thì đã nhận được một triệu của đêm nay, khán giả dưới sàn có thua có thắng những vẫn la hét không ngừng, cũng không chịu rời đi.

Chẳng bao lâu lại có một người lên đài để công bố các quy tắc mới, tối nay King sẽ đích thân lên võ đài, những người có thể chiến thắng hắn ta thì sẽ nhận được một trăm vạn. Truyện Cung Đấu

Lời vừa nói ra trong nháy mắt lại đẩy bầu không khí lên cao trào, Omega bên cạnh Quý Nhiêu không giấu được kích động: "Nghe không, King sắp lên sân khấu rồi!"

Màn hình điện thoại di động của Quý Nhiêu sáng lên, Hứa Hữu Tân lại gửi cho anh một tin nhắn wechat: "Trước kia khi ở nước ngoài hắn ta từng vô địch giải đấu quyền anh nghiệp dư, còn nuôi rất nhiều người làm bia ngắm thịt người cho mình, trên võ đài quyền Anh chưa bao giờ thua nên đừng cố tìm hắn gây phiền phức nhé."

Diệp Hoài An lên sân khấu, vẫn là một bộ dáng tao nhã của quý công tử đang chậm rãi xoa cổ tay. Người trước đây trên sân khấu hùng hổ vừa mới đánh bại đối thủ kia đang đối mặt với hắn, thử thăm dò chập chạp chưa dám tiến lên.

Khóe miệng Diệp Hoài An bỗng dưng nở ra một nụ cười tàn nhẫn, tốc độ cực nhanh ra tay tấn công chế trụ người kia, một quyền đập vào đầu đối phương.

Người đứng trên sân khấu này không thể mang theo bất kỳ thiết bị bảo hộ nào, khoảnh khắc bất ngờ bị đập trúng người nọ đã phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.

Loại hình đánh hắc quyền ngầm này cũng không có quy tắc nào cả, tất cả đều dựa vào nắm đấm cứng cáp để nói chuyện.

Quý Nhiêu lặng lẽ nhìn Diệp Hoài An vẻ mặt khát máu đang vui sướng, một quyền rồi một quyền đánh ra, ở trong mắt hắn ta mạng người như cỏ rác, chỉ là một công cụ để hắn phát tiết tinh lực cùng dục vọng mà thôi.

Người đàn ông đã ngã xuống đứng dậy một lần nữa, rồi lại nhanh chóng bị hạ gục thêm lần nữa.

Mỗi một cú đấm của Diệp Hoài An đều hướng về phía điểm yếu của đối phương, hoàn toàn không chừa đường sống, cho đến khi đối phương dưới một cú đấm mạnh cuối cùng đánh vào khuôn mặt đầy máu mới ngã xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.

Diệp Hoài An ở trên cao nhìn xuống, đắc ý nhếch khóe môi.

Sau đó lần lượt có người lên sân khấu khiêu chiến, không ai ngoại lệ, tất cả đều bại dưới tay Diệp Hoài An.

Người dẫn chương trình vẫn lớn tiếng vận động những người khác tiếp tục lên sân khấu, mắt thấy từng người một nửa sống nửa sống mà trở về, cho dù có bị tiền dụ dỗ đến choáng váng cũng sinh ra chút do dự, trong lúc nhất thời vẫn ồn ào không ngừng, nhưng không ai dám bước lên võ đài quyền Anh nữa.

Diệp Hoài An đứng ở trên, khóe miệng treo nụ cười cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh, ngạo mạn vô cùng.

Quý Nhiêu đi lên phía trước.

Omega đưa hắn vào hét lên: "Này! Đừng đi! Anh quay lại ngay! Anh đánh hay không thắng hắn đâu!"

Quý Nhiêu làm ngơ, trong tiếng reo hò của đám đông từ một góc của sàn đấu quyền Anh đi lên.

Diệp Hoài An cười như không cười nhìn người tới, Quý Nhiêu trong tiếng ồn ào tháo mũ và khẩu trang ra, lạnh lùng nhìn lại Diệp Hoài An.

Trong nháy mắt tiếng la hét trong sân đạt đến đề-xi-ben lớn nhất, đã có không ít người nhận ra vị đứng trên võ đài kia là một đỉnh lưu đang nổi tiếng trong giới.

Diệp Hoài An nhướng mày: "Là cậu à? Thằng nhóc này cậu đến sân của tôi để làm gì thế? Không phải là bị em trai tôi vứt bỏ rồi nghèo kiết xác đến đây bỏ mạng để kiếm một trăm vạn đấy chứ?"

Quý Nhiêu phớt lờ hắn ta, cởi áo khoác và giày ra, trên người chỉ còn một chiếc áo thun ngắn tay và quần dài giản dị. Hắn đi đến giữa sân đấu, nhìn vào mắt Diệp Hoài An lạnh lùng nói: "Bắt đầu đi."

Diệp Hoài An lơ đễnh: "Đại minh tinh à, cậu từng chơi quyền sao? Tôi cũng không muốn bắt nạt một con gà mờ đâu nhé."

Quý Nhiêu vẫn nói câu kia: "Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi."

Diệp Hoài An chậc chậc: "Được rồi, nếu đã đưa tới cửa như vậy thì đừng trách tôi không khách khí."

Trọng tài thổi còi, Diệp Hoài An một quyền đấm tới bên mặt Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu nghiêng mặt tránh đi, vẫn bị trúng một đấm tàn nhẫn, nhất thời trước mắt một mảnh đen tối, trong khoang miệng khoang mũi đều là máu huyết dâng lên, hắn lảo đảo lui về phía sau, miễn cưỡng ổn định lại thân thể, không để việc mới một đấm đầu tiên đã bị đánh ngã xảy ra.

Diệp Hoài An cười một tiếng: "Được nha, cũng có tài đó."

Quý Nhiêu không để ý tới hắn, nhổ bọt máu trong miệng ra, cú thứ hai của Diệp Hoài An lại vung tới, lần này là ngực, hơi lệch một chút, đập vào lồng ngực.

Sau đó, cú quyền thứ ba, cú đấm thứ tư.

Quý Nhiêu đã ngã xuống đất hai lần lại đứng lên, Diệp Hoài An một quyền một quyền đấm lên mặt Quý Nhiêu, trong mắt mọi người đều nhìn thấy đây gần như lại là một trận tàn sát đơn phương.

Diệp Hoài An ra tay cực kỳ tàn nhẫn, Quý Nhiêu lùi bước đổi lấy việc hắn ta càng hung tàn ra tay.

Trên mặt Quý Nhiêu tất cả đều là máu.

Tiếng la hét dưới đài dần dần mơ hồ trong tai hắn, thứ trượt vào trong mắt không biết là mồ hôi hay máu, đầu óc của hắn bây giờ lại càng tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn đã nhận tám quyền của Diệp Hoài An, đã đại khái nhận biết được số lần Diệp Hoài An ra quyền.

Khi Diệp Hoài An lại định dùng một nắm đấm đập vào huyệt thái dương của hắn, ánh mắt của Quý Nhiêu vẫn di chuyển liên tục, bỗng nhiên cười một cái, độ cong rất cạn, thậm chí Diệp Hoài An còn hoài nghi là mình nhìn lầm, nắm đấm của hắn ta lần đầu tiên thất bại, Quý Nhiêu tránh được, không đợi Diệp Hoài An rút lui thì Quý Nhiêu với tốc độ cực nhanh ra quyền vung tới, hung hăng nện về phía thắt lưng hắn ta.

Dưới sân khấu ngay lập tức nổ ra một làn sóng âm thanh la hét cực lớn.

Quý Nhiêu không cho Diệp Hoài An cơ hội phản ứng, liền nện thêm một quyền vào đầu hắn ta.

Diệp Hoài An bị đập đến đau đớn lui về phía sau hai bước, một bên mắt trong mấy giây liền sưng lên, trên mặt chợt lóe lên cơn giận dữ, thu lại nụ cười khinh địch, sắc mặt trầm xuống.

"Mày thật sự không sợ chết đấy à?"

Trong lòng Quý Nhiêu có tính toán, hoạt động gân cốt cổ tay một chút, lạnh nhạt nói: "Khi tôi ở bên ngoài suốt ngày đánh nhau với người khác thì có khi anh vẫn đang còn ở nhà làm đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng đấy, ai chết còn chưa chắc đâu."

Diệp Hoài An cười lạnh.

Hắn ta giống như một con mãnh thú hung ác, hoàn toàn không che giấu sự thô bạo của mình nữa, nhào về phía Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu cũng không nhượng bộ nữa, trực tiếp nghênh đón.

Thân thể đánh nhau, quyền đấm ra đều thấy máu, không ai nhường ai.

Quý Nhiêu bị Diệp Hoài An đập trúng cổ lại một lần nữa ngã xuống đất, Diệp Hoài An không cho hắn cơ hội đứng lên, gắt gao ngăn chặn người lại, một quyền đập vào chỗ yếu trên người hắn.

Trước mắt Quý Nhiêu là một màu đen, trong mũi miệng đầy mùi máu tanh, mỗi một khớp xương trên người, mỗi một khối cơ bắp đều cảm thấy đau đớn, đặc biệt là cánh tay trái mới bị thương vài tháng trước càng đau đến gần như tê liệt cả ra.

Trong lúc vô tri vô giác, thứ hiện lên trong đầu hắn là đôi mắt mà khi Diệp Hoài Ninh mất đi ánh sáng chỉ còn lại sự điên cuồng.

Hắn đã không thể làm được gì...

Nụ cười trên mặt Diệp Hoài An dần dần dữ tợn hơn, Quý Nhiêu rất nhanh liền không thể động đậy, hắn ta đã bắt đầu hưởng thụ khoái cảm của sự chiến thắng.

Khi Diệp Hoài An buông lỏng cảnh giác, Quý Nhiêu cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi hắn ta rồi nhảy lên. Diệp Hoài An còn muốn ấn hắn xuống nhưng lại bị Quý Nhiêu dốc toàn lực đập một quyền vào huyệt thái dương của Diệp Hoài An.

Trong mắt Diệp Hoài An nổ đom đóm một trận, tuột tay ngã xuống đất.

Quý Nhiêu nắm lấy cơ hội đè hắn ta lại, một quyền tiếp theo nện xuống đầu Diệp Hoài An.

Hai người trên sân khấu từ lâu đã đầy máu tươi, còn ở đấy ngươi tới ta lui, hung ác công kích đối phương.

Âm thanh dưới sân khấu gần như muốn lật tung cả sàn đấu này lên, Alpha và Alpha thể lực đấu ngang nhau, khiến tất cả mọi người cuối cùng cũng rơi vào sự phấn khích chưa từng có.

Cuối cùng hai người cùng nhau thoát lực ngã xuống trên đài quyền anh, Quý Nhiêu một bên mặt dán xuống đài, chỉ có một con mắt có thể mở ra đang xuyên qua rèm máu nhìn Diệp Hoài An ở cách hắn hai bước, cũng chật vật không thể chịu nổi như hắn và hầu như không thể động đậy được nữa.

Quý Nhiêu ngọ nguậy bò về phía trước, bò đến gần Diệp Hoài An, dùng sức kéo lấy cổ áo của hắn ta.

Giọng khàn khàn hỏi: "Anh rốt cuộc... đã làm gì Hoài Ninh?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play