Tôi ngồi thờ thẫn trên giường như đợi tận thế giáng xuống, tinh thần cảnh giác cao độ, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, đầu óc tính toán, sợ bụng mình thừa thịt, ngực mình xệ xuống. Tịch Vụ là người đàn ông hoàn hảo bước ra khỏi tiểu thuyết mà, còn tôi là người phàm đầy vết tỳ đấy.
Càng bình tĩnh ngẫm nghĩ, càng thấy nực cười. Tôi quen Giang Huyền bao năm, thoải mái xuất hiện trước mặt anh dưới mái đầu bù như tổ quạ. Thế mà giờ lại lo lắng, đắn đo nhiều như một cô gái nhỏ lần đầu yêu đương vậy.
Chuông cửa nhà vang lên.
Tôi mở cửa. Người vừa nhấn chuông là Giang Huyền.
Tôi bất ngờ:
– Trùng hợp nhể? Tôi vừa nhớ đến anh đấy.
Mặt Giang Huyền mệt mỏi:
– Nhớ gì đến anh?
Tôi không trả lời, mắt tôi va vào bó hoa trên tay anh:
– Cho tôi à?
Giang Huyền gật đầu.
– Hồi trước anh có chủ động mua hoa cho tôi bao giờ đâu?
– Giờ bù lại, kịp không em? – Giang Huyền dâng hoa cho tôi.
Cuối cùng anh cũng đề nghị quay lại à?
Tôi im lặng, không nhận bó hoa ấy.
Giang Huyền nhìn tôi:
– Tống Phiền à, mấy năm nay anh chưa hề dịu dàng săn sóc em vì anh lý trí quá, khiến em buồn. Anh thật lòng quan tâm em. Anh cứ nghĩ mình bên nhau nhiều năm như thế, có những chuyện anh chưa kịp thể hiện thì em vẫn cảm nhận được nên anh đã xem nhẹ tâm tình nhạy cảm của em. Anh vẫn luôn chê truyện em viết vì anh muốn động viên em, giúp em viết tốt hơn thôi. Sau khi em đề nghị chia tay với anh, anh tức lắm. Anh tức em dễ dàng vứt tình cảm bao năm qua của đôi mình. Rồi anh hối hận, ngày nào anh cũng muốn xin em tha thứ cho anh. Chỉ là, thái độ chia tay anh của em cứng rắn đến vậy, khiến anh không tự tin nữa. Mãi đến khi em có bạn trai mới. Anh biết, anh làm vậy rất ích kỷ, mặt dày. So với việc mất em, anh tình nguyện biến thành một kẻ hèn mọn ti tiện như vậy hơn. Bất kể em và người đàn ông kia phát triển đến bước nào, anh xin em, Tống Phiền, hãy cho anh thêm một cơ hội. Những điểm em chán anh, anh sẽ sửa, anh sửa hết, nhé em?
Tôi ngây người, đứng im mãi không thốt nên lời.
– Có lẽ giờ em đang rối lắm. Không sao hết, anh giúp em gỡ rối. – Giang Huyền nói tiếp – Mình quen nhau bao năm mà em. Cha mẹ chúng mình cũng thừa nhận chuyện chúng mình. Mình cũng quen hơi nhau. Anh tin rằng, trên đời này chẳng ai hiểu em hơn anh, chẳng ai thương em hơn anh. So với mối tình bồng bột mới toanh của em thì cuộc tình bao năm qua với anh bền hơn, em nhỉ? Tiểu Phiền à, em đã là một người trưởng thành hoàn toàn tỉnh táo, nên chọn gì ắt em tự rõ.
Quả nhiên, anh vẫn là Giang Huyền lý trí lúc nào cũng phân tích mặt lợi mặt hại được hết.
Tôi định phản biện anh thì anh chen mồm:
– Em chưa cần phải trả lời anh vội đâu. Anh có thể chờ em.
Anh ta nhét bó hoa vào lòng tôi rồi quay lưng, đi về.
Tôi nhìn nhân ảnh anh khuất dần, thở dài khe khẽ.
Tôi quay lưng thì thấy Tịch Vụ khoác áo tắm dài biếng nhác dựa vào khung cửa.
Tôi xấu hổ cười xòa:
– Tự dưng chạy tới đây nói linh ta linh tinh đủ thứ, rồ thật chứ! Ha ha!
Tịch Vụ đứng im tại chỗ:
– Vậy, chọn hắn? Hay chọn con?
Trời ơi.
Không ngờ có một ngày tôi vào vai nữ chính, bị bắt chọn về bên nam nhất hoặc nam nhị mà giãy giụa một lúc.
Ủa, Giang Huyền và Tịch Vụ, ai là nam nhất, ai là nam nhị?
– Hoa hồng màu hồng nhạt. Xấu! – Tịch Vụ nhìn bó hoa trong lòng tôi – Vẫn cứ là nhuộm đỏ như máu tươi thì đẹp.
Vâng. Nó không phải nam nhất nam nhị gì cả, nó là nhân vật phản diện xấu xa.
Tôi vội đổi chủ đề:
– Nước tắm xả xong rồi ha? Cần tôi tắm với cậu không?
Tịch Vụ nhìn sang chỗ khác, ỡm ờ đáp:
– Khỏi.
Tức rồi.
Đúng hơn thì, nó ghen rồi.
Cái tên biến thái hủy diệt cả thế giới trong tiểu thuyết của tôi lại đang ghen vì tôi.
Tôi cúi đầu, lén cong môi, bật cười.
Tịch Vụ, ấm áp hơn những gì tôi mường tượng về nó nhiều.
Tuy vẫn giữ thiết lập u ám trong truyện, nhưng biểu hiện giống người sống ngoài đời thật hơn.
Nó sẽ hiếu kỳ, vui vẻ, ghen tuông, hờn dỗi.
Như thể, nó để ý tôi thật, cực kỳ để ý tôi thật.
Mấy ngày tiếp theo, tôi nghĩ cách dỗ dành Tịch Vụ.
Đích thân vào bếp nấu một bàn tiệc lớn cho nó, xong tôi bị dính dầu bắn nên bỏng. Tịch Vụ xụ mặt bôi thuốc mỡ giúp tôi, bắt tôi hứa rằng tôi không bao giờ vào bếp nữa.
Tôi lựa đủ loại quà với đủ giá trị thì quý báu tới tầm thường tặng nó, nó lại chẳng có hứng mấy, chỉ chọn chuỗi hạt mà tôi xâu đại trong một lúc rảnh rỗi nào đó.
Tôi còn kéo nó nhảy bungee. Tôi nghĩ phản diện xấu xa cực kỳ thích mấy trò kích thích như này. Nào ngờ, tôi sợ mất hồn, suýt khóc òa trong lòng nó.
Mất mặt.
Quá mất mặt.
Sau khi về nhà, tôi vùi đầu vào trong gối mãi mới dám ló ra, nhìn nó.
Tịch Vụ mỉm cười:
– Thì ra tác giả viết nhiều đoạn biến thái rợn người lại có lá gan nhỏ xíu ngoài đời đến vậy.
Tôi ức lắm:
– Truyện ảo là truyện ảo, đời thật là đời thật! Tôi thích nhân vật phản diện xấu xa biến thái trong truyện, không có nghĩa là tôi thích mấy tên biến thái ngoài đời nha!
Tịch Vụ khựng lại, nét cười ẩn đi:
– Nghĩa là, mẹ cũng không thích con, phải không ạ?
Tôi lắc đầu vội:
– Tôi không có ý đó.
Tịch Vụ nói nhẹ nhàng:
– Không sao cả. Nếu mẹ không thích con thì mẹ có thể đuổi con đi bất cứ lúc nào cũng được.
Tôi lắc đầu:
– Sao tôi đuổi cậu đi được chứ?
Tịch Vụ rủ mắt nhìn tôi chằm chằm, không nói không rằng.
Im ắng.
Một hồi im ắng.
Đủ loại cảm xúc lẫn lộn trong lòng tôi, tôi đành dồn hết can đảm mà mở miệng:
– Tôi là một người trưởng thành có cái đầu tỉnh táo.
Tịch Vụ hơi bất ngờ:
– Dạ?
Giang Huyền nói phải. Tôi cứ ở bên anh ta là được rồi, thế mới đúng tình hợp lý chứ.
Thế mà tôi, lại muốn thử, không tỉnh táo như thế, một lần.
Tôi – muốn chọn Tịch Vụ.
Tôi – thích nó.
Một bên là bạn trai cũ từng quen nhau bao năm, quen đến mức anh hợp với vị trí bạn đời tương lai của tôi luôn. Hồi mới chia tay anh, tôi còn thao thức cả đêm nhìn ảnh cũ của chúng tôi mà khóc lóc trách anh, sao anh còn chưa ngỏ lời quay lại với nhau cơ chứ.
Một bên là nhân vật phản diện xấu xa bước ra từ truyện tôi sáng tác, tôi bị nó xoay như chong chóng. Tuy chính tay tôi tạo ra nó, nhưng lắm lúc tôi lại không thấu nổi nó. Chuyện như giấc mộng huyễn hoặc thế mà lại tồn tại thật đến lạ.
Sao mà mường tượng được: ngay lúc này, lòng tôi, hướng về nó.
Không.
Từ lúc biết nó là Tịch Vụ, lòng tôi chỉ chứa mỗi nó thôi.
Vừa lo lắng phòng bị nó, vừa không kiềm được con tim đập loạn trong ngực mình vì nó.
Dẫu nó có thế nào, tim tôi cũng chỉ bị ảnh hưởng bởi nó.
Tôi muốn bước về phía trước một bước, ra sức ôm lấy nó, nói cho nó nghe rằng, tôi thích nó.
Chợt điện thoại tôi rung lên.
Thông báo tin nhắn được gửi bởi Giang Huyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT