Từ Chu Diễn nhìn thấy cô, mà tay cô
đang đưa ra trước mặt anh.
Anh chỉ cần nâng tay lên là có thể
chạm vào tay cô.
Trong nháy mắt, máu toàn thân dồn về
ngực, nếu không phải có một lớp màng ngăn thì sẽ chảy ra ngoài.
Lý trí của anh cho biết anh không
nên nâng tay lên, đây không phải là thời gian thích hợp, anh còn có việc cần
phải hết sức cố gắng hoàn thành hơn là chuyện tình cảm cá nhân.
Có thể là qua rất lâu, hay cũng có
thể là chỉ qua vài giây, anh nâng tay lên, dùng sức đưa những ngón tay lạnh lẽo
của cô vào lòng bàn tay của mình.
Quan Tố Thư trợn tròn mắt, cô dường
như không nghĩ tới anh thật sự sẽ nắm lấy tay cô. Vừa nãy còn rất dũng cảm,
nhưng khi tay cô vừa bị anh nắm lấy, cô liền xấu hổ, các ngón tay đều trở nên
cứng ngắc.
Vài giây ngơ ngác qua đi, cô dùng
tay kia, kéo khẩu trang lên, che đi bộ dáng bối rối của mình.
Từ Chu Diễn kìm nén cảm xúc của
mình, anh nhìn thấy chai soda ở cửa hàng nước giải khát đối diện, thấp giọng
hỏi cô: “Uống nước không?”
“Nước gì?”
“Soda.”
“Em muốn uống nước ngọt có ga vị
đào.”
“Được.”
“Lạnh ạ.”
“Không được.”
Bàn tay của Quan Tố Thư bị anh nắm
trong lòng bàn tay hơi rịn ra mồ hôi.
Từ Chu Diễn nói: “Không phải cô đang
thấy lạnh sao, còn muốn uống nước lạnh à?”
Khi anh nói lời này, giọng điệu thật
sự hơi quá lớn.
Quan Tố Thư khó chịu, cô đánh nhẹ
anh một cái, Từ Chu Diễn nắm chặt tay cô.
Nếu lúc này cởi khẩu trang của anh,
sẽ phát hiện khóe miệng của anh cong lên sau lớp khẩu trang.
Cô cũng đang cười giống anh.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn
họ nắm tay nhau, nhưng là lần đầu tiên anh nắm chặt tay cô, trước đây anh kéo
rất nhẹ, nhẹ đến nỗi chỉ cần cô lui nhẹ là có thể rút tay lại được, nhưng bây
giờ anh lại dùng sức kéo tay cô.
Anh bước đi, Quan Tố Thư cũng bước
theo sát anh.
Rõ ràng vừa mới nhìn thấy cửa hàng
nước giải khát xa như vậy, thoáng cái đã tới rồi.
Hóa ra do anh đi đường nhanh như
vậy.
Lúc trước anh luôn đi sau cô, chẳng
lẽ vẫn luôn nhường cô sao?
Phát hiện ra điểm này, cô có phần
thở gấp, Từ Chu Diễn bước đi chậm lại.
Quan Tố Thư nhận ra được, cô nói:
“Anh đi đi.”
“Tôi đang đi.” Anh nói.
Quan Tố Thư điều chỉnh lại bước
chân, đi cùng anh, cô nói: “Em có thể đi nhanh, anh không cần chậm lại đâu, em
sẽ theo được nhịp của anh.”
“Cô không cần phải thích ứng theo
tôi.” Lòng bàn tay cô bị anh làm cho nóng lên, anh vẫn không hề buông ra, anh
nói: “Đi một mình sẽ nhanh, nếu đi hai người thì nên đi chậm một chút.”
Giọng của anh khi nói câu này vô
cùng nghiêm túc, giống như làm báo báo nghiên cứu, mặt Quan Tố Thư nóng bừng
lên.
Cô dậm chân như một người lính, nói:
“Vậy em đi nhanh một chút, anh chậm lại chút, cùng tìm ra nhịp điệu chung.”
Anh bước đi chậm lại, nghiêng đầu
nhìn cô, trong mắt cô có vầng sáng, khi cô cười, trong mắt hiện lên hai con tằm
cong cong, gò má cao lên, giống như táo vừa mới chín cây, rất trong sáng và
thuần khiết.
Hầu kết anh nuốt xuống, bất giác gọi
cô: “Tiểu Quan.”
Vành tai cô nóng lên.
“Tiểu Từ.”
Cô xấu hổ mà gọi lại anh, cười nhẹ
về phía anh.
Trong cửa hàng nước giải khát, Từ
Chu Diễn vẫn không lay chuyển được cô, mua hai ly soda, một ly soda vị đào
nhiệt độ bình thường, một ly soda chanh lạnh.
Quan Tố Thư cắm ống hút vào ly soda
lạnh, thích thú uống một hớp lớn.
Thấy cô uống cạn ly trong một hơi,
anh đưa ly nhiệt độ bình thường đến trước mặt cô, ngón tay dùng sức giữ lấy ống
hút ở ly nước đá của cô.
“Một ngụm.” Anh nói.
Quan Tố Thư dùng sức hút thêm hai
lần, phát hiện thật sự không hút được nữa, đành phải thả ra, không vui vẻ mà
cầm lấy ly kia.
“Anh thật sự không uống sao?”
“Ừ, không uống được cái này.”
Quan Tố Thư rút ống hút sạch ra, đưa
ống hút cô đã dùng trong cốc soda vị đào, cắm vào trong ly soda chanh, nói:
“Uống không?”
Mắt cô chớp chớp nhìn Từ Chu Diễn,
rất tò mò liệu anh có mắc bẫy của cô không.
Từ Chu Diễn vốn có thể kiên trì
được, như ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.