Bạch Dương bận rộn quét dọn căn nhà mới thuê của mình, căn nhà này từ trước khi xây dựng cha mẹ Doãn Ngọc Xuân đã chọn cho cậu ấy một căn nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai vào ở. Doãn Ngọc Xuân ngại quản lý thu tiền quá phiền phức, hơn nữa cậu ấy cũng không thích người khác dùng đồ đạc của mình.

Cho nên căn phòng này ngoại trừ lắp đặt đầy đủ thiết bị thì bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.

Bạch Dương vừa nhìn đã vui vẻ: "Hây da, căn nhà này có phải để một mình tao bố trí hay không! Tao sẽ lấp đầy nơi đây!”

Trần Thanh Lâm ôm cây lau nhà cam chịu số phận quét dọn vệ sinh, nghe vậy cười nói: "Không cần bố trí, chỉ cần mày đem đồ đạc chuyển vào thì phòng này  đầy liền.”

“Ha ha ha ha ha!"

Doãn Ngọc Xuân nghiêm túc lau phòng bếp, giẻ lau trong tay ướt đẫm nhỏ giọt. Trên đá cẩm thạch phủ từng tầng bụi, nước trong chậu đã bị nhuộm thành màu đen, cứ thế này phải lau tám lần mười lượt mới có thể ở được.

Cậu ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, cau mày nói: "Tại sao chúng ta không tìm một người giúp việc tới đây nhỉ?"

Một đám mặt đầy bụi bẩn phục hồi lại tinh thần: "Đúng vậy, tại sao nhỉ?"

Hứa Duệ thả ống tay áo xuống: "Vãi, vì sao chúng ta phải ở đây cần cù quét dọn những ba tiếng đồng hồ?”

Trên đầu cậu ấy đeo dây buộc tóc, mái tóc nhuộm màu xanh đen bây giờ ướt đẫm mồ hôi dính bết trên trán, quần áo và giày dép hàng hiệu cũng bị làm cho bẩn thỉu, cậu ấy cúi đầu nhìn xuống tiếc nuối nói: "Giày mới của tao!”

Đôi giày mới màu trắng của cậu ấy dính đầy bụi bặm, đến cả dây giày cũng chuyển sang màu đen, phỏng chừng chỉ có thể vứt đi thôi.

Bạch Dương nằm trên cái sô pha sạch sẽ duy nhất cười ha ha, giang rộng chân tay kéo giãn cơ thể nhỏ bé của mình, cậu ngửa đầu nhìn về phía mái tóc xanh đen của Hứa Duệ, đề nghị: "Chúng ta đi làm tóc đi, chúng mày gội đầu, tao nhuộm tóc.”

"Nhuộm đi." Trần Thanh Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu: "Không phải thi đại học xong mày đã la hét muốn nhuộm tóc hay sao?”

Đúng vậy, cậu đã muốn nhuộm tóc từ lâu, lúc còn học trung học thì học trường trọng điểm quản lý rất nghiêm ngặt. Lúc đó cậu có lòng mà không có can đảm, vẫn luôn thể hiện là một học sinh ngoan nghiêm túc học tập.

Nhưng để tóc đen lâu như vậy luôn muốn làm cái gì đó mới mẻ, cho nên hạ quyết tâm thi đại học xong sẽ đi nhuộm tóc.

Rốt cuộc tại sao không đi nhuộm?

Cậu hoảng hốt nhớ tới rất lâu trước kia lúc mà đề nghị với Lục Dịch Mân, Lục Dịch Mân cau mày tỏ vẻ không đồng ý nhìn mình, nói là tóc đen vẫn đẹp hơn. (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Thi Nguyên cũng để tóc đen, mái tóc đen giống như tơ lụa, cho nên rốt cuộc là tóc đen đẹp, hay là bởi vì bạch nguyệt quang của gã vẫn luôn để tóc đen đây?

Bạch Dương mỉm cười, quay đầu lại mới phát hiện vậy mà mình lại hy sinh lớn như vậy.

Cậu giơ tay lên nói: "Đi thôi, tao bao bọn mày đi làm tóc!"

"Thượng đẳng! Mở phòng tối!”

"Cứ đến là tới, còn đang cập nhật."

Thời gian Bạch Dương nhuộm tóc tương đối dài, bọn Trần Thanh Lâm đã làm xong từ sớm đang ngồi ở một bên không có việc gì lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game.

Hứa Duệ quả thực nước mắt lưng tròng: "Bạn học Dê be be, mày đã bao lâu chưa lập nhóm chơi với bọn tao rồi, hiện tại mỗi mùa đấu giải bọn tao đều có thể xông vào top đầu, mày nhìn lại xem vị trí của mày đi.”

Đúng vậy, Lục Dịch Mân không biết chơi game, mỗi lần cậu chơi game đều muốn quan tâm đối phương một chút, không lẽ để bạn trai ngồi một chỗ còn chính mình thì lập nhóm chơi game ư!

Kết quả không nghĩ tới là tất cả đều là tự mình đa tình.

Bạch Dương hung dữ nhìn đẳng cấp của mình: "Mau mau mau, lập nick phụ sau đó dẫn tao thêm điểm thăng cấp!”

"Đổi nick phụ, tao lập tức mượn nick phụ."

"Không phải chỉ là nick phụ thôi ư, bọn tao có cả đống."

Victory, victory, victory...

Thêm sao, thêm sao, thêm sao, Bạch Dương cười mặt mày hớn hở, được ba đại lão mang theo bay, cậu đã lâu không được chơi game sảng khoái như vậy.

Cậu nhớ mình đã giao tài khoản game yêu thích của mình cho người đánh thuê từ lâu, cậu vừa đánh vừa hỏi mọi người: "Bọn mày vẫn chơi Cửu Thiên Tiên Hiệp hả?”

Trò chơi này được đưa ra thị trường từ thời cậu học trung học, vừa ra đời đã dựa vào cốt truyện đặc sắc hơn người, phong cách vẽ tinh mỹ hoa lệ còn có nhiều loại trò chơi kỳ diệu, cách chơi nóng nảy Hoa Hạ, nhiều năm như vậy vẫn vững vàng đứng đầu hạng mục nhập vai RPG.

Trần Thanh Lâm ôm lấy cậu: "Vẫn chơi đây, em trai, bọn tao vẫn đang chờ Vua may mắn là mày trở về đây!”

“Đúng thế! Đúng thế! Không có mày mấy thứ tốt bọn tao đều đánh không được, tất cả đều là nhặt đồ thừa của người khác."

"Vua may mắn Dê trắng nhỏ, mau trở về dẫn bọn tao mở phó bản, đánh rơi đồ…”

Thợ làm tóc ở bên cạnh nhẹ giọng kêu: "Anh bạn đẹp trai, có thể tới đây gội đầu rồi."

"À, à, được."

Bạch Dương nghe lời đi qua thoải mái nằm trên ghế. Nước ấm rửa sạch những loại thuốc nhuộm tóc còn sót lại trên tóc, nước bẩn đục chảy xiết, nhanh chóng chảy vào ống thoát nước biến mất không thấy, dần dần dòng nước lại trở nên trong suốt.

Sau khi gội xong, thợ làm tóc lấy ra một cái máy sấy tóc tiếng rất nhỏ, vù vù sấy tóc cậu.

Máy sấy tóc truyền ra hơi gió ấm áp, tóc trên đỉnh đầu bay lung tung, ở trong tay thợ làm tóc ném về phía trước, kéo về phía sau không ngừng.

Một lát sau thợ làm tóc tắt máy sấy tóc, vuốt vuốt tóc Bạch Dương: "Anh bạn đẹp trai, tóc của cậu rất mềm lại còn xoăn tự nhiên, sấy như vậy sẽ rất phồng và đẹp, cậu nhìn thử xem có thích không?"

Stylist chung quanh cũng nhịn không được nhìn anh đẹp trai này thêm vài lần, nhuộm thành màu tóc như vậy rất giống idol của quốc gia nào đó trên poster dán bên ngoài.

Người khác đều là kiểu dạng thiếu niên ngỗ ngược, Bạch Dương nhuộm tóc thì càng thêm đáng yêu, Hứa Duệ kinh ngạc kêu thành tiếng ôm Bạch Dương: "Dê be be, mày giống như một con dê trắng nhỏ mềm mại, dê trắng nhỏ mới ra lò.”

Trần Thanh Lâm không thể khống chế hai tay của mình, giơ tay lên vừa xoa vừa vuốt lên đỉnh đầu Bạch Dương, vừa mềm vừa mượt, hơi ấm vẫn còn ở trên tóc ấm áp thoải mái.

Bạch Dương bị máy sấy tóc thổi mờ cả mắt, một lúc lâu mới nhìn mình trong gương.

Mái tóc màu trắng sữa thuần khiết, loại màu sắc này rất kén người, nhưng da Bạch Dương trắng nõn lại thêm một mái tóc trắng mềm mại, cả người giống như là bé đáng yêu từ trong truyện tranh bước ra.

Cậu nhìn bản thân mình trong gương cười xán lạn, lộ ra răng nanh nho nhỏ, ánh mặt trời rực rỡ, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui vẻ sinh động, thần thái của thiếu niên.

Doãn Ngọc Xuân cũng nhịn không được vuốt ve đầu cậu một cái, xoa tới xoa lui: "Mày như thế này thoạt nhìn lại nhỏ đi. ”

Bạch Dương vốn là người nhỏ nhất trong phòng kí túc, sinh nhật của cậu gần giáng sinh, sinh ra đã có một khuôn mặt búp bê trắng nõn bây giờ nhuộm tóc xong giống như một đứa trẻ vị thành niên lén chạy ra ngoài làm chuyện xấu vậy.

Bạch Dương oa oa hét lên: "Mau thả đầu tao ra! Vừa gội xong lại bị tụi mày làm rối!”

“Có quan hệ gì chứ! Là anh em tốt thì để cho tao sờ đầu mày."

Bạch Dương thật vất vả lắm mới cứu được tóc của mình khỏi tay của mấy người, vui vẻ chạy ra bên ngoài hóng gió, gió chạng vạng tối luôn dịu dàng lại thoải mái, mang theo hơi thở ấm áp lướt qua gò má.

Ngay cả tiếng ồn ào của người qua đường cũng đáng yêu.

Cậu chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông của mình đều đang nói: woa, bên ngoài thật sự rất thoải mái, trống trải lại tự tại, thảnh thơi lại vui vẻ.

Là chim trở về rừng, cá trở về sông.

Mỗi một tầng sóng gió và sóng biển đều đang quét qua tự do đi về phía trước.

Đáng tiếc thời điểm như thế này luôn có người muốn tới quấy rầy tâm tình tốt của cậu.

Ví dụ như Thi Nguyên đứng trước cửa hàng, hơi giật mình nhìn cậu: "Bạch Dương? Tại sao cậu lại nhuộm màu tóc này?”

Cửa hàng này cũng được coi là một trong những cửa hàng tạo hình tốt nhất ở Thượng Hải, giá cả đắt đỏ chuyên phục vụ khách hàng cao cấp, còn có không ít diễn viên nổi tiếng đều là khách hàng của cửa hàng này.

Bạch Dương híp mắt nhìn về phía đối phương, tức giận đáp lại: "Liên quan gì đến anh?”

Vừa vặn mấy người Trần Thanh Lâm ở phía sau đi ra, thấy biểu tình Bạch Dương hơi khó chịu liền đứng ở bên cạnh cậu hỏi: "Làm sao thế? Người quen của mày à?”

Bạch Dương khẽ nhếch miệng: "Là người đáng ghét, đây chính là bạch nguyệt quang của tên cặn bã kia.”

Cậu vừa nói như thế bọn Trần Thanh Lâm đã hiểu, nhìn lướt qua Thi Nguyên: "Chú à, sao chú lại đi theo dê trắng nhỏ của chúng tôi vậy?”

"Đúng vậy đó chú, chú cũng đến cửa hàng cao cấp như vậy à, là cảm thấy mái tóc khô của mình cần bảo dưỡng một chút sao?"

Chú? Bảo dưỡng?

Thi Nguyên mở to hai mắt nhìn về phía đám người bọn họ, bọn họ tuổi trẻ đứng trên bậc thang bênh vực bạn bè, trên người đều là sự hăng hái của người trẻ tuổi, ngựa non háu đá, vẻ mặt có thể bị người như anh ta nhìn thấy rõ ràng, ý cười trên khóe miệng, khó chịu khiêu khích, không che dấu sự chán ghét.

Nhưng đồng dạng anh ta đột nhiên phát hiện, bọn họ thật sự rất trẻ tuổi, trẻ đến mức không che giấu được mà cũng không cần che giấu.

Thần sắc của bọn họ giống như là mặt trời đón gió mọc lên, cười đùa giận dữ đều như tranh vẽ.

Thi Nguyên giương một đôi mắt phượng mê người nhìn Bạch Dương, nhếch khóe miệng nói: "Bạch Dương, Lục Dịch Mân thích tóc đen nhất, cậu như vậy thì Lục Dịch Mân sẽ không thích đâu."

Bạch Dương nhíu mày, trong mắt đen sáng ngời tràn đầy phiền chán, tùy ý nói: "Thần kinh, tôi mặc kệ gã ta thích cái gì."

Trần Thanh Lâm và những người khác nghe thấy vậy đều khó chịu cau mày: "Có bệnh à."

"Dê trắng nhỏ của chúng tôi có rất nhiều rất nhiều người yêu thích, còn thiếu một mình gã ta hay sao?"

"Chú à, bảng báo giá trà xanh của chú đã hết hạn, chú nên cập nhật sớm hơn đi."

Từng người bọn họ nói ra một câu là Thi Nguyên càng cảm thấy phiền muộn, phản ứng như thế này không giống như anh ta nghĩ, không có chút kinh hoảng hay hoảng sợ nào mà anh ta muốn nhìn thấy.

Anh ta buông bàn tay đang nắm chặt ra chỉnh lại quần áo, vừa đi vào vừa nói: "Vậy thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu."

Bạch Dương duỗi chân, tỏ ra không có việc gì ngáng chân cái người đang ra vẻ trước mặt này, quả nhiên người đang ngước mắt lên mà đi bị vấp ngã.

Thi Nguyên bỗng cảm thấy quay cuồng, lảo đảo vài bước mới đứng vững được, anh ta quay đầu trừng mắt với Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn anh ta cười xán lạn: "Chú, chú đừng khiêu khích tôi nữa, rất nhàm chán lại không thú vị. Chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, chú thích thì tự mình lấy đi, đừng luôn cảm thấy có người muốn cướp một quả dưa chuột già của chú được chứ?"

Có người cười ha ha: "Chú, chú thích thì thích thôi, đừng luôn cho rằng người khác cũng thích."

"Đúng vậy, chúng ta còn có cả quãng thanh xuân để phung phí, ai mà thèm quan tâm đến một ông già chứ."

"Chú kiềm chế một chút đi, mấy năm nữa ông già kia cũng bốn mươi tuổi rồi, công năng không còn tốt nữa đâu."

Phía sau lưng Bạch Dương là một khoảnh ánh sáng hoàng hôn rộng lớn, màu sắc hoa lệ dày đặc lan tràn chiếu lên người bọn họ đầy rực rỡ, vang vọng ánh sáng chói lọi. Thi Nguyên không biết đó là ánh sáng mặt trời hay là ánh sáng trên người thiếu niên.

Nhưng anh ta một lần nữa hiểu được bọn họ thực sự còn rất trẻ.

Mấy người mỗi người nói một câu, nói xong quay người rời đi. Bạch Dương quay lưng vẫy tay với Thi Nguyên: "Tạm biệt bạch nguyệt quang, đừng đến quấy rầy cuộc sống mới của tôi nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play