Sáng sớm hôm sau, đầu bếp nữ luôn luôn tận tâm có trách nhiệm vừa tới đã bị dọa sợ. Toàn bộ biệt thự trống rỗng, bình hoa trước cửa, đồ trang trí trên bàn, còn có rất nhiều thiết bị nhỏ, đồ gia dụng nhỏ, toàn bộ đều bị dọn đi cứ như mới bị cướp sạch, bà ấy hoảng hốt gọi điện thoại cho Lục Dịch Mân: "Ngài Lục à! Trong nhà có trộm!”

Có trộm?

Lục Dịch Mân căng thẳng thậm chí quên cả xem camera trực tiếp lái xe trở về Trúc Uyển, trước tiên sang đây xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Về đến nơi mới phát hiện biệt thự đã trở nên trống rỗng, bóng đèn lẻ loi treo ở phía trên, lung lay sắp đổ. Lúc này Lục Dịch Mân mới mở camera ra xem, thấy trên màn hình là Bạch Dương cùng với vài người, thu dọn đồ đạc suốt đêm không ngừng, vẫn luôn bận rộn đến tận hai ba giờ sáng.

Video có âm thanh, gã nghe thấy tiếng cười đùa giận dữ của mấy thanh niên bên trong, còn có âm thanh thúc giục một thứ cũng không được chừa lại.

Chuyển đồ? Tại sao cậu lại muốn dọn dẹp nhiều đồ dọn đi như vậy?

Lục Dịch Mân đứng ở trong phòng khách, áp suất càng ngày càng thấp, gọi điện thoại cho Bạch Dương hết lần này tới lần khác cũng không có ai bắt máy.

Đương nhiên là không có ai bắt máy! Nhóm người Bạch Dương chạy đến nhà Doãn Ngọc Xuân đang ở, đến nơi thì đã hơn bốn giờ sáng rồi, rửa mặt xong cũng đã nhìn thấy mặt trời Thượng Hải và bình minh rực rỡ.

Bạch Dương kéo rèm cửa sổ lại, che kín đến một chút ánh sáng không lọt vào được sau đó vùi đầu vào trong chăn rồi ngủ.

Lúc Lục Dịch Mân gọi điện thoại tới mới chưa đến tám giờ sáng, Bạch Dương ngủ giống như heo con, đang vùi đầu trong ổ, cái gì cũng không nghe thấy.

Trần Thanh Lâm ngủ không sâu giấc nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu không ngừng ở bên ngoài, không thể nhịn được mà xốc chăn lên: "Rốt cuộc là điện thoại của ai! Cút ra nghe ngay!”

Cậu ấy nghe theo tiếng chuông kêu đi vào phòng của Bạch Dương, đẩy người hét lên: "Dê be be, điện thoại của mày đó, nghe nhanh lên, ồn chết đi được!”

Mới ngủ khoảng ba tiếng đồng hồ đã bị gọi dậy, Bạch Dương tức giận khi bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn thấy người gọi tới là Lục Dịch Mân, tức giận hét: "Làm sao? Mới sáng sớm gọi cái gì?”

Lục Dịch Mân ngồi trên sô pha trống rỗng, rất không thích ứng với cái sô pha không có gối tựa này, cau mày nhỏ giọng nói: "Bạch Dương, cậu đang náo loạn cái gì thế?”

"Náo loạn? Tôi đang náo loạn cái gì vậy?" Bạch Dương nằm liệt trên giường, không có sức lực nói chuyện, thật sự không muốn nói chuyện với đối phương chỉ muốn đi gặp Chu công.

Lục Dịch Mân đè nén tức giận nói: "Mau trở về, đừng làm tôi tức giận.”

Cái gì gọi là làm gã ta tức giận? Đù má!

Vừa nghe câu này, nóng nảy do bị đánh thức lẫn tức giận bốc lên đầu, Bạch Dương ném điện thoại di động, tìm Doãn Ngọc Xuân lấy chìa khóa xe, lái một đường vào trong Trúc Uyển, trực tiếp xông vào trong.

