Sau khi cô trở về, Quan Tịnh không hỏi cô chuyện gì, chỉ hỏi cô đi ra ngoài một chuyến có làm được việc gì không. Quan Tố Thư không nói đến chuyện bài tập, mà kể với Quan Tịnh câu chuyện "bà cụ" mà cô nghe được đã trở thành nguồn cảm hứng của cô.
Sau khi nghe cô nói xong, có vẻ như cách nhìn của Quan Tịnh không giống cô, nên ông từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Có một số lựa chọn chưa chắc đã chính xác."
"Lời ba nói là có ý gì ạ?" Quan Tố Thư cau mày.
Quan Tịnh hừ cười nói: "Con nói người đó bán hoa kiếm tiền, sống cô đơn một mình, con cái đều không có ở bên cạnh chăm sóc, cuộc sống khó khăn, con cảm thấy bà ta thật sự là người tốt sao?"
Nghe ba nói như vậy, cô cảm thấy câu chuyện này hình như đã lạc hướng rồi.
Quan Tố Thư trợn tròn mắt, cả người vô cùng kinh ngạc.
Ông lại nói: "Thời đại không giống nhau, đối với những chuyện xưa này ba sẽ không tùy tiện đánh giá, nhưng đứng ở vai trò là người lớn trong nhà, tất nhiên ba sẽ không gả con gái cho một người con trai nghèo chỉ có hai bàn tay trắng."
Quan Tố Thư cảm thấy lời ba nói rất gây mất hứng, cô thầm nghĩ ai cần ba đánh giá cơ chứ, thật sự là làm lãnh đạo lâu quá rồi nên không biết nói tiếng người nữa à, cô buồn bực nói: "Con không muốn nói chuyện với ba nữa."
Giọng điệu Quan Tịnh lại càng thêm nghiêm túc: "Ba cảnh cáo con, không được lấy cuộc sống của mình để làm bàn đạp cho người đàn ông khác, những người đi ở rể kia, cứ mười người ba gặp qua thì đến tám, chín người đều không phải loại tốt lành gì, đàn ông có đức hạnh gì, ba hiểu rõ hơn con nhiều. Đứa con gái mà Quan Tịnh nuôi từ nhỏ đến lớn không thể để cho người khác có thể tùy tiện lợi dụng được."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play