Ngồi trong phòng thật lâu nhưng Bạch Dương vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, đầu cậu nóng lên, vừa đau đầu vừa chóng mặt.
Giữa trưa nắng nóng đi trên đường hơn một tiếng đồng hồ, cũng không che chắn gì, kem chống nắng cũng không bôi. Da cậu vốn rất trắng, hiện tại trên khuôn mặt trắng nõn đỏ rực cả lên, lan từ mặt đến tận cổ, cả người vừa đỏ vừa nóng rất là dọa người.
"Hoắc hương chính khí thủy đây! Uống mau, uống mau.”
Một mùi vị cực kỳ khó uống tràn ngập trong cổ họng và dạ dày, cuối cùng Bạch Dương cũng bình tĩnh lại, mím môi ngồi đó.
Cánh tay Bạch Dương cũng bị phơi nắng đỏ bừng, Doãn Ngọc Xuân đang cầm một bình xịt dưỡng ẩm đắt muốn chết phun lung tung vào làn da đang lộ ra bên ngoài của Bạch Dương.
"Nào ngửa cằm lên, ngẩng đầu lên một chút, tao phun ở cổ và bả vai cho mày."
Bạch Dương nghe lời ngẩng đầu, đôi mắt mù sương nhìn bọn họ, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Doãn Ngọc Xuân xịt hết cả bình xịt trên tay xong mới hỏi: "Thoải mái hơn chưa?"
Những giọt nước lạnh lẽo phun lên da, làn da vốn bị phơi nắng nóng đỏ như cá gặp nước, mát lạnh, thoải mái, Bạch Dương cười nói: "Thoải mái hơn nhiều rồi.”
Răng mèo nhòn nhọn, đôi mắt to tròn, cười rộ lên sáng lạn như ánh mặt trời, vào giờ khắc này bọn Trần Thanh Lâm lại đau lòng không chịu nổi, cau mày hỏi: "Dê be be, xảy ra chuyện gì vậy? Sao mày lại đứng một mình ở ven đường?”
Hứa Duệ cất hoắc hương chính khí thuỷ và thuốc giải nhiệt đang cầm trên tay đi, những thứ này là do cậu ấy vội vàng mua từ dưới lầu, cũng may dưới trung tâm thương mại có mấy hiệu thuốc không chạy quá xa đã mua được, nghe vậy nói tiếp: "Đúng thế, mày suýt dọa chết bọn tao rồi.”
“Không phải mỗi lần nghỉ lễ mày vội vàng chạy tới tìm anh bạn trai thần long thấy đầu không thấy đuôi của mày à?”
Bọn họ đều là bạn cùng phòng, phòng ngủ này bất ngờ đều có hoàn cảnh gia đình khá giống nhau, tính tình cũng rất hợp nhau. Vừa mới nhập học Bạch Dương đã thú nhận khuynh hướng tính dục của mình, còn nói mình đã có bạn trai, mỗi lần nghỉ đều chạy đi tìm bạn trai.
Trần Thanh Lâm và Bạch Dương là bạn chơi với nhau từ nhỏ, hơn nữa bọn họ còn sống trong cùng một khu lại thi vào cùng một trường đại học, chọn cùng một chuyên ngành. Sau đó Trần Thanh Lâm đổi phòng ngủ với người khác để ở cùng một phòng ngủ với Bạch Dương.
Cậu ấy móc một lượng lớn kem lô hội bôi lên cánh tay Bạch Dương, trong phòng toàn là hương thơm của kem lô hội, Bạch Dương duỗi cánh tay mặc cho cậu ấy bôi, nghe thấy thế lại nghĩ đến chuyện phiền lòng lúc trước, mặt mày rũ xuống, trong đôi mắt tròn trịa đều là tủi thân, không vui nói lớn: "Tao bị lừa!”
"Cái gì!?"
"Ai lừa mày?"
Ba năm trước Bạch Dương vừa thi đại học xong, Trần Thanh Lâm lôi kéo cậu đến quán bar uống rượu, ngày đẹp thế này nên làm chút chuyện vui vẻ của người lớn!
Nhưng mà bọn họ cũng không dám làm gì, một đám thanh niên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không dám chào hỏi với các chị gái xinh đẹp hay các anh đẹp trai. Tận mắt trông thấy các anh chị trong quán bar bạo dạn ôm eo hôn môi đầy nóng bỏng, đắm chìm trong men rượu và da thịt. Những bình rượu và quần áo rải rác lung tung kích thích thần kinh mọi người. Bọn họ cứ như gà con bị đi nhầm chỗ, lúc thì kêu oa oa, lúc thì thán phục than thở, có lòng mà không có gan, chỉ dám núp ở trên ghế dài vui vẻ uống rượu, cười đùa, giận dữ mắng đầy sinh động.
Sau đó quản lý quán bar nói có người mời Bạch Dương uống rượu, bọn Bạch Dương không hiểu ra sao đã được đưa lên lầu vào trong phòng riêng, lập tức nhìn thấy Lục Dịch Mân ngồi ở chính giữa, gương mặt sắc bén, hành vi tùy hứng lại thoải mái.
Sau đó luôn có người tới đưa Bạch Dương đi tìm Lục Dịch Mân. Bạch Dương trẻ tuổi lại hăng hái, còn tưởng rằng đối phương đang theo đuổi mình. Không thể không nói, tên cặn bã Lục Dịch Mân tướng mạo anh tuấn đẹp trai, thành thục lạnh lùng, loại người chưa từng yêu đương như Bạch Dương lại vừa mới rời khỏi trường học, thật sự rất khó không động lòng, cứ như vậy hồ đồ ở bên đối phương.
Cậu cho rằng đây là một mối tình ngọt ngào, là nắm tay nhau đi ngắm biển, hôn nhau thân mật trong đêm mưa, trao đổi nhiệt độ cơ thể và nhịp tim.
Không nghĩ tới đây là một trò chơi bao nuôi, hơn nữa còn là thế thân phiên bản thấo của bạch nguyệt quang được bao nuôi.
Bạch Dương nhớ lại những người bên cạnh Lục Dịch Mân luôn nhìn mình kiểu thấp hơn một bậc. Trước kia không rõ còn tưởng rằng mình làm mất mặt Lục Dịch Mân, hôm nay nghĩ lại thì ra là ý tứ này, thì ra hình tượng của cậu ở bên cạnh Lục Dịch Mân vẫn luôn là chim hoàng yến được bao nuôi.
Trần Thanh Lâm không nhịn được: "Đù má!”
"Quần què gì vậy! Dê trắng nhỏ của chúng ta còn cần phải được bao nuôi ư?”
“Người theo đuổi Dê be be còn phải xếp hàng lượn ba vòng từ Mân Giang đến Thượng Hải!”
“Một lão già như gã ta đang nghĩ cái gì thế?”
Mắt thấy bọn Trần Thanh Lâm càng mắng càng thái quá, Bạch Dương cười xì ra tiếng, giống như mặt trời buổi sáng mang theo sương sớm sáng ngời, cậu mở rộng cánh tay hô to: "Tao muốn ăn lẩu! Ăn xiên bẩn! Ăn gà rút xương thơm cay! Ăn tôm hùm đất cay! Ăn bún ốc, đậu phụ thối, sầu riêng!”
“Ăn!”
“Ăn!”
“Ăn thoải mái!”
“Ăn no thì thôi!”
"Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn lẩu! Cho mày ăn thịt bò, dạ dày, cuống họng ngũ hoa.
Bạch Dương cong mắt cười: "Còn muốn ăn chân gà, cánh gà nữa!"
Cậu muốn ăn tất cả những món ăn mấy năm nay không được Lục Dịch Mân cho phép, cậu muốn ăn thứ mình thích, tê cay thối... Tất cả thứ làm cho mình cảm thấy vui vẻ, sao cậu lại phải vì Lục Dịch Mân mà buông tha cho niềm vui của mình?
Lẩu mỡ bò đỏ rực, sách bò tươi, vài giây sau thì chấm vào đĩa dầu vừng, hương vị thơm ngon lại giòn tan, Bạch Dương híp mắt hạnh phúc hưởng thụ hơi thở nồi lẩu cay.
Trần Thanh Lâm ở bên cạnh xiên thịt bò: "Dê be be ăn cái này!”
"Ăn nhiều một chút..."
Làn hơi màu trắng mang theo chút hương vị dược liệu của nồi lẩu sôi ùng ục sủi bọt khí, nồi lẩu bắt đầu vui vẻ từ từng cái bọt khí bay ra,
Cậu đã không ăn lẩu trong suốt một thời gian dài, bởi vì nó có mùi rất nồng, rất cay và không lành mạnh. Lục Dịch Mân không thích loại thức ăn này, cũng không thích cậu ở bên ngoài ăn lẩu rồi mang cả người ám mùi hơi cay về.
Nhưng bây giờ, mặc kệ gã ta!
Bạch Dương ăn no căng, ăn từ chiều đến tối, đứng ở ven đường hóng gió đêm, mang theo hơi thở nóng ẩm từ trên lá cây rơi xuống lại xuyên qua ngọn tóc, trên người mỗi một chỗ đều thong thả trong gió.
Cậu thở dài: "Thoải mái quá đi."
Trần Thanh Lâm ôm cậu: "Dê be be, tiếp theo mày định làm gì?”
Tiếp theo phải làm gì? Bạch Dương ngẩn người: "Đồ đạc của tao còn ở Trúc Uyển, tao muốn đi qua dọn đồ đạc một chút.”
"Có nhiều đồ không? Chúng tao chuyển giúp mày.”
Cậu ở lầu hai Trúc Uyển, không phải phòng ngủ chính mà là ở cách vách Lục Dịch Mân, cậu đột nhiên hiểu được hai năm trước lúc cậu nói muốn ở cùng một phòng với Lục Dịch Mân, vẻ mặt đối phương đầy kinh ngạc là có ý gì.
Theo quan điểm của cậu điều đó là đương nhiên! Người yêu tại sao lại không sống cùng với nhau, các cặp tình nhân phải sống trong cùng một phòng, dính dính nị nị chứ!
Nhưng Lục Dịch Mân hẳn là không nghĩ như vậy, chắc chắn gã ta nghĩ là bé tình nhân được bao nuôi này lá gan thật lớn còn dám yêu cầu ở cùng một phòng. Cuối cùng Lục Dịch Mân vẫn lấy lý do mình bận rộn công việc, từ chối Bạch Dương, Bạch Dương đành ở phòng bên cạnh của Lục Dịch Mân.
Bạch Dương nhìn căn nhà to lớn như vậy, rất nhiều lúc cậu không biết khi nào Lục Dịch Mân trở về, khi nào lại rời đi, thậm chí còn không biết gã ta có ở nhà hay không. Nhà quá lớn, cậu không nghe thấy tiếng bước chân cũng không nghe thấy tiếng la hét, càng không nhìn thấy không hiểu được thanh âm làm động tâm.
Hoan hô nhảy nhót như chim sẻ tiến vào, lại càng ngày càng lạnh lùng ít nói, có đôi khi cũng trở nên không giống chính cậu.
Căn nhà này cũng chỉ là một căn không đáng nhắc đến trong rất nhiều bất động sản của Lục Dịch Mân. Hoặc là Lục Dịch Mân giống như lâm hạnh, nhớ tới cậu mới về đây, sủng hạnh tình nhân gã bao nuôi, không nhớ tới thì sẽ nhớ lại bạch nguyệt quang của mình.
Đồ đạc của cậu ở trong biệt thự này có rất nhiều, thực sự rất nhiều.
Lúc vào cửa trên tủ giày có đồ trang trí cậu tìm mua trên Taobao, trên tủ lạnh có đủ loại miếng dán tủ lạnh đáng yêu, bình hoa và hoa tươi trên bàn ăn, gối ôm trên ghế sofa...
Cậu thật sự rất nghiêm túc coi nơi này là nhà của mình, rất chân thành cũng rất nồng nhiệt từng chút một muốn lưu lại dấu ấn trong căn nhà này...
Bạch Dương nhìn vật trang trí điện thoại di động hỏa diễm điểu trên tay, lại một lần nữa nhận ra cậu và căn biệt thự hoa lệ này không hợp nhau, cậu và thế giới của Lục Dịch Mân cũng không hợp nhau.
Cậu vuốt mạnh khuôn mặt mình lấy lại tinh thần, tự oán hận như vậy không giống đứa nhỏ hạnh phúc nhất Mân Giang!
"Thu dọn đồ đạc! Di chuyển suốt đêm ra khỏi nhà của gã đàn ông cặn bã!”
Bốn người phân công hợp tác, tuy rằng đồ đạc của Bạch Dương rất nhiều nhưng đồ của cậu thật sự rất dễ nhận ra, chỉ cần không phù hợp với phong cách biệt thự cao lãnh xa hoa này, nhất định là thứ Bạch Dương mang tới.
