Sau một ngày viết bản nháp, tôi quyết định đi tắm.

Tôi vừa nằm vào bồn thì điện thoại đổ chuông.

Giang Huyền lại gọi cho tôi.

Chúng tôi đã chia tay nhau từ vài tháng trước.

Thỉnh thoảng anh ta vẫn gọi điện hỏi thăm tôi, tỏ vẻ ân cần buôn chuyện đông tám chuyện tây, nhưng anh ta chẳng định đề nghị quay lại.

Thế là tôi dứt khoát giả nai hùa heo anh, xem ai thèm ai hơn.

Có điều, gần đây, vòi nước trong nhà bị rỉ. Tôi vẫn nên nhờ anh ta sửa chúng lại vậy.

Nếu anh ta làm tốt, tôi sẽ xem xét đến chuyện thưởng cho anh ta một cơ hội quen lại lần hai.

Tôi với lấy cái điện thoại, chuẩn bị nhấn “nhận cuộc gọi” thì không gian trước mắt tôi nứt ra.

Kế đó là một chàng thanh niên xa lạ mặc đồ tây rơi khỏi vết nứt, té thẳng xuống người tôi.

Và rồi, đầu chàng dụi vào vai tôi, giọng chàng mang vẻ không muốn rời xa tôi mà rằng:

– Cuối cùng con cũng thấy người rồi mẹ ạ.



Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm hành nghề viết dạo, tôi dám chắc chàng thanh niên này xuyên vào thế giới của tôi.

Thế nhưng, sao chàng vừa mở mồm đã gọi tôi là “mẹ”? Chàng là con trai tương lai của tôi à?

Không đúng lắm nha. Tôi có đẹp như này đâu.

Chàng thấy tôi hoang mang bèn giới thiệu bản thân chàng:

– Mẹ ơi, con là Hà Thủ Dương ạ.

Tôi là tác giả toàn thời gian.

Còn Hà Thủ Dương – đằng ấy là nam chính trong bộ “Noãn Dương” của tôi.

Tôi mở to mắt mình nhìn gương mặt nam tính đoan trang, con ngươi đen thăm thẳm, làn da trắng nõn mịn màng, thớ cơ rắn rỏi dưới lớp quần áo ướt đẫm vì nước trong bồn tắm của tôi.


Góc nào góc nấy hoàn hảo không chê vào đâu được, cứ như nhân vật bước ra từ tiểu thuyết thật vậy.


Trời.


Trời đất ơi.


Không ngờ có ngày tôi gặp nam chính dưới ngòi bút của mình trong bồn tắm.


Khoan đã… trong bồn tắm?


Chợt nhận ra bản thân đang lõa lồ, tôi đẩy Hà Thủ Dương ra liền. Sau đó tôi với lấy khăn tắm che thân mình.


– Xin lỗi mẹ, con không cố ý xúc phạm mẹ ạ. – Hà Thủ Dương rủ mắt – Nãy con chết trong bồn tắm nên giờ con xuyên đến một cái bồn tắm thôi ạ.


Chết trong bồn tắm.


Tôi cứng người.


Phải rồi. Cái kết của “Noãn Dương” ấy là để bảo vệ nữ chính, nam chính bị nhân vật phản diện xấu xa biến thái giết trong bồn tắm ngập Fomalin.

Tiếc là, anh chẳng quan tâm gì đến tôi, cũng chẳng thấu điều tôi hằng mơ ước.


Thật ra, trong lúc tôi không thể viết truyện phù hợp cho việc xuất bản đã mường tượng được những dáng vẻ ban sơ của nhân vật phản diện trong “Noãn Dương”, sau đó tôi mài đi dũa lại nhiều năm, mãi mới có cơ hội sáng tạo nên nó.


Còn nam chính ấy à, đúng ra đấy là hòn đá kê chân cho vai ác con tôi thôi.


Do một lòng một dạ ra sức dựng vai ác nên tôi chẳng chú ý đến nam chính lắm.


Giờ thì hòn đá kê chân này được xuyên đến trước mặt tôi luôn.


Tôi vô cùng nghi ngờ Hà Thủ Dương hiện hồn đòi mạng tôi.


Tính ra, người thật sự giết chết nó, là tôi đó.


Mãi mới viết được bộ truyện theo ý mình, hậu quả là không những chia tay với anh bạn trai quen nhau nhiều năm mà còn bị nam chính dưới ngòi bút mình bò đến để trả thù.


“Cuối cùng thì tôi đã tạo nên cái nghiệt gì đây chứ?”


Tôi hỏi thử:


– Sao cậu biết đến sự tồn tại của tôi?


– Sau khi con chết trong bồn Fomalin thì một luồng thông tin tràn vào đầu con. Trong nháy mắt, con nhận ra mình là một nhân vật trong tiểu thuyết, còn người tạo dựng nên cả thế giới của con. Và rồi một vệt sáng lóe lên trước mắt con, thế là con đến nơi này của người. – Lông mi dài của Hà Thủ Dương hơi run, giọng Dương khàn vô cùng – Mẹ ơi, con đau lắm, con sợ quá.


Lương tâm sống ẩn từ lâu trong tôi nổi lên lại.


Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những tình tiết tôi hư cấu không ngần ngại lại làm hại nhân trực tiếp tới nhân vật dưới ngòi bút của tôi nữa.


Họng tôi cứng đờ.


Hà Thủ Dương hỏi khẽ:


– Vậy nên, kết thúc của con là một cái chết nhạt nhòa hả mẹ?


Tôi chột dạ, thủ thỉ:


– Xin lỗi ạ.


Được sáng tạo dưới ngòi bút của một tác giả thiên vị nhân vật phản diện như vậy, đúng là Hà Thủ Dương xui thật chứ.


– Không sao đâu, mẹ ạ. – Hà Thủ Dương cười tươi với tôi – Mẹ là tác giả, mẹ muốn viết gì cũng được. Chưa kể, chẳng phải con vẫn còn sống khỏe đây ư? Đừng thấy áy náy mà.

Theo tính cách của anh thì anh sẽ gọi bệnh viện tâm thần hốt tôi đi liền, hoặc là chỉ vào người tôi, châm chọc: “Đã bảo rồi mà!”


Tôi quyết định: không kể gì với anh hết.


Cứ như thế, Hà Thủ Dương tá túc tại nhà tôi.


Đương lúc tôi đang cân nhắc chi tiền cho Thủ Dương bao nhiêu để Thủ Dương có đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì Thủ Dương lôi một tấm thẻ đen khỏi túi áo ra, mỉm cười với tôi:


– Con có thứ này nè mẹ ơi. Thẻ không giới hạn, cứ quẹt thoải mái.


Cũng phải. Tôi thường thiết lập những đứa nhỏ nhà mình là người giàu, bởi vì thiết lập này có lợi.


Chỉ cần một tấm thẻ đen, nam chính có thể mua bất cứ thứ gì cho nữ chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play