Vào bữa hẹn đi ăn với chị em thân mật của tôi, Tịch Vụ mặc đồ tây, đi giày da, trông đẹp trai, đáng tin cậy.
Tôi dặn Tịch Vụ:
– Họ không tin chuyện cậu xuyên đến thế giới này nên tôi sẽ bịa cho cậu một thân phận giả nhé. Cứ bảo là chúng ta thả diều trong công viên, dây diều của mình quấn vào nhau, thế là ta vừa gặp nhau đã thương nhau, cứ vậy mà về bên nhau thôi.
Giả thì giả đấy, nhưng tôi vẫn muốn chuyện của tôi lãng mạn.
Tịch Vụ hạ giọng:
– Trước giờ con có thả diều đâu ạ?
…
Phải rồi. Trong truyện tôi chỉ cho nó đi giết người thôi, nó có được trải nghiệm những gì người bình thường làm đâu chứ.
Tôi đáp cho có:
– Nào lại dẫn cậu đi thả diều.
Ánh mắt Tịch Vụ vui liền, nó ôm tôi vào lòng:
– Dạ.
Tôi chần chừ mãi mới dám lên tiếng:
– Tiểu Mạch và Quả Nhi là những cô bạn quan trọng nhất với tôi. Tịch Vụ không được phép nghĩ đến chuyện hãm hại hai cô bạn này nhé.
Ánh mắt nó trầm xuống, tỏ vẻ tủi thân:
– Mẹ ơi, con muốn gặp bạn mẹ vì con yêu mẹ, con muốn biết hết mọi chuyện liên quan đến mẹ, muốn hòa vào vòng xã giao của mẹ ạ. Cả thế giới này quá đỗi xa lạ với con, con chỉ quen mỗi mẹ thôi. Chắc chắn con sẽ không hãm hại bạn mẹ mà.
Lại giả vờ đáng thương.
Làm như tôi bắt nạt nó không bằng.
Không ngờ Tịch Vụ biểu hiện cực kỳ khéo léo, tinh tế cả bữa ăn.
Lúc hai cô bạn tôi đặt câu hỏi trêu Tịch Vụ, nó trả lời lịch sự lại gần gũi.
Tôi đẩy cái bát đựng mấy món tôi không thích ăn qua một bên. Tịch Vụ chu đáo ăn giúp tôi cái bát đấy.
Tôi cứ mải nói chuyện với bạn thân, còn Tịch Vụ kiên nhẫn đợi tôi.
Lúc miệng tôi dính vụn thức ăn, Tịch Vụ dịu dàng lau cho tôi.
Tiểu Mạch và Quả Nhi không ngừng thì thầm bên tai tôi…
– Tớ cần các cậu cưới liền cho tớ!!!
– Cậu quen Giang Huyền mấy năm mà hắn đã chiều cậu như thế bao giờ đâu? Mới gọi món thôi đã mất hứng, xong tụi tớ cũng có ăn hết bữa bao giờ!
Tôi vừa cười đáp bạn tôi thì Tịch Vụ dâng món điểm tâm lên miệng tôi, dịu dàng thỏ thẻ:
– Mẹ ơi, cái này ngon lắm. Mẹ ăn thử đi.
Tôi nhanh tay bịt miệng Tịch Vụ lại rồi nhìn bạn tôi, xấu hổ cười:
– Tình thú… Này là lối xưng hô tình thú của tụi tớ.
Bữa cơm tối ấy kết thúc bằng tiếng cười như được mùa của các bạn tôi.
Sau khi về đến nhà, tôi trở mặt:
– Sau này không được gọi tôi là “mẹ” trước mặt người khác.
Tịch Vụ vô tội:
– Nhưng người là “mẹ” mà.
Tôi mệt tim:
– Cậu gọi tôi là “mẹ”, lại còn muốn trở thành “người yêu” của tôi. Tự cậu ngẫm xem, thấy hợp lý xíu nào không?
Tịch Vụ cong môi:
– Không hợp lý thì sao ạ?
…
Cuối cùng tôi cũng hiểu lòng Giang Huyền.
Muốn điên lên, lại phải kiềm xuống.
Vài ngày sau, Tịch Vụ kéo tôi đến công viên để thả diều.
Trời trong, nắng ấm, cỏ xanh mướt.
Tôi trải tấm bạt ra, bày đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn.
Chợt tôi ngẩng đầu nhìn Tịch Vụ đang nghiêm túc thả diều cách đó không xa, tôi thấy hơi hoảng.
Trong khoảnh khắc ấy, Tịch Vụ đúng là một thanh niên xinh đẹp vô hại thật. Nó cười tươi khi diều bay lên cao, chăm chú dõi theo cánh diều phấp phới, thỉnh thoảng chạm mắt với tôi, có lúc lại vẫy tay với tôi.
Tôi không kiềm lòng được, đành lại gần Tịch Vụ, cười bất đắc dĩ:
– Chơi vui lắm à?
Tịch Vụ gật đầu, nói chuyển kiểu tìm tòi, học hỏi:
– Mẹ ơi, mẹ biết không? Dây diều nhìn như không thấy này lại dễ dàng cắt đầu đứt đầu người lìa khỏi thân mình ạ.
…
Quả nhiên không nên trông mong nó bình thường như bao người khác mà.
Tôi lặng lẽ đút bánh mì vào miệng nó, bịt miệng nó.
Công viên người đến kẻ đi. Mỗi lần Tịch Vụ gọi “mẹ” là người ta nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ.
Hồi đầu tôi còn xấu hổ, giờ tôi quen luôn rồi.
Bỗng Tịch Vụ thì thầm vào tai tôi:
– Cần con móc mắt bọn họ không ạ?
Tôi giật mình, lôi nó về nhà liền.
– Tịch Vụ, nhớ kỹ nhé: đây là đời thật! Cậu không được giết ai hết. – Tôi lại cảnh cáo nó – Đời thật và truyện khác nhau, người ngoài đời là thật, đang sống sờ sờ, đang tồn tại thật. Tôi để cậu vượt qua mọi trở ngại trong truyện, nhưng ngoài đời thật thì khác. Ngoài đời có luật pháp, có nhân tính. Hễ cậu phạm tội, cậu sẽ bị bắt.
Tịch Vụ nắm tay tôi, áp lên ngực nó, mỉm cười:
– Con cũng đang sống sờ sờ nha mẹ.
Tôi cảm nhận được nhịp tim của nó, bèn hỏi dò:
– Tịch Vụ, nghe lời nhé, được không?
Mắt nó ngoan ngoãn:
– Nếu con ngoan ngoãn nghe lời thì mẹ có thưởng gì cho con không?
Má tôi nóng lên, tôi nhón chân, chủ động hôn nó một cái, tim tôi đập mạnh như muốn xổ ra khỏi lồng ngực.
– Mẹ đáng yêu quá đi mất. – Tịch Vụ cười khẽ, giọng nó dịu dàng – Chỉ là, chưa đủ ạ.
Tôi tự suy diễn quá nhiều.
Tôi quê quá, đành bực mình:
– Thế cậu muốn gì?
– Mẹ có nhớ lần đầu mình gặp nhau không nhỉ, – giọng Tịch Vụ khàn xuống – thân thể mẹ lúc ấy, xinh đẹp tuyệt trần, mẹ ơi.
Tôi đơ người luôn.
Tuy đã chung chăn chung giường với Tịch Vụ một thời gian rồi, nhưng nhiều lắm là nó ôm ấp hôn hít tôi thôi, chưa vượt rào gì nên tôi nghĩ nó chẳng có hứng với tôi. Dù sao thiết lập của Tịch Vụ là vô cảm với mọi cảm xúc bình thường của con người, chỉ có chuyện giết chóc mới khiến nó hưng phấn.
Thì ra nó có ham muốn tình dục bình thường thật.
Điều này nghĩa là xu hướng biến thái của nó có thể được chặn ngang, đúng chứ?
Biết đâu, nó có thể hòa mình vào “đời thật” này.
Có điều, tôi phải tự thí chính mình để thử cứu nó một lần à?
Hồi sáng tác “Noãn Dương”, tôi cứ thiết lập đủ điều biến thái cho Tịch Vụ, hận nó còn chưa đủ u ám, vặn vẹo cơ. Giờ thì tôi chỉ muốn tự mình xóa hết mọi u ám vặn vẹo ấy thôi.
Tạo nghiệt.
Tạo nghiệt thật mà.
Trong lúc tôi tự đấu tranh trong lòng kịch liệt, Tịch Vụ bổ sung:
– Do đó, con muốn tắm chung với mẹ ạ.
…
Hả?
Tắm… tắm chung thôi à?
Coi như đây là đứa con tinh thần do chính mình đẻ ra, tôi thật lòng muốn hỏi nó là nó có tật xấu gì thế này?
Thôi, không quan hệ là được.
Mặc dù ngoại hình Tịch Vụ điển trai, ngon nghẻ, nhưng nó là nhân vật trong truyện, đã vậy cứ mở mồm là gọi “mẹ”. Nó mới hôn môi tôi thôi, tôi đã phấn kích lắm rồi. Thật không dám mường tượng cảnh tôi lên giường với cái thằng nghịch tử này nữa.
Tắm chung với nó cũng cần can đảm nhé. Tôi do dự mãi mới dám đồng ý.
Vì mạng sống, vì thế giới, vì hòa mình, vì trả nghiệp.
Tịch Vụ vui vẻ cong môi cười rồi chạy đi chuẩn bị nước tắm liền, còn cố tình chuẩn bị nến tắm thư giãn và muối tắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT