NGHIỆT

3


1 năm


Điện thoại trên tay nó, là điện thoại của tôi.

Tôi vội giật lại điện thoại của mình:

– Chưa kịp chỉnh ảnh nữa!

Không, trọng điểm không phải điều này.

Trong vòng bạn bè của tôi có tài khoản của Giang Huyền.

– Có phải con lại khiến mẹ mất mặt không ạ? – Hà Thủ Dương hơi thất vọng – Người không định công nhận sự tồn tại của con trong vòng bạn bè của người, phải không ạ?

Đang tính xóa tấm hình vừa đăng trong vòng bạn bè của tôi thì tôi khựng lại, cười với Dương:

– Nào có. Sao tôi lại thấy mất mặt nhỉ? Xem này, mọi người điên cuồng bình luận mừng cho tôi tìm được một cậu bạn trai mới mà xinh xắn quá nè.

– Bạn trai mới? – Tay Hà Thủ Dương siết chặt hơn – Con là bạn trai của mẹ ạ?



Đầu tôi đau như búa bổ.

Đêm đến, tôi nhận được một cuộc gọi từ Giang Huyền. Anh tức giận hỏi tôi:

– Thằng kia là ai? Sao em biết nó thế? Sao trông nó quen quen?

Quen chứ. Nam chính dưới ngòi bút của em mà.

Tôi đáp qua loa:

– Trai đẹp trông na ná nhau, anh thấy quen quen thì cũng bình thường.

– Thân thế nó ra sao? Em tìm hiểu kỹ chưa?

– Kỹ đến mức chẳng thể kỹ thêm.

– Tống Phiền! Em… thích nó thật à? – Giọng Giang Huyền mềm xuống.

– Giang Huyền à, tụi mình đã chia tay nhau rồi. – Tôi không trả lời anh nữa, nằm trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà – Thật ra, anh cũng chẳng cần quan tâm đến em làm gì.
Ngẫm kỹ lại thì, Hà Thủ Dương còn chẳng có nổi một cảnh hôn trong truyện nữa. Trước kia tôi viết truyện ngọt nhiều quá, tôi ngấy mấy cái cảnh ái ân mặn nồng như vậy nên tôi toàn chăm chăm vào mấy tình tiết chém giết trong “Noãn Dương”. Tuy nam chính và nữ chính chưa hôn nhau, nhưng quan hệ của họ còn có những khoảnh khắc cháy bỏng hơn cả việc quan hệ thân mật nữa, theo cái kiểu tiếc nuối một cách mỹ miều ấy.

Giờ thì, Hà Thủ Dương đè tôi dưới thân nó, hôn một cái lại thêm một cái.

Cả người tôi đắm trong luồng hơi thở nóng hổi của nó, lòng tôi sầu khó tả.

Chắc mấy ngày nữa Noãn Noãn cũng được xuyên đến đây quá. Rồi Noãn tát tôi:

– Tiếc nuối một cách mỹ miều ấy hả? Đến lượt cô thì sao chẳng có cái tiếc nuối mỹ miều nào cả vậy? Cô chính là cái ngữ tác giả đàng điếm chen chân vào mối quan hệ của nam chính và nữ chính dưới ngòi bút của chính mình!

Không thể không nói, lòng tôi đầy ác cảm tội lỗi.

Nữ chính đáng thương của mẹ ơi, ngàn lần vạn lần đừng hận mẹ nhé. Sau này mẹ sẽ bù cho con một anh nam chính làm sếp lại vô cùng đẹp trai, dịu dàng.

Cuối tuần, hai người chị em thân thiết của tôi – Tiểu Mạch và Quả Nhi – thi nhau tra khảo tôi về cậu bạn trai trong hình.

Tôi do dự kể chuyện Hà Thủ Dương xuyên đến thế giới này.

Tiểu Mạch và Quả Nhi im lặng một lúc, nghiêm túc đồng thanh:

– Cậu sáng tác nhiều quá, thật dễ đổ bệnh ha.

Vâng, thế thì tôi chẳng nói cho ai nghe nữa vậy.

Cuối cùng, tôi đành mời họ ăn từng miếng bò bít tết quý giá nhất. Không khéo họ lại kéo tôi ghé phòng khám tâm lý mất.

Sau khi ăn xong, tôi giơ tấm thẻ đen lên:

– Mấy cậu không tò mò xem tớ sở hữu tấm thẻ này bằng cách nào hả? Nó là do Hà Thủ Dương xách từ tiểu thuyết ra đó!
– Hà Thủ Dương không dùng thẻ đen nổi đâu. Cậu nhầm rồi? Nhà tên đó được cậu thiết lập tầm trung trong truyện thôi ấy. – Tiểu Mạch nghi hoặc.

– Đúng đúng. Lúc đó tụi tớ còn trêu cậu mà. Cậu viết nam chính làm sếp giàu có hoặc con cháu nhà giàu nhiều đến thế, sao tự dưng lại đổi gió sang nhà bình thường vậy chứ. – Quả Nhi bổ sung.

Tôi bất ngờ.

– Quý khách ơi, quý khách ký nhầm chăng? Tên trên thẻ không phải là “Hà Thủ Dương” ạ. – Bỗng nhân viên nhà hàng nhắc tôi.

Lần trước quẹt thẻ, Dương ký tên nên tôi chưa từng để ý lắm.

Tự dưng có một người đàn ông rớt xuống từ trên trời, có nhiều tấm thẻ đen, làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, hôn tôi.

Đến tận lúc này thì đầu óc tôi mới hoạt động lại được.

Mấy điểm đáng ngờ nên được phát hiện càng lúc càng tỏ.

Hà Thủ Dương dũng cảm, không sợ gì cả trong truyện của tôi mà dùng giọng điệu đáng thương nói nó đau lắm, nó sợ quá?

Hà Thủ Dương yêu Noãn Noãn bằng cả tấm chân tình mà chóng vánh thay lòng đổi dạ yêu tôi à?

Hà Thủ Dương là hòn đá lót đường bị tôi giết chết lại cảm ơn tôi vì từng dòng chữ tâm huyết của tôi hun đúc nên linh hồn của nó?

Trừ khi, nó không phải là Hà Thủ Dương.

Thế, nó là ai?

Tôi máy móc cầm bút run tay ký một chiếc tên.

Nhân viên nhà hàng lịch sự mỉm cười:

– Quá trình thanh toán hoàn tất. Rất mong lần sau quý khách lại ghé ủng hộ ạ!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play