GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

4


1 năm


[Zhihu] GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH (4/6)
Tác giả:无法触碰的爱人
Editor : Cámeekiu 
*tiêu để truyện do người dịch đặt lại


8 .

Tôi thấy rằng thời gian mà Giang Chiêu bị phân tâm đã trở nên dài hơn. 

Vào buổi tối anh ấy đang làm việc trong thư phòng, Trần Du chu đáo mang cà phê đến, Giang Chiêu không nhìn lên, buột miệng nói: "An An, bây giờ cũng đã muộn, em nghỉ ngơi trước đi." 

Trần Du ngơ ngác nhìn hắn. 

Giang Chiêu cũng sửng sốt, anh nhỏ giọng nói "Xin lỗi", sau đó đưa tay lên xoa xoa giữa lông mày, giống như đang cố gắng che đậy điều gì đó. 

Tiếp theo, hắn tựa hồ xuất thần, nhìn chằm chằm vào trang tài liệu nhưng không lật, cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Trần Du bên cạnh

 Ngày hôm sau, Trần Du đến phòng ngủ của Giang Chiêu để dọn phòng. 

Không biết là vô tình hay ngẫu nhiên, cô ta lặng lẽ thu dọn đồ đạc của tôi và “lỡ tay” làm rơi mất bộ Lego mà tôi cùng anh lắp. 

Giang Chiêu sau khi nhìn thấy, rất hiếm khi tỏ thái độ với cô ấy mà gắt lên: "...Đừng động vào những thứ này." 

Sau đó, anh ấy bỏ tay Trần Du khỏi mấy miếng lego và tập trung vào việc lắp ráp các khối lego nằm rải rác lại với nhau. 

Giang Chiêu lắp bao lâu, Trần Du ở bên cạnh yên lặng nhìn bấy lâu. 

Khoảng thời gian tiếp theo sau khi kết thân với Trần Du , Giang Chiêu thường mất trí. 

Tâm trí anh sẽ bị phân tâm khi nhìn thấy hoa hướng dương tôi trồng trên ban công , khi nhìn thấy bộ quần áo tôi mua cho anh ấy trong tủ hay khi thấy chú cá vàng nhỏ tôi nuôi trong bể cá cũng sẽ bị phân tâm. 

Ngay cả khi trò chuyện với Trần Du, anh ấy sẽ đột nhiên sững sờ khi nghe thấy từ "An" mà cô ấy vô thức nói ra. 

Tôi lơ lửng giữa không trung, bình tĩnh nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của cô ta. 

Giang Chiêu, tựa hồ đang dần dần nhìn thấu tâm tư của chính mình.

Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông tôi đã yêu cả một đời, đến tận lúc qua đời tôi vẫn muốn quay về với anh.

 Anh có vẻ hơi say, lông mày cau lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một vệt ửng hồng. 

Giang Chiêu đang nói chuyện điện thoại với bạn của mình - Hà Chiếu. "Cậu muốn Tô An hay Trần Du?" 

Hà Chiếu hỏi. 

Anh trầm mặc một lát, "Tô An đã chia tay với tôi rồi." 
"Thì ra là Trần Du?" 

Anh vô thức cau mày. 

Bên kia tựa hồ đã đoán được cái gì, "Giang Chiêu, lòng người rất nhỏ, tình yêu chỉ có thể trao cho một người, đi tìm Tô An đi."

 Giang Chiêu không nói, mà là cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẫn cầu hôn. 

Sau một khoảng lặng, anh mới nói : "Ừm." 

Tôi im lặng nhìn anh. 

Nếu tôi nhìn thấy cảnh này trong quá khứ, có lẽ tôi sẽ hạnh phúc. 

Nhưng bây giờ, tôi đã c.h.ế.t . 

Tôi thực sự đã không còn trên cuộc đời này rồi. 

Sự khó chịu như kiến bò vào tim, càng khoan sâu càng bứt rứt, những cảm xúc khó giải thích cuộn trào trong đầu, suýt chút nữa tôi ngạt thở. 

9.

 Hà Chiếu yêu cầu anh ấy đưa Trần Du về với bố mẹ cô ấy, và Giang Chiêu đã đồng ý, đồng thời mua vé máy bay đến nơi tôi đang công tác. 

Hôm nay, hắn tựa hồ là định cùng Trần Du nói chuyện này, hắn vừa về đến nhà, Trần Du bưng canh đi ra. 

Trần Du chưa bao giờ là một người hay nấu nướng , nhưng hôm nay cô ấy đã tự mình nấu một bữa tối thịnh soạn và đặc biệt làm bánh bao cần tây tươi.

"Ngày đó là lỗi của em, bắt anh phải lựa chọn, chỉ là em quá sợ hãi, sợ mất anh." 

"Lúc đó em không muốn kết hôn, nhưng mẹ em đã dọa em sẽ tự tử."