Lục Dịch Mân thấy cậu trở về, thoáng thả lỏng tư thế một chút, nhắm mắt lại nói: "Đồ đạc của cậu đâu? Buổi chiều tìm người chuyển trở về!”

Bạch Dương nhíu mày nhìn qua: "Có phải anh còn chưa hiểu rõ tình huống không, chúng ta đã chia tay, đừng có chỉ tay năm ngón nói chuyện với tôi như vậy nữa!”

Chia tay? Vừa nghe thấy từ này, Lục Dịch Mân chỉ cảm thấy đau đầu, đối với chuyện phiền toái như vậy chỉ cảm thấy phiền muộn khó chịu, gã đã không quan tâm đến chuyện ngày hôm qua Bạch Dương thất lễ tạt nước vào mình, cũng không thèm để ý cậu hiểu lầm Thi Nguyên, hành vi không chút khách khí đối với Thi Nguyên, vì sao Bạch Dương vẫn có thái độ như vậy?

Lục Dịch Mân kìm nén tức giận nói: "Chuyện ngày hôm qua tôi tha thứ cho cậu, Thi Nguyên bên kia thì cậu hãy đi xin lỗi em ấy đi.”

Bạch Dương nhìn thấy gã chau mày bực dọc thì tức giận đến mức bật cười, trực tiếp chạy lên lầu hai, lấy một đống thẻ ra từ trong thư phòng ném một phát lên bàn trà: "Lục Dịch Mân, đây đều là thẻ anh đưa cho tôi, tôi chưa từng tiêu một xu nào, toàn bộ đều ở chỗ này.”

"Toàn bộ đồ đạc trong biệt thự này tôi cũng không động đến, tôi chỉ lấy đồ của mình."

"Tôi không cần anh tha thứ, càng sẽ không đi xin lỗi bạch nguyệt quang của anh, anh nằm mơ đi."

Ánh mắt Lục Dịch Mân sâu thẳm, trong đôi mắt như chim ưng điên cuồng bắt đầu kích động cái gì đó, thái dương nổi gân xanh, hai tay nắm lấy nện lên bàn trà phát ra âm thanh nặng nề, thẻ ngân hàng trên mặt bàn cũng nảy lên giống như là cá mắc cạn trên bờ.

"Rốt cuộc cậu đang náo loạn cái gì?"

Bạch Dương cũng không phải loại người hàm hồ không cho người ta biết rõ ràng, cậu bình tĩnh nói: "Ngày đó anh không trả lời thẳng cho tôi, tôi hỏi anh một lần nữa, ba năm trước khi anh gặp tôi, có phải đã nói với người khác là tôi rất giống với Thi Nguyên hay không.”

Ba năm trước?

Lục Dịch Mân nghĩ đến ngày đầu tiên gặp cậu, đó là một buổi tối mùa hè, gió đêm thổi qua. Khi bước lên cầu thang, gã nghiêng đầu nhìn xuống, tình cờ nhìn thấy Bạch Dương và bạn bè uống rượu trên ghế, cười đến tùy ý sáng lạn.

Gã không biết vì sao đứng tại chỗ như mất hồn một lát, đến khi người bên cạnh hỏi tại sao lại đứng ngây người ở chỗ này. Trong nháy mắt đó, gã đột nhiên nhớ tới mùa hè năm đó quen biết Thi Nguyên, Thi Nguyên cũng như vậy đứng ở dưới tàng cây cười, nụ cười của hai người giống như chồng lên nhau, liền thuận miệng nói: "Tôi thấy đứa trẻ kia và Thi Nguyên hơi giống nhau.”

Mấy người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, nhìn đứa trẻ ngồi trên ghế, lại nhớ tới Thi Nguyên phong tình xinh đẹp: "Giống hả?”

"Không giống lắm mà."

"Mặc kệ nó, tổng giám đốc Lục nói giống thì là giống vậy.”