Mấy người rầm rầm bận việc trong phòng, may mà đầu bếp nữ bình thường đều là buổi sáng mới tới, hiện tại trong biệt thự không có người nếu không nhất định sẽ bị mấy người họ dọa sợ.
Hứa Duệ thu dọn cây đàn guitar và máy tính của Bạch Dương ở trong phòng: "Dê be be, đồ đạc của mày thật sự quá nhiều rồi!”
"Chúng ta phải gọi thêm một chiếc xe nữa tới đây mới được."
"Lấy nhiều đồ như vậy về phòng ngủ chắc chắn mày không có chỗ để ngủ luôn."
Bạch Dương nhìn đồ lớn nhỏ trước mắt, xấu hổ xoa chóp mũi, cười nói: "Nếu không thì tao thuê nhà ở bên ngoài đi, tao cũng không ngờ mình lại có nhiều đồ như vậy."
Doãn Ngọc Xuân là người địa phương, nghe vậy lập tức đề nghị: “Không cần thuê nhà đâu, tao còn mấy căn phòng nhỏ, có một căn khá gần trường học, mày cứ ở đó trước đi. Nhưng phòng ở tòa nhà đó còn phải dọn dẹp một chút mới ở được. Trước tiên chuyển hết đồ đạc đến căn phòng tao đang ở trong toà nhà đó đi.”
Bạch Dương cảm động cười hì hì chạy tới: "Anh Tiểu Xuân! Mày thật là tốt!"
Doãn Ngọc Xuân xoa khuôn mặt trắng nõn non nớt của cậu: "Chuyện nhỏ."
Sinh nhật Bạch Dương vào tháng mười hai, cậu còn có khuôn mặt trẻ con, rất thanh tú sạch sẽ, khi cười lộ ra răng nanh khiến cậu nhìn rất trẻ con. Trong ký túc xá cậu vốn là em út, bởi vì vẻ ngoài dễ thương nên được nhận giải người được cưng nhất của ký túc xá.
Nhưng Bạch Dương vẫn nói: "Anh Tiểu Xuân, tốt nhất là tao vẫn trả tiền thuê nhà cho mày đi, dù sao tao cũng không thiếu tiền."
"Tùy mày." Mấy người bọn họ có thể coi là rich kid, chút tiền thuê nhà này cũng sẽ không thiếu, Bạch Dương muốn trả cũng không sao, vài ngày tới cậu ấy đãi ăn tối là được rồi.
Mấy người giống như châu chấu đi qua không còn một ngọn cỏ mọc, từng ngăn tủ, từng gian phòng, từng tấm thảm cũng đều lật tung không sót lại một chỗ nào, biệt thự tựa như bị sơ tán vậy, căn biệt thự xa hoa tao nhã này cuối cùng cũng đã lộ ra dáng vẻ lạnh buốt vốn có.
Doãn Ngọc Xuân ngồi thẫn thờ trong phòng khách: “Không được, không được, thật sự quá nhiều đồ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Thanh Lâm xoay cái eo già nua, xương cốt cứng đờ có thể nghe thấy tiếng răng rắc: "Mày giỏi thật đấy, Dê be be, sao trước kia tao không nhận ra mày mua sắm giỏi như vậy?"
Bạch Dương hét lên: "Phòng này lớn như vậy! Chẳng lẽ mày không muốn lấp đầy nó sao?"
"Lấp đầy mới có cảm giác hạnh phúc á!"
Trần Thanh Lâm xua tay: "Không, tao không muốn, tao không muốn chịu tội như thế này! Tao muốn phong cách đơn giản của Bắc Âu!"
"Đồ càng ít càng tốt!"
Bạch Dương phản bác: "Càng nhiều càng tốt!"
"Càng ít càng tốt!”
Mấy người ồn ào và bận rộn cho đến hai ba giờ sáng mới dọn sạch mọi thứ của Bạch Dương, bao gồm miếng dán tủ lạnh, tranh treo trên tường, giấy vệ sinh có in từ tiếng Anh và những thứ lộn xộn khác Bạch Dương cũng không để lại.
Lúc đi ra ngoài, Bạch Dương còn xé tấm bảng tình yêu treo trên cửa: "Cái này tao dùng tiền của mình mua, cho nên tao sẽ không để lại cho gã ta!"
Lúc đi ngang qua thùng phân loại rác trước cửa, cậu ném tấm bảng gỗ yêu thương có khắc số nhà, cười hô lên: "Bye bye!"