 “Năm năm em lấy người khác, không ngày nào em không nhớ anh.” 

Cô ấy đang đeo tạp dề của tôi, nhìn Giang Chiêu một cách đáng thương. 

Nước mắt lần lượt chảy ra, đuôi mắt đỏ hoe, như được nhuộm một lớp son phấn. 

"Em biết, hiện tại trong lòng anh có Tô An, nhưng em có thể chờ anh, chờ đến khi anh quên cô ấy."

 "Làm ơn đừng đuổi em đi." 

Nói xong liền vòng tay qua eo anh, vùi mặt vào ngực anh, cẩn thận nắm lấy quần áo anh, nói bằng giọng nhỏ nhẹ đứt quãng khiến người ta xót xa. 

"Ít nhất, hãy ở lại với em một lúc, em sẽ rời đi khi cô ấy quay lại. Được chứ?" 

Giang Chiêu không nói. Nhưng anh không đẩy lỡ cô ra. 

Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa, không tốt cho thai nhi đâu.” 

Anh vẫn mủi lòng. 

Tôi nhếch mép cười. 

Một cơn đau âm ỉ lan ra từ trái tim tôi, và một cảm giác se thắt mạnh mẽ dâng lên khắp cơ thể tôi. 

Bạn phải yêu một người bao nhiêu để rồi thất vọng về người ấy hết lần này đến lần khác. 

Năm năm qua, tôi dốc hết tâm huyết, hết lòng đối đãi với anh, chỉ để lại một vị trí trong lòng anh nhưng gần như không có. 

Vậy mà cô ta chỉ khóc một chút, và anh đã thỏa hiệp.

10.

Sau khi biết Trần Du muốn ở lại một thời gian, Hà Chiếu sắc mặt phức tạp

"Giang Chiêu, cậu không sợ Tô An nếu biết được sẽ thật sự chia tay cậu sao?"
 "Trần Du và tôi bây giờ chỉ là bạn bè." 

Giang Chiêu khẳng định chắc chắn, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Khi An An bình tĩnh trở lại, Trần Du đã đi rồi."

 "Cô ấy sẽ không biết."

 Hà Chiếu thở dài và ngừng nói. 

Tôi nhìn thấy tất cả những điều này với khuôn mặt bình thản , mong chờ được nhìn thấy bộ dạng của Giang Chiêu sau khi anh ta biết rằng tôi đã chết. 

Mấy ngày nay Giang Chiêu dựa theo thỏa thuận mà ở cùng Trần Du, bọn họ không có bất kỳ hành vi lệch lạc nào, cách bọn họ giao tiếp quả thực giống như bạn bè bình thường. 

Và tôi đã cố nhớ lại những gì tôi đã quên và tại sao tôi lại vội vã về để tổ chức sinh nhật cho anh ấy. 

Trong bóng tối , tôi chợt có một linh cảm, khi tôi nghĩ đến điều này, linh hồn của tôi sẽ không còn bị ràng buộc bởi Giang Chiêu, và tôi sẽ thực sự được giải thoát. 

Nhưng mỗi khi cố nhớ lại, đầu tôi lại đau như búa bổ. 

Ngay lúc tôi chán nản, Giang Chiêu đã đi mua sắm với Trần Du và tình cờ nhìn thấy những sản phẩm dành cho trẻ em, vì vậy Trần Du đã kéo anh ấy vào. 

Trần Du chọn một chiếc váy công chúa, che môi và cười, “Ước gì đứa con trong bụng em là một cô công chúa để em có thể mua cho con bé đủ loại váy đẹp”. 

"A Chiêu, anh thích con trai hay con gái?" Trần Du tò mò hỏi. 

"Con gái." Khóe môi Giang Chiêu khẽ nhếch lên, và ánh mắt anh rơi vào những sản phẩm trẻ con đó. 

Dưới ánh nắng, đôi mắt đen láy của anh sáng lên vài tia sáng, nhìn có chút dịu dàng, "Tô An thích." 

Sau đó, anh ấy nói thêm: "Tôi thích mọi thứ xảy ra với cô ấy." 

Tôi chỉ đứng đó. 

Cánh cửa ký ức chợt mở ra, tôi nhức đầu như búa bổ, vô số hình ảnh ùa về như con ngựa hoang cởi hết dây cương 

Sau một khoảng thời gian không xác định, tôi ngã gục xuống đất bất động. 

Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhưng trên môi vẫn có một nụ cười

Nụ cười trào phúng và đầy mỉa mai. 

Tôi run run đặt tay lên bụng. 

Tôi nhớ ra rồi , mọi thứ vụt qua trí nhớ tôi. 

Sở dĩ tôi vội vã trở về để chúc mừng sinh nhật Giang Chiêu, và lý do tại sao tôi muốn cho cả hai một cơ hội nữa, là bởi vì—— Tôi đang mang thai. 