Lục Dịch Mân tỉnh lại từ trong hồi ức, xoa lông mày nói: "Đúng là có chuyện như vậy.”

Bạch Dương mím chặt miệng, lau lau hai mắt mình: "Cho nên những người đó cố ý tiếp cận tôi, đưa tôi đến bên cạnh anh, cũng là bởi vì anh muốn bao nuôi tôi?”

Những người kia nghe tiếng mà hiểu lòng người, thấy tổng giám đốc Lục tỏ vẻ như vậy liền tự chủ trương đưa Bạch Dương ngây thơ đến bên cạnh Lục Dịch Mân, Lục Dịch Mân vốn tưởng rằng Bạch Dương cũng biết rõ chuyện này, bây giờ xem ra là không biết.

Không biết vì sao, nhìn Bạch Dương đỏ mắt đứng trước mặt, trong cổ họng Lục Dịch Mân không cách nào phát ra tiếng, khàn giọng hỏi: "Cậu không biết sao?”

Trong mắt Bạch Dương dâng lên một dòng nước mắt, nhưng cậu không muốn khóc, cậu dùng vạt áo thun tùy ý lau mặt và đôi mắt, thanh âm trong trẻo trước sau như một nói: "Bây giờ tôi đã biết, tất nhiên sẽ không làm nữa.”

Có chuyện gì đang dần mất đi sự khống chế, là không có cách nào khống chế không cách nào bắt được đang chệch khỏi đường ray chạy về phía phương xa không biết tên. Loại sợ hãi và bất an này biến thành phiền não và phẫn nộ, Lục Dịch Mân không cách nào bắt được cảm xúc thoáng qua kia, chỉ có thể khẽ quát: "Cậu đừng gây náo loạn nữa.”

Tại sao luôn luôn lặp đi lặp lại từ "gây náo loạn"? Tất cả hành vi của mình, bất luận cảm xúc hay động cơ, không hiểu nguyên nhân, trong lòng Lục Dịch Mân chỉ là một chữ "náo loạn", giống như thú cưng của gã đang đùa giỡn, cá bị nhốt trong bể nước vẫy đuôi, chim hoàng yến bị nhốt trong lồng đang hót.

Gã ta không hiểu mình.

Gã ta chưa bao giờ đi tìm hiểu mình.

Tại sao gã ta không hỏi mà đã xác định tội lỗi cho mình?

Hoặc là, tại sao gã ta không tin mình liền nghĩ đó là lỗi của mình?

Gã ta cũng không yêu mình.

Bạch Dương rốt cục lại một lần nữa hiểu rõ, mình chỉ là thế thân.

Thế thân phiên bản thấp, vô luận như thế nào cũng không thể so sánh với bạch nguyệt quang cầu mà không được kia, bạch nguyệt quang đã trở lại, đèn ven đường cũng nên trở về vị trí của mình.

Nhưng cậu không phải đèn đường, Bạch Dương nắm chặt hai tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng vẫn đâm sâu vào trong lòng bàn tay, lưu lại một dấu đỏ đau đớn.

"Náo loạn?" Bạch Dương giống như bị chọc giận, cơn giận tích lũy từ chiều hôm qua toàn bộ bộc phát ra: "Tôi nói cho anh biết cái gì mới là náo loạn!”

Dứt lời cậu lập tức bổ nhào về phía Lục Dịch Mân đè gã nằm trên sô pha, hung hăng nện từng cú đấm lên mặt gã, chỉ đấm lên mặt, đấm từng đấm vào da thịt, vừa nhanh vừa hung ác.

“Đánh chết tên cặn bã ngu ngốc nhà anh!

“Tôi và bạch nguyệt quang của anh không giống nhau chút nào cả!”

“Con mẹ anh!”

Lục Dịch Mân không có phòng bị, ngay từ đầu lúc Bạch Dương giơ nắm đấm tới còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một loại cảm giác vớ vẩn hiện ra trong lòng làm cho gã trước tiên không kịp phản ứng, cho đến khi cảm giác đau đớn trên mặt rõ ràng truyền đến, khung xương sống mũi phát ra tiếng vang thanh thúy, đau đớn truyền đến gã mất đi lý trí, nắm lấy cổ tay Bạch Dương ném cả người xuống dưới đất.

Bạch Dương bất ngờ bị ném xuống đất, sau lưng đụng vào bàn trà nhịn không được đau đớn kêu ra tiếng, cậu hít hà đứng lên, lắc tay, loại chênh lệch hình thể này thật sự rất bất lợi cho việc đánh nhau.

Cậu ra tay thật sự ngoan độc không chút lưu tình, Lục Dịch Mân dường như nếm được vị tanh của máu trong miệng, nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu. Lục Dịch Mân rút khăn giấy ấn mũi, gã không biết bao nhiêu năm rồi không có chật vật như vậy, hôm qua bị Bạch Dương hắt cả người đầy nước, hôm nay lại bị cậu đánh?

Bạch Dương nhìn tình trạng thảm hại của đối phương, cười ra tiếng, mắng: "Đồ cặn bã đáng bị đánh, ai bảo anh coi tôi là thế thân.”

Lục Dịch Mân là người luôn lạnh lùng, bận rộn và lạnh nhạt cỡ nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua gã thay đổi vẻ mặt, dáng vẻ không thể khống chế được. Mỗi ngày đều là một bộ mặt poker cho dù thiên vương lão tử có đến cũng không thay đổi, hiện tại ngược lại trở nên càng giống như một người sống bình thường.

Trên mặt Bạch Dương đều là nụ cười đắc ý, đuôi lông mày khóe mắt như ánh mặt trời xán lạn, môi hồng răng trắng, thiếu niên khí phách mười phần. Lục Dịch Mân thế mà lại phát hiện trong lòng mình cũng không có bao nhiêu tức giận, ngược lại cúi đầu nói: "Cậu hết giận chưa, có thể chuyển về chưa?”

"Hết giận chuyển về là có ý gì? Tôi nói cho anh biết lần cuối cùng đối với tôi mà nói là chia tay, đối với anh là kết thúc mối quan hệ bao nuôi, chúng ta đường ai nấy đi."

Bạch Dương giơ ngón giữa ra cho đối phương một động tác quốc tế đặc biệt: "Ngu ngốc, anh và bạch nguyệt quang của anh cứ anh anh em em với nhau đi, tôi không thèm tiếp nữa, đừng có lại gọi cho tôi cũng đừng có tìm tôi nữa, nếu không tôi thấy một lần thì đánh một lần!" 

Tôi mới không chơi với mấy người!

Bạch Dương lại rời đi mà không quay đầu, rất nhanh rất vui vẻ, thậm chí còn ngân nga một bài hát nện bước thoải mái và lái xe trở lại nhà của Doãn Ngọc Xuân, vẫn kịp ăn bữa sáng bác gái làm.

Lục Dịch Mân đứng tại chỗ cũng không đuổi theo, sự cao ngạo trong lòng khiến gã không thể cúi đầu, nhưng có một ngọn lửa giận bốc lên ngực.

Cơn giận của gã dâng cao đến mức không thể kiểm soát được lý trí, máu đỏ tươi vẫn đang rỉ ra giữa kẽ tay, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà đen kịt.

Gã thô bạo quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn, chai rượu Thi Nguyên đã mở hôm qua cũng ở trên bàn, Bạch Dương không hề động đến, cậu kéo chiếc khăn trải bàn mà mình đã mua ra và đặt chai rượu xuống bàn như ban đầu, bây giờ chai rượu đắt tiền này bị đập xuống đất, màu rượu đỏ tràn ra ngay lập tức uốn lượn dọc theo đường vân gạch đi về phía trước, tràn ngập mùi rượu ngọt ngấy.

Lục Dịch Mân nhìn vết rượu dưới chân mình, màu đỏ trong mắt gã càng đậm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play