Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi vào lúc
nào, Quan Tố Thư cũng không nhớ rõ, lúc ý thức của cô được lồng ghép lại, cảm
nhận đầu tiên là gương mặt bị vỗ nhẹ, một giọng nói trầm thấp uy nghiêm gọi cô:
"Tố Thư, Tố Thư!"
Quan Tố Thư mở to mắt, mê man một
lúc, đang muốn xoay người, đột nhiên nhìn thấy người cha già đang cau mày.
Cô bất ngờ, cả người suýt nữa thì
bật dậy.
Thấy cô tỉnh, Quan Tịnh hỏi cô với
sắc mặt âm trầm: "Sao con lại ngủ ở đây, mẹ con đâu?"
"Hôm qua mẹ về khách sạn
rồi."
Quan Tố Thư còn hơi mơ mơ màng màng.
Quan Tịnh hỏi cô: "Mẹ con làm
thủ tục xuất viện cho con rồi, sao con không về nhà?"
Lúc này Quan Tố Thư mới chợt nhớ ra,
ngày hôm qua, dường như, hình như, có vẻ như, cô ngủ trong phòng bệnh của Từ
Chu Diễn, cô nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy cái chăn bị cuộn tròn, cô lại đi tìm,
phát hiện Từ Chu Diễn đang ngồi dựa vào chiếc giường gấp ở bên cạnh.
Quan Tịnh theo ánh mắt của cô nhìn
về phía Từ Chu Diễn, hơi dừng lại, như cười như không nói: "Con thì hay
rồi, đuổi bệnh nhân qua giường gấp luôn rồi."
Không phải cô đuổi anh qua giường
gấp, mà là ngày hôm qua cô mơ mơ màng màng ngủ ngay bên cạnh Từ Chu Diễn, cô sợ
Quan Tịnh biết chân tướng sẽ xử Từ Chu Diễn, nhìn về phía Từ Chu Diễn điên
cuồng nháy mắt nói: "Em cũng không biết mình ngủ lúc nào, xin lỗi anh Từ
Chu Diễn, chiếm mất vị trí của anh rồi."
Từ Chu Diễn ho nhẹ một tiếng, nói:
"Không sao."
"Tiểu Từ, con bé này không có
chừng mực, lần sau cậu cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi." Quan Tịnh
nói.
Quan Tố Thư ở phía sau Quan Tịnh, lè
lưỡi với Từ Chu Diễn.
Chờ Quan Tịnh quay đầu lại, cô ngồi
nghiêm chỉnh nói: "Ba, hôm nay ba không đến công ty sao?"
"Ba đến thăm con, phát hiện con
không ở trong phòng bệnh, y tá nói con đã rời khỏi bệnh viện, ngược lại con
cũng không về nhà, tìm được một chỗ để nằm liền ngủ mất."
Lời này của Quan Tịnh nhìn như đang
trách cứ cô, kỳ thực là đang tìm đường lui cho cô, nhưng cô không nghe ra ý của
ba cô.
"Đâu có tùy tiện tìm một chỗ để
nằm chứ..." Cô lầm bầm.
Thấy cô còn chưa nhúc nhích, Quan
Tịnh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Chưa tỉnh ngủ sao? Còn không mau đứng
lên!"
Quan Tố Thư lập tức bò dậy.
Thật ra trong lòng cô rất lo sợ bất
an, sợ ba cô nhìn ra cái gì, nổi trận lôi đình, nhưng vẻ mặt Quan Tịnh lúc ở
trong phòng bệnh cũng coi như ôn hoà, còn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của
Từ Chu Diễn, để anh dưỡng thương thật tốt.
Chắc là không phát hiện ra cái gì
chứ?
Ai ngờ vừa ra khỏi phòng bệnh, sắc
mặt Quan Tịnh sa sầm xuống, đi tới tính sổ với cô, trầm mặt lạnh lùng mắng:
"Con là một cô gái, còn ra thể thống gì không!"
Quan Tố Thư nhỏ giọng phản bác:
"Con thì làm sao?"
Quan Tịnh không muốn nói quá khó
nghe, trừng mắt nhìn cô nói: "Con lập tức về nhà cho ba!"
Quan Tố Thư không dám phản bác, cúi
đầu đi theo ông, nhỏ giọng nói: "Ba, mấy ngày nữa con phải ra ngoài quay
video, con nói trước với ba một tiếng, ở ngay khu phát triển Quảng Tân bên
kia."
Biết cô tham gia cuộc thi gì, Quan
Tịnh thở dài một chút, nói: "Đi ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ, đừng có chạy
lung tung một mình, có nghe không?"
"Dạ, con biết rồi."
Xuống bãi đỗ xe ngầm, Quan Tịnh dặn
dò tài xế: "Tiểu Tôn, cậu đưa tiểu thư về đi."
Tiểu Tôn là tài xế bình thường luôn
đi theo Quan Tịnh, nghe vậy liền trao đổi xe với tài xế của Quan Tố Thư.
Quan Tố Thư cũng không để ý, ngồi
vào ghế sau.
Xe của Quan Tịnh đi trước, Quan Tố Thư
đi sau, ra khỏi bệnh viện, tài xế liền tự lái về phía giao lộ khác nhau.
Lý Văn nhìn thấy ông chủ đang chợp
mắt từ trong kính chiếu hậu, giảm dần tốc độ xe, lái xe ổn định nhất có thể.
Quan Tịnh cũng không ngủ, ông nhắm
mắt lại hỏi: "Bình thường cậu có cùng tiểu thư ra ngoài nhiều không?"
"Bình thường tiểu thư tan học
đều sẽ gọi tôi." Lý Văn trả lời.
Quan Tịnh gật đầu, âm thanh bình
thản tiếp tục hỏi: "Vậy bình thường cậu có từng thấy con bé giao tiếp với
người khác giới nào chưa?"
"Người khác giới…" Lý Văn
lập tức nhớ tới người con trai đã giúp đỡ bọn họ trong vụ nổ ở ngoại ô phía
đông lần đó, bọn họ làm tài xế, bình thư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.