Sau khi nhận được kết quả chẩn đoán, tôi đã suy nghĩ cả đêm và quyết định nói chuyện thật vui vẻ với Giang Chiêu. 

Vào một ngày trước sinh nhật của anh ấy, tôi vội vã chạy xe đến đó trong đêm.

Tôi sẽ tặng nó cho anh ấy như một món quà sinh nhật. 

Trong xe, vừa vuốt bụng, tôi vừa tưởng tượng ra vẻ mặt của Giang Chiêu khi biết tin. 

Anh ấy sẽ cười chứ? 

Chắc là không, anh vẫn luôn mang vẻ mặt tê liệt như vậy, cùng lắm là khóe môi hơi hé mở, nghiêm túc nhìn tôi: “Tô An, thật ra anh rất vui khi em mang thai.” 

Giang Chiêu sẽ mong chờ đứa trẻ này nhiều như tôi chứ? 

Đêm cầu hôn, anh khẽ thở hổn hển bên tai tôi, hơi thở ấm áp, “Tô An, sau khi kết hôn, chúng ta sinh con nhé.” 

"Anh luôn biết em muốn có rất nhiều gia đình." 

Vâng, tôi muốn có rất nhiều gia đình. 

Làm thế nào mà Giang Chiêu hiểu tôi rất rõ? 

Nghĩ đến đó, tôi thực sự bật cười thành tiếng. 

Người lái xe nhìn thấy cảnh này trong gương chiếu hậu và hỏi tôi tại sao tôi lại cười. 

Tôi không trả lời, chỉ cười bảo anh tập trung lái xe, dù sao ngoài trời đang mưa rất to, cẩn thận một chút. 

Chuyến đi hơi nhàm chán, nên tôi cố kìm lại thôi thúc gửi tin nhắn cho Giang Chiêu và kiểm tra Weibo. 

Sau đó tôi phát hiện ra rằng có ai đó đã theo dõi tôi. 

Là Trần Du. 

Tôi mở Weibo của Trần Du. 

Tôi phát hiện ra rằng tất cả những bức ảnh cô ấy đăng đều là ảnh của Giang Chiêu. 

Từ những bức ảnh trên Weibo của cô ấy, tôi đã thấy Giang Chiêu đã tỉ mỉ bảo vệ cô ấy đang mang thai trong bệnh viện như thế nào trong những ngày này, và xem tình yêu cũ giữa hai người từng bước nhen nhóm như thế nào. 

Giống như một cặp vợ chồng mới cưới vừa có một em bé. "Tiêm rất đau, nhưng có anh ở bên, em không sợ nữa." 

Hình ảnh kèm theo là khuôn mặt trầm lặng của Giang Chiêu và hai bàn tay đan vào nhau. 

"Dạo này qua đi, anh đối với em vẫn là tốt nhất." 

Hình ảnh kèm theo là Giang Chiêu, người luôn bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, đang cúi đầu lột tôm cho cô ta. 

"Tối hôm qua anh ngủ ở bên giường, em lén hôn anh, em biết anh không có ngủ." 

Tiểu blog này không có ảnh. 

Tuy nhiên, Giang Chiêu đã thả like vào blog này. 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tim thắt lại, máu dồn lên não. 

Có bao nhiêu thứ bẩn thỉu mà mọi người phải xem trong đời? 

Tôi không muốn xem nó nữa. Sau đó, ông trời thực sự không cho tôi nhìn thấy nó một lần nữa. 

Đến mép vực, một chiếc xe tải hạng nặng màu đỏ bất ngờ mất lái lao thẳng qua, tôi và xe lăn xuống vực rồi xảy ra một vụ nổ. 

Tôi vội vã đến đó với sự mong đợi và vui mừng. 

Và chết trong tuyệt vọng và hận thù. 

Sự kích thích mạnh mẽ khiến tôi tạm thời mất đi phần ký ức này, nhưng sự hận thù cắn rứt khiến tôi thoát ra khỏi cơ thể mình và đi theo Giang Chiêu. 

Hóa ra tôi không thể rời xa anh vì tôi yêu anh. 

Nhưng cũng vì hận anh ta. 

Khi tôi chết với đứa bé trong bụng tôi. 

Giang Chiêu đang làm gì? Anh ấy đang chăm sóc người khác, và chăm sóc con cái của người khác. 

Có lẽ cảm nhận được điều gì, Giang Chiêu đang nói chuyện với Trần Du đột nhiên cau mày, theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì. 

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên. 

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói run run của Hà Chiếu:

 "Giang Chiêu, tôi muốn nói với cậu một chuyện, cậu tuyệt đối đừng kích động."
 "Tôi có anh trai là cảnh sát giao thông. Bên anh ấy xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Tất cả hành khách và tài xế đều tử vong. Người phụ nữ đang mang thai cho đến hôm nay vẫn chưa xác định được danh tính".

 "Người phụ nữ mang thai đó là Tô An."

Còn nữa.........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play