GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

5


1 năm


[Zhihu] GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH (5/6)
Tác giả:无法触碰的爱人
Editor : Cámeekiu 
*tiêu để truyện do người dịch đặt lại


11.

Tôi đã tưởng tượng vô số lần Giang Chiêu sẽ phản ứng thế nào khi biết tôi đã c.h.ế.t.

Bây giờ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nó.

Người đàn ông này vừa rồi còn đang cười nói với bạch nguyệt quang của mình, khi nghe được tin tức này, anh hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày : "Đừng đùa giỡn như vậy."

"Đó là sự thật……"

Giang Chiêu sững sờ trong vài giây, sau đó cáu kỉnh, "Hà Chiếu, đừng đùa như vậy."

"Một tuần trước, chiếc xe taxi mà cô ấy đi đã va chạm với một chiếc xe tải, và một vụ nổ xảy ra sau khi rơi xuống vách đá."

"Vì chỉ có một số bộ phận cơ thể ở hiện trường và cảnh sát không nhận được trình báo mất tích từ gia đình. Nên danh tính của người phụ nữ mang thai chưa làm rõ..."

Hà Chiếu ở đầu dây bên kia nghẹn ngào, như không thể nói nên lời:

“Mất cả tuần, cảnh sát mới xác nhận được thân phận của Tô An thông qua so sánh DNA…”

Sắc mặt của Giang Chiêu dần thay đổi, và cả người anh dường như cứng lại như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ làm bằng đất sét.

"Giang Chiêu, cô ấy có thai, chuyện này cậu có biết không?"

"Cô ấy mất liên lạc một tuần rồi, cậu vẫn chưa tìm cô ấy?"

Sau khi Hà Chiếu chất vấn, khuôn mặt của Giang Chiêu không còn giọt máu, và đôi môi anh ta run rẩy kịch liệt.

"Không thể, không thể... Cậu lừa tôi."

"A Chiêu..." 

Trần Du lo lắng nhìn hắn, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Bên kia điện thoại, Hà Chiếu dừng lại, giọng điệu không biết là giễu cợt hay châm chọc : 

"Bây giờ cậu đang ở cùng Trần Du sao?"
Không khí im lặng vài giây.

"Đúng vậy, cậu ở cùng cô ta suốt thời gian Tô An mất liên lạc ."

Giang Chiêu giật mình, gần như phản ứng ngay lập tức, dùng sức hất tay Trần Du ra, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt co quắp, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.

"Thi thể của cô ấy hiện đang được cất giữ trong nhà tang lễ, cảnh sát đã thông báo cho gia đình cô ấy đến nhận, sau này cậu có thể đến đó."

Hà Chiếu im lặng hồi lâu,

"Tô An không có người nhà, chỉ có cậu."

Giang Chiêu sững sờ tại chỗ, thân hình cao lớn đột nhiên hơi khom người, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cuộn người bất động, trong miệng lặp lại một câu,

"Không thể, không thể..."

Đó là tất cả những gì anh ấy nói.

Anh ấy sẽ không tin rằng tôi đã c.h.ế.t.

Tôi nhìn cảnh này một cách thờ ơ và hạnh phúc.

Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi cảm nhận rõ ràng sự căm hận dành cho Giang Chiêu 

Nó gần như nuốt chửng tôi.

Nhưng sau niềm vui báo thù, trong lòng tôi là sự mệt mỏi và buồn bã vô tận.

Cả yêu và ghét đều quá mệt mỏi.

Tôi sống quá mệt mỏi, và tôi c.h.ế.t cũng quá mệt mỏi.

12.

Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi không tiêu tan ngay lập tức.

Ngoại trừ linh hồn của tôi đã trở nên minh bạch hơn một chút, tôi vẫn bị giam hãm ở bên cạnh Giang Chiêu, nhưng phạm vi hoạt động đã trở nên rộng hơn một chút.

Tôi theo Giang Chiêu đến nhà tang lễ.

Người đàn ông luôn ủ rũ và tức giận này đang cứng đờ đứng ở cửa, thậm chí không ai dám đến gần anh.

Nhân viên bên trong than thở: "Thật không dễ dàng tìm được nhiều hài cốt cháy thành than như vậy. Thi thể đều là những mảnh ghép lại với nhau. Chao ôi, nghe nói cô ấy còn đang mang thai."

"Không, các khớp cổ tay và khớp ngón tay bị cong và biến dạng nghiêm trọng. Chắc nó đang cố bảo vệ đứa con trong bụng cô ấy."

Giang Chiêu sắc mặt tái nhợt, thân hình khẽ lắc lư, nếu không phải hắn chống đỡ vách tường thì một giây sau đã ngã xuống.

