Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi vào lúc nào, Quan Tố Thư cũng không nhớ rõ, lúc ý thức của cô được lồng ghép lại, cảm nhận đầu tiên là gương mặt bị vỗ nhẹ, một giọng nói trầm thấp uy nghiêm gọi cô: "Tố Thư, Tố Thư!"

Quan Tố Thư mở to mắt, mê man một lúc, đang muốn xoay người, đột nhiên nhìn thấy người cha già đang cau mày.

Cô bất ngờ, cả người suýt nữa thì bật dậy.

Thấy cô tỉnh, Quan Tịnh hỏi cô với sắc mặt âm trầm: "Sao con lại ngủ ở đây, mẹ con đâu?"

"Hôm qua mẹ về khách sạn rồi."

Quan Tố Thư còn hơi mơ mơ màng màng.

Quan Tịnh hỏi cô: "Mẹ con làm thủ tục xuất viện cho con rồi, sao con không về nhà?"

Lúc này Quan Tố Thư mới chợt nhớ ra, ngày hôm qua, dường như, hình như, có vẻ như, cô ngủ trong phòng bệnh của Từ Chu Diễn, cô nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy cái chăn bị cuộn tròn, cô lại đi tìm, phát hiện Từ Chu Diễn đang ngồi dựa vào chiếc giường gấp ở bên cạnh.

Quan Tịnh theo ánh mắt của cô nhìn về phía Từ Chu Diễn, hơi dừng lại, như cười như không nói: "Con thì hay rồi, đuổi bệnh nhân qua giường gấp luôn rồi."

Không phải cô đuổi anh qua giường gấp, mà là ngày hôm qua cô mơ mơ màng màng ngủ ngay bên cạnh Từ Chu Diễn, cô sợ Quan Tịnh biết chân tướng sẽ xử Từ Chu Diễn, nhìn về phía Từ Chu Diễn điên cuồng nháy mắt nói: "Em cũng không biết mình ngủ lúc nào, xin lỗi anh Từ Chu Diễn, chiếm mất vị trí của anh rồi."

Từ Chu Diễn ho nhẹ một tiếng, nói: "Không sao."

"Tiểu Từ, con bé này không có chừng mực, lần sau cậu cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi." Quan Tịnh nói.

Quan Tố Thư ở phía sau Quan Tịnh, lè lưỡi với Từ Chu D

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play