KHÔNG LÀM NỮ CHÍNH

2


1 năm


[Zhihu] KHÔNG LÀM NỮ CHÍNH (P2/4)
Thể loại: Hiện đại, sảng văn, vả mặt, HE
Tác giả: 犬弃, 楚歌笑, 墨红尘, 陈西扬, 秋倏



10.

Bạch Liên Nhi và tôi sinh ra cùng một ngày.

Mà mẹ ruột của Bạch Liên Nhi - cũng là mẹ nuôi của tôi, thực ra năm xưa chính là bảo mẫu của nhà họ Bạch.

Ngày tôi ra đời, bố mẹ nuôi vì không muốn con gái ruột của mình phải sống trong cảnh bần hàn khổ sở, nên bọn họ đã dùng ly miêu đánh tráo Thái tử, thành công hoán đổi thân phận của hai chúng tôi.

Bao nhiêu năm nay bố mẹ nuôi đối xử với tôi rất tệ, không đ.ánh thì đập, bắt tôi chịu đủ cảnh dày vò.

Còn về thằng em trai kia của tôi, kết cục của nó thì cũng là trừng phạt đúng người đúng tội.

Ở trường học chỉ lo chơi bời phá phách, vừa lên trung học đã thành côn đồ, có bị đ.ánh gãy chân cũng là đáng đời.

Ngoại trừ thiên kim thật giả, câu chuyện tình cảm bạch nguyệt quang này cũng là một nồi m.áu chó.

Năm mười tám tuổi, tôi vô tình cứu được Cố Bắc Thành vượt đèn đỏ và gặp tai nạn xe hơi.

Phải, trong cái thế giới tổng tài này chưa bao giờ có thứ gọi là đèn giao thông, mà nếu có thì cũng chỉ để thúc đẩy cho cốt truyện.

Khi ấy Cố Bắc Thành được đưa vào bệnh viện đã bất tỉnh, tôi phải chăm sóc hắn trong suốt một ngày một đêm.

Kết quả là tôi chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, toàn bộ công lao đã bị Bạch Liên Nhi mạo nhận.

Từ đó về sau, Bạch Liên Nhi trở thành bạch nguyệt quang mà Cố Bắc Thành dốc lòng che chở.

11.

Cố Bắc Thành rất phẫn nộ vì sự phản kháng của tôi.

Vừa lúc đó, hai mắt của Bạch Liên Nhi đột nhiên bị mù.

Mà càng trùng hợp hơn nữa, mắt của cô ta rất phù hợp với giác mạc của tôi.

Cố Bắc Thành đã rút kinh nghiệm từ lần trước nên không đe dọa tôi nữa, nhưng hắn bắt đầu chèn ép cha mẹ nuôi và em trai tôi, thậm chí cô bạn Lý Trà Trà còn thảm hại hơn nhiều. 

Hắn sai người tới nhà họ Kiều đ.ánh bố mẹ nuôi và em trai tôi thừa sống thiếu ch.ết, khiến bọn họ hấp hối nằm liệt giường.

Còn Lý Trà Trà đã bị hắn ném vào hộp đêm và bắt đi tiếp khách.

Hộp đêm này do Cố Bắc Thành mở ra, hắn cũng thường xuyên làm nhiều chuyện trái pháp luật.

Vốn dĩ tôi cũng không biết chuyện này. 

Nhưng Bạch Liên Nhi với vai trò là một bông sen trắng thuần khiết, khi thấy bọn họ gặp phải cảnh ngộ kia thì không đành lòng. 

Vì vậy cô ta đã liên lạc với tôi.

Bạch Liên Nhi rất thất vọng trước thái độ lạnh nhạt vô tình của tôi, giọng cô ta đau đớn khổ sở, tựa như tê tâm liệt phế "Kiều Khả, cô có phải loại động vật m.áu lạnh không? Họ vì cô mà phải rơi vào thảm cảnh này, sao cô có thể sống yên được? Lương tâm cô có cắn rứt chút nào không? Cô thực sự muốn hại ch.ết bọn họ thì mới cam lòng?"

Tôi bấm vào nút ghi âm và đáp lời cô ta bằng giọng điệu buồn bã "Bố mẹ tôi và Lý Trà Trà đang ở đâu? Sao Cố Bắc Thành lại làm ra chuyện quá đáng như vậy?"

Bạch Liên Nhi nghĩ rằng cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa mà muốn đi cứu người thân, lúc này giọng nói của cô ta mới hơi dịu đi một chút "Được rồi." 

Sau đó Bạch Liên Nhi đưa cho tôi một địa chỉ. 

Tôi nhớ đến những lời mà cảnh sát Lý đã căn dặn. 

Đành chịu thôi, xem như công việc đầu tiên của tôi là chống tệ nạn m.ại d.âm và hành vi phạm pháp!

12.

Lý Tự Ngôn trực tiếp dẫn cảnh sát đến hộp đêm bắt người.

Tôi mang theo một túi hạt dưa rồi đứng ở cửa xem náo nhiệt.

Không bao lâu thì thấy bạn thân của tôi, Lý Trà Trà, đang bị còng tay đưa ra khỏi hộp đêm, vẻ mặt đau buồn như ch.ết cha ch.ết mẹ.

Người dẫn đầu không ai khác chính là đồng minh cũ - Lý Tự Ngôn.

Đi ra cùng với Lý Trà Trà còn có một người đàn ông trung niên mập mạp.

Ồ, người đàn ông này nhìn quen quá, đây chẳng phải là một đạo diễn nổi tiếng sao?

Đạo diễn nổi tiếng tức giận rống lên "Là ai báo cảnh sát?"

Đạo diễn và Lý Trà Trà đều là những nhân vật có tiếng tăm, ngay khi vừa xuất hiện thì đã bị nhiều người nhận ra.

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó nhanh chóng chụp lại ảnh.

Lý Trà Trà gần như sụp đổ, khi cô ta nhìn thấy tôi trong đám đông thì hai mắt lập tức sáng lên.

Vẻ mặt kích động như thấy được cọng rơm cứu mạng.

Cô ta là người của Bạch Liên Nhi, hai người bọn họ có trao đổi tin tức với nhau, nghĩ rằng do tôi chịu không nổi nên mới đến cầu cứu Cố Bắc Thành.

Tôi biết đã đến phiên mình diễn rồi.

Tôi vội vàng nhét hạt dưa trở lại, chạy lên nắm lấy tay Lý Trà Trà và đỏ mắt nhìn cô ta "Trà Trà, cậu không sao chứ? Tớ nghe nói cậu bị lừa nên đã báo cảnh sát, cậu có sao không? Tên béo ch.ết dẫm này bắt n.ạt cậu à?"

Ngay lập tức, khuôn mặt của Lý Trà Trà cứng đờ, cô ta trợn mắt nhìn tôi “Cậu gọi cảnh sát à?”

Tôi gật đầu "Cậu không cần cảm ơn tớ, chúng ta là bạn bè mà, nếu cậu gặp khó khăn thì tớ nhất định sẽ giúp!"

Đạo diễn nổi tiếng đã giận đến mức tối tăm mặt mày "Lý Trà Trà, đồ gái đ.iếm khốn kiếp, còn dám giở trò với tôi! Rõ ràng là cô muốn đóng bộ điện ảnh tiếp theo nên mới chủ động leo lên người tôi, giờ còn dám bày trò khiêu khích tôi? Cô đừng mong có thể xuất hiện trong giới giải trí nữa!"

Người đi đường bàn tán ồn ào và hào hứng quay lại video.

Lý Trà Trà trước mắt tối sầm, suýt nữa thì thổ huyết ngay tại chỗ.

13.

Sau khi bắt giữ Lý Trà Trà, Lý Tự Ngôn và tôi đi tìm Cố Bắc Thành.

Cố Bắc Thành bây giờ đang ở trong bệnh viện để chăm sóc Bạch Liên Nhi bị mù hai mắt.

Cửa phòng bệnh hơi mở hé một chút.

Trước khi bước vào, tôi ghé đầu qua khe cửa để nhìn vào bên trong.

Bạch Liên Nhi mở to cặp mắt đờ đẫn, hai tay vung loạn xạ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng đau thương.

"Bắc Thành, Bắc Thành, anh ở chỗ nào?"

Cô ta có mù thật hay không thì tôi cũng không biết, nhưng nhìn cảnh này làm tôi lại nhớ đến Hạ Tử Vi bị mù đang tìm kiếm Nhĩ Khang.

Đáng tiếc Cố Bắc Thành không dứt khoát như Nhĩ Khang để Hạ Tử Vi rơi xuống đất, mà hắn cầm tay cô ta với vẻ mặt đau khổ "Liên Nhi, tôi ở đây."

Bạch Liên Nhi hai mắt đỏ hoe, khóc như hoa lê đẫm mưa khiến cho người ta cũng phải xiêu lòng "Bắc Thành, em không thể nhìn được nữa sao?"

Cố Bắc Thành lộ ra sắc mặt tàn nhẫn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng ôn nhu:

"Liên Nhi, không có vấn đề gì cả, tôi sẽ không để cho em bị mù, nếu không thể chữa khỏi mắt cho em thì tôi sẽ bắt tất cả bọn họ phải chôn cùng!"

Bài phát biểu của tổng tài Cố Bắc Thành vẫn độc đoán như thường lệ.

Tôi nhịn không được mà nắm tay Lý Tự Ngôn, trịnh trọng nói với anh "Loại phần tử nguy hiểm như thế này, cảnh sát Lý nhất định phải điều tra kỹ càng!"

Lý Tự Ngôn cũng nghiêm túc đáp lại lời tôi "Đừng lo lắng, bảo vệ dân thường là trách nhiệm của chúng tôi!"

Tôi đẩy cửa bước vào bên trong.

Vừa mới nhìn thấy tôi, Cố Bắc Thành đã lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, sau đó cười lạnh một tiếng "Nữ nhân, quả nhiên cô vẫn tới đây, miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật nhỉ."

Tôi gần như sặc nước bọt mà ch.ết.

Xin lỗi anh, với thân phận là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo ngược luyến tàn tâm, tôi vẫn chưa quen lắm với cách nói chuyện như thế này.

“Xin chú ý lời nói!” Tôi đáp lời, chúng ta còn chưa đến được cái loại “quan hệ” như anh vừa nói đâu. 

Cố Bắc Thành lộ ra vẻ châm chọc "Rốt cuộc cô cũng suy nghĩ thông suốt, đồng ý h.iến tặng giác mạc cho Liên Nhi rồi? Nữ nhân, tôi đã từng nói mà, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ không bạc đãi cô."

Tôi:... Không, tôi đến để bắt anh đấy.

Chà, Cố Bắc Thành vẫn còn chưa ý thức được mình sẽ lần thứ hai trở thành khách quen tại đồn cảnh sát.

Hắn thậm chí vẫn còn đang đắm chìm trong những câu danh ngôn muôn thuở "Được rồi, vậy tôi sẽ sắp xếp ca phẫu thuật ngay hôm nay. Nữ nhân, nghe lời chút đi, tôi sẽ giúp cô giảm bớt đau đớn."

14.

Hắn vừa dứt lời.

Cuối cùng Lý Tự Ngôn đằng sau tôi cũng không còn đủ nhẫn nại để nghe thêm bất kỳ câu nào nữa, anh ấy tiến lên vài bước và đi vào trong phòng bệnh.

Lý Tự Ngôn mang còng tay tới trước mặt Cố Bắc Thành, nghiêm mặt nói "Mời đi theo chúng tôi."

Cố Bắc Thành rốt cuộc đã nhận ra sự tồn tại của Lý Tự Ngôn trong căn phòng này.

Không biết hắn đã nhớ đến đoạn ký ức tồi tệ gì, suýt chút nữa là đã nhảy dựng lên.

Sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi một cách phức tạp, vừa u ám vừa khiếp sợ.

Hắn theo bản năng hét lên "Ch.ết tiệt, sao lại là anh nữa vậy?"

Mãi một lúc lâu sau hắn mới trấn tĩnh lại, hắn nhìn chằm chằm đồ vật trên tay Lý Tự Ngôn rồi cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy sự khinh thường.

Hiển nhiên, người đàn ông coi trời bằng vung, coi thường pháp luật này đã không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn cười nhạo rồi nói "Cảnh sát Lý, hôm nay tôi không uy h.iếp cô ta, cũng không vượt đèn đỏ, anh dựa vào cái gì mà dám bắt tôi?"

"Cạch" một tiếng, hai tay Cố Bắc Thành bị khóa lại.

Cố Bắc Thành lập tức gầm lên "Ch.ết tiệt, thằng này, tôi đã cho anh cơ hội rồi, còn không mau buông ra!"

Lý Tự Ngôn hình như cũng bị Cố Bắc Thành làm cho giật mình, vô thức lùi về phía sau hai bước.

Nhưng anh ấy cũng không quên nhiệm vụ của mình, chỉ dừng lại một chút rồi nghiêm nghị.

"Cảnh sát đã điều tra ra được anh chính là chủ sở hữu của hộp đêm ××. Chúng tôi vừa phát hiện ra một vụ m.ại d.âm bất hợp pháp ở đó, những người có liên quan đều đã bị bắt giữ. Cảnh sát nghi ngờ rằng anh có thể là kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này, xin hãy phối hợp điều tra."

Tôi ở bên cạnh cũng nói chen vào “Tôi tố cáo Cố Bắc Thành cho người đến đập phá cửa hàng của bố mẹ tôi, đ.ánh đập gia đình tôi, còn đ.ánh gãy chân em trai tôi. Đây rõ ràng là hành vi phạm tội hình sự nhiều lần, tôi kiến nghị án tù chung thân. "

Cố Bắc Thành tức giận nói "Mẹ kiếp, các người vu khống tôi!"

15.

Cố Bắc Thành lại bị Lý Tự Ngôn bắt giữ lần thứ hai.

Bạch Liên Nhi, người đáng lẽ đang bị mù thì lại trợn tròn mắt mà ch.ết lặng.

Cô ta cũng không để ý đến chuyện giả mù nữa, vội vã xuống giường và sốt ruột hỏi "Bắc Thành, Bắc Thành, các người muốn dẫn anh ấy đi đâu?"

Cố Bắc Thành còn sợ cô ta bị ngã, cau mày nói "Liên Nhi, em không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ sớm trở về."

Sau đó tức giận trừng mắt với Lý Tự Ngôn "Buông ra đã, tôi nói với cô ấy vài câu thôi rồi sẽ đi cùng anh!"

Lý Tự Ngôn nhìn Cố Bắc Thành, lại liếc nhìn tôi ở đằng sau đang hóng chuyện ăn dưa, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng "Đúng rồi, trong quá trình làm việc thì chúng tôi cũng giúp anh kiểm tra một chút, mắt của Bạch Liên Nhi không có vấn đề gì, lần này nhập viện là do thông đồng cùng bác sĩ, cũng là tên bác sĩ lần trước đấy."

Bạch Liên Nhi như bị sét đánh ngang tai.

Một tổng tài bá đạo sẽ không chịu nổi việc bị người ta lừa gạt.

Cố Bắc Thành bị đả kích đến nỗi hai mắt đỏ ngầu.

Tôi tò mò hóng hớt một màn này, muốn xem Cố Bắc Thành sẽ nặng lời với Bạch Liên Nhi như thế nào.

Kết quả sau một phút, hắn lại nghiến răng nghiến lợi "Tên bác sĩ khốn kiếp này, còn dám lừa gạt Liên Nhi nhiều lần như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

Tôi nhìn đi chỗ khác, bất lực không nói nên lời.

Hoàn toàn vô vọng.

Cố Bắc Thành cũng là một kẻ luyến ái não tàn.

Chân tướng đã rõ ràng như vậy rồi, nhưng bộ lọc bạch nguyệt quang trong mắt hắn vẫn chưa bị phá hủy.

16.

Nhưng chuyện khiến tôi đau lòng nhất là Cố Bắc Thành vẫn là nam chính của tiểu thuyết, con cưng của tác giả, vậy nên hắn vẫn được buff cho “bàn tay vàng” quyền năng vô hạn.

Mặc dù lần này Cố Bắc Thành bị còng tay vào đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng hắn vẫn được thả ra.

Hộp đêm bị điều tra có hành vi vi phạm pháp luật, nhưng rốt cuộc người quản lý hộp đêm đã tự nguyện nhận mọi trách nhiệm về mình.

Còn chuyện đ.ánh bố mẹ nuôi và em trai tôi, trợ lý thân cận của Cố Bắc Thành cũng đã thừa nhận tất cả hành vi này.

Cuối cùng, hai phụ tá đắc lực của Cố Bắc Thành đã phải ôm nhau khóc ròng sau song sắt.

Cố Bắc Thành bị phạt cảnh cáo, bị niêm phong địa điểm kinh doanh, sau đó lại hiên ngang rời khỏi đồn cảnh sát.

Nghe nói sau khi hắn về nhà, hắn vì tức giận nên đã tống khứ bác sĩ điều trị của Bạch Liên Nhi sang châu Phi để khai thác mỏ. 

---


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play