Nhân viên công tác nhìn thấy Giang Chiêu: 
"Anh là người nhà sao? Lại đây."

Giang Chiêu bước tới một cách chậm chạp và loạng choạng.

Hai người đó cũng rời đi, để lại anh một mình trong phòng.

Cái bóng cao lớn che khuất ánh sáng trên đầu, lưng thẳng tắp, bàn tay nắm chặt quá mức khiến móng tay cắm sâu vào da thịt lúc nào không hay biết.

Giang Chiêu nhìn cơ thể tôi được bao phủ bởi tấm vải trắng và bắt đầu nói chuyện với chính mình.

"Vừa rồi trên đường tới đây, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện chưa từng nói với em."

Giọng điệu lạnh lùng khẽ run, nhưng lên xuống không rõ , giống như bình thường.

"Khi đó chúng ta còn rất nhỏ. Một hôm anh xuống nhà mua đồ, một cậu bé nghịch ngợm lấy tiền lẻ từ bát của một bà mù bên đường. Em lao đến và đánh nhau với cậu ấy . Rõ ràng là người gầy yếu như vậy, lại hung hăng bẻ gãy tay hắn, cuối cùng tiểu tử kia không nhịn được nữa, đưa cho em một đồng trong tay.”

"Anh trước nghe bọn họ nói em là cô nhi, thích trộm đồ vật."

"Nhưng lúc đó em đầu tóc bù xù, khóe môi có vết bầm tím, nằm trên mặt đất thở hổn hển một hồi, liền đứng dậy, bỏ tiền vào bát của bà mù rồi mới thanh thản rời đi."

"Cảnh này bà mù không nhìn thấy, đứa nhỏ cũng không nhìn ra, nhưng anh nhìn thấy."

"Sau sự việc này, anh không thể không để ý đến em. Anh không thể không dán mắt vào em. Sau đó, một người nào đó trong lớp tố cáo em ăn cắp học phí. Phản ứng đầu tiên của anh là đứng dậy và nói cho em."

"Anh nghĩ, cả đời này cả đời anh vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt của em trong nháy mắt đó."

"Sau đó, ánh mắt của em dần dần rơi vào trên người anh, nhìn anh sẽ đỏ mặt, mê mang nhìn anh."

“Mấy năm đó, em là người đứng bên cạnh anh trong lễ trao giải học sinh xuất sắc của trường, em là người đưa nước cho anh khi anh chơi bóng rổ, anh đã giành giải quán quân trong cuộc đua nước rút, em là người tươi cười tặng hoa chúc mừng, em là người chúc mừng anh trong kỳ thi Olympic Toán học, trong đội em cùng anh đoạt quán quân."

"Sau đó, Trần Du xuất hiện."

Hắn dừng một chút, giơ hai tay lên che mặt, dường như có thứ gì đó từ kẽ ngón tay chảy ra:

"An An, rõ ràng là anh bắt đầu chú ý đến em trước, em cũng yêu anh, tại sao anh lại yêu người khác?"

Tôi lặng lẽ nhìn anh, cứ tưởng sẽ không có sóng gió, nhưng trong lòng vẫn phảng phất một nỗi đau.

Đúng.

Tại sao.

Rõ ràng là tôi quen anh ấy trước mà, sao lại đến nông nỗi này.

Tôi không phải là một người sôi nổi và vui vẻ.

Nhưng trước mặt Giang Chiêu, tôi luôn biến mình thành một mặt trời nhỏ, cố gắng đối xử tốt với anh ấy.

Tôi chưa bao giờ dịu dàng với bất kỳ ai như vậy, và tôi sẽ không bao giờ dịu dàng với bất kỳ ai nữa.

"Tô An, lúc anh cầu hôn em, anh thật muốn vĩnh viễn sống cùng em."

"Tô An, xin hãy tha lỗi cho anh."

"Nói với anh, được không?"

"Tô An."

"An An."

"... Vợ."

Anh gọi đi gọi lại.

Không ai trả lời anh.

Anh trở nên lo lắng, thậm chí cáu kỉnh, môi trắng bệch, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác cho đến khi giọng khàn đi không nói được nữa.

"Em rõ ràng đã nói sẽ không bao giờ rời xa anh..."

Thanh âm của hắn mơ hồ, khàn khàn như từ trong cổ họng vắt ra, hai vai không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú tuyệt vọng không còn đường lui, trông vô cùng đáng sợ và đáng thương.

Tôi im lặng quan sát người đàn ông quẫn trí này.

Có lẽ, cho đến lúc này, anh ấy vẫn chưa thực sự nhận ra rằng tôi đã c.h.ế.t.

Còn nữa....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play