Bạch Dương đứng ở trước mặt thanh niên, hoàn toàn không biết giọng nói của bản thân lảnh lót đến mức nào, trộn lẫn trong quán bar ồn ào cũng không thể che giấu âm thanh này.
Trần Thanh Lâm che lỗ tai lại, khẽ nhìn thoáng qua thanh niên ôn hoà trước mặt, không biết người này đã phải chịu chấn động bao lớn.
Rượu trong ly hơi lắc lư một lúc, Kỷ Khiêm chỉ cảm thấy màng nhĩ ù ù tạp âm, thằng nhóc đã đứng ở trước mặt mình, toàn bộ âm vang trong trẻo xông tới.
Từ bên tai vọt lên đỉnh đầu, anh chưa say hoàn toàn nhưng lại có chút không kịp phản ứng, đành phải bất đắc dĩ nhếch môi cười nhạt, giơ ly rượu trên tay mỉm cười gật gật đầu ý bảo bản thân cũng không để ý. Cổ áo lộn xộn tùy tiện, dáng vẻ ôn hòa, ngón tay thon dài đặt trên ly rượu thủy tinh, dưới ảnh hưởng của rượu Kỷ Khiêm đẹp trai không tì vết.
Ánh mắt của Bạch Dương chuyển động qua lại theo động tác của anh, giống như ngơ ra một lúc. Trần Thanh Lâm cầm bình rượu rót một ly cho cậu: "Dê be be mày cũng uống đi."
Bạch Dương luống cuống tay chân cầm lấy cái ly, tiềm thức nghe theo bọn Trần Thanh Lâm sắp xếp, hai tay cầm ly rượu đột nhiên uống cạn một hơi.
Doãn Ngọc Xuân đưa mắt nhìn ly rượu đầy, không kịp ngăn cản thì Bạch Dương đã uống ừng ực ừng ực hết toàn bộ thậm chí còn cay đến mức thè lưỡi, sau đó úp ngược ly rượu lại ý bảo mình đã uống sạch rồi.
Kỷ Khiêm dở khóc dở cười, mùi rượu bên môi