Tôi run tay nhận thẻ, kéo Hà Thủ Dương đến trung tâm thương mại. Sau khi xác định thẻ này quẹt tiền được thật, tôi mừng như điên mà bật khóc.

Bao nhiêu năm cực khổ viết truyện, kiếm chẳng được bao nhiêu nhuận bút. Nay trời giáng một tấm thẻ đen, đời này sống cũng đáng.

Tôi nâng niu tấm thẻ đen trong lòng bàn tay, hôn nó mấy cái.

Hà Thủ Dương thấy thế thì lại gần, cười với tôi:

– Con cũng muốn được hôn.



Dương có phải tiền đâu mà Dương đòi hôn?

Nhưng mà tiền do Hà Thủ Dương đưa tôi thật, tôi cũng không thể lật mặt tráo trở như thế được.

Đầu tôi tê dại, tôi hôn lên má Hà Thủ Dương một cái, lòng tôi lặng lẽ chết một chút.

Trong “Noãn Dương”, Hà Thủ Dương đã trải qua một cuộc tình đầy sóng gió với Noãn Noãn nhưng Dương chưa bao giờ có ý định bỏ Noãn. Kể cả khi sắp chết, Dương vẫn không sợ hãi, chỉ lo Noãn đã đến nơi an toàn rồi hay chưa. Khoảnh khắc Fomalin xộc vào mũi, Dương nhắm mắt lại, nhớ đến lần đầu gặp Noãn thuở thiếu thời, khóe môi Dương khẽ cong lên. Vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc ấy đóng băng mãi mãi.

Rõ ràng Dương yêu Noãn rất nhiều.

Dương nay ấy à, cứ như quên luôn sự tồn tại của Noãn Noãn, toàn tâm toàn ý chỉ tập trung vào mỗi mình tôi vậy.

Nào là nắm chặt tay tôi khi cả hai cùng đi dạo khắp phố, nào là hôn lên trán tôi, nào là vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, ngoài miệng thì gọi “mẹ ơi”, trong từng hành động lại trân trọng tôi như thể tôi là người nó yêu.
Lạ thật đấy.

Có đôi lần tôi nhắc khéo về Noãn Noãn rồi lẳng lặng quan sát phản ứng của Hà Thủ Dương.

Thế mà, nó chẳng phản ứng gì đặc biệt cả.

Mí mắt cũng chả buồn nhếch lên luôn.

Rõ ràng trong truyện, Dương chết vì Noãn mà. Nó không hề thương Noãn Noãn ư?

Thế thì khác gì mấy gã tồi bạc tình như vôi đâu chứ?!

Tôi không có thiết lập nam chính vô cảm như này nha!

Đắn đo mãi, tôi mới quyết định nói chuyện hẳn hoi với Hà Thủ Dương. Khi tôi thấy nó, nó đang đọc “Noãn Dương” trong máy tôi.

Đầu tôi nhức liền. Chợt tôi nhớ mình tả cảnh Dương nó chết kỹ càng nhường nào.

Không chỉ gõ ra những dòng nó bị giết, mà còn hờ hững gõ thêm tình tiết xác nó bị biến thành tiêu bản một cách tàn bạo.

Tôi vội giật lấy cái máy tính của tôi theo phản xạ có điều kiện.

Tất nhiên là Dương xem hết đoạn đấy luôn rồi. Nó nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.

Lưng tôi cứng đờ. Tôi tưởng tượng đủ khả năng có thể xảy ra: Dương hận tôi, mắng tôi; như Giang Huyền, Dương chỉ trích tư tưởng tôi mục rữa, chê lối hành văn, chê cách dùng từ; có lẽ Dương sẽ trả thù tôi thật hung hăng dưới cơn thịnh nộ của nó.

Ấy thế mà nó chỉ giơ tay vuốt má tôi, ánh mắt vui vẻ, dịu dàng nói với tôi:

– Thì ra con được sáng tạo trong một bộ truyện xuất sắc như vậy. Con cảm ơn người, mẹ ơi, từng dòng chữ với tâm huyết của người đã hun đúc nên linh hồn của con, ban một cuộc sống mới cho con. Chính vì thế, khi vừa nhận thức được mọi chuyện thì con đã yêu người.

Yêu người.

Tôi giật mình. Mãi một lúc sau, tôi mới cất tiếng:

– Chẳng ai thích bộ truyện này cả, còn nói nó là “hàng thất bại”.
– Sao lại thế chứ? Đúng ra là nó thành công quá nên con mới xuyên đến đây, mẹ ạ. – Hà Thủ Dương dịu dàng ôm tôi vào lòng nó, giọng dễ nghe biết bao – Mẹ là người ưu tú nhất, hoàn hảo nhất trong lòng con, là tác giả tốt nhất trên đời này.

May quá, có người chịu đứng về phía tôi.

Tôi nhìn về phía Dương, lòng nó ấm áp quá.

Ánh mắt dịu dàng, khóe miệng cong lên, ngón tay trắng nõn, giọng nhẹ tựa gió thu, nam chính hội tụ đầy đủ những đặc tính tốt trên đời do đích thân tôi dựng nên đấy.

Khoảnh khắc ấy, tôi chẳng còn đắn đo gì thêm.

Tuy tôi chẳng thể cho Dương một đoạn kết thật đẹp trong truyện, nhưng tôi sẽ cố gắng đối xử tốt với Dương ngoài đời.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghĩ ra một cách.

Nhiệt huyết trong tôi trỗi dậy bừng bừng:

– Thủ Dương này, tôi hồi sinh cho Noãn Noãn và Thủ Dương trong truyện nhé? Noãn Noãn là đại tiểu thư ngàn vàng được cưng chiều, còn Thủ Dương là cậu chủ nhỏ nhà giàu vô lo vô nghĩ, truyện sẽ được viết theo hướng chữa lành ấm áp, bảo đảm ngọt từ đầu đến kết, không có phản diện quấy nhiễu hai người!

– Khỏi ạ, – Hà Thủ Dương lắc đầu – như hiện tại cũng tốt mà mẹ.

– Tôi thật lòng muốn bù đắp cho Dương! – Tôi nóng lòng.

Hà Thủ Dương nhìn tôi chằm chằm. Hơi thở nóng hổi từ từ lan tới môi tôi, bàn tay bên hông tôi siết lại.

– Bù đắp như này, được không ạ? – Nó thì thầm bên tai tôi bằng chất giọng nhẹ tựa làn nước.

Tôi ngây người tại chỗ, lòng tự hỏi – này có tính là loạn luân không nhỉ?

Chợt tôi nghe tiếng máy ảnh “tách” lên, tôi sực tỉnh thì phát hiện Hà Thủ Dương chụp cảnh nó hôn tôi, đồng thời đăng trong vòng bạn bè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play