Sau khi trốn chạy khỏi hiệu thuốc, cả người Quan Tố Thư gần như bị rút hết không khí.

Lúc thanh toán, nhân viên cửa hàng còn chỉ vào một loại bao cao su nào đó ở bên cạnh, nói: “Cái này đang có khuyến mại mua hai hộp tặng một hộp, hai người có muốn mua vài hộp không?”

Từ chân tóc đến đầu ngón chân của Quan Tố Thư, tất thảy tưởng chừng như lại muốn nóng ran thêm lần nữa, cuối cùng cô trốn phía sau Từ Chu Diễn, nhìn Từ Chu Diễn bình thản từ chối sự đề nghị nhiệt tình của nhân viên cửa hàng, sau đó cầm lấy vỉ thuốc hỗ trợ tiêu hóa đi ra phía ngoài.

Từ đó cô không có cách nào nhìn thẳng vào vỉ thuốc hỗ trợ tiêu hóa nữa.

Từ Chu Diễn nói cái này có thể nhai, hỏi cô có muốn uống luôn bây giờ không, Quan Tố Thư nhận lấy hai viên thuốc từ trong tay anh, ngậm vào trong miệng, tâm trạng có hơi lơ đãng.

Từ Chu Diễn biết cô xấu hổ nên cũng không nhắc lại việc vừa nãy, anh hỏi cô: “Bây giờ đại tiểu thư quay về trường sao?”

Lúc này mới là hơn một giờ chiều, cô khó khăn lắm mới sửa soạn xinh xinh một chút để đi ra ngoài, làm sao có thể cứ như vậy mà quay về trường được, Quan Tố Thư hỏi anh: “Buổi chiều anh còn có việc sao?”

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, nếu như không đi ra ngoài, vậy nghĩa là có việc để làm, nếu đã đi ra ngoài, vậy có nghĩa là không có việc để làm rồi.

Từ Chu Diễn cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay, nói: “Vẫn có thời gian.”

“Hình như vừa nãy em nhìn thấy nhà hát bên cạnh đang biểu diễn, em muốn đi xem.”

Không cần cô phải hỏi, anh đã nói: “Được.”

Anh nói như vậy làm khóe miệng của cô cong lên.

Địa điểm đi ăn hôm nay của bọn họ chọn rất tốt, nhà hát cũng nằm trong thành phố Văn hóa và Sáng tạo, đi thêm vài trăm mét là đến, cô đi ở phía trước còn anh thì luôn thong thả theo phía sau, cách cô hai bước chân.

Lúc cô nói chuyện luôn phải nghiêng đầu về một phía tìm anh, thế nên cứ đi mãi đi mãi, anh liền đi đến bên cô, hơi cúi đầu về hướng cô.

“Lúc trước anh đã từng xem qua hí kịch chưa?”

Khi Từ Chu Diễn mua vé xem kịch, Quan Tố Thư lại hỏi anh.

“Xem qua rồi.” Anh lấy vé từ trong máy bán vé ra: “Đơn vị lúc trước hay tổ chức mấy hoạt động như thế này, đi xem kịch đèn chiếu hoặc đi xem hí kịch.”

“Viện kiểm sát á?”

“Đúng vậy.”

Quan Tố Thư phát hiện anh không thường xuyên nhắc đến cuộc sống lúc trước khi còn làm ở văn phòng luật mà thường nói đến khoảng thời gian làm việc ở viện kiểm sát.

Nếu như nguyên nhân đổi việc là do không thích thì sẽ không hay nhắc đến, nhưng biểu hiện của anh lại cho thấy không phải anh không thích công việc ở viện kiểm sát, vậy tại sao lại phải đổi công việc khác? Cô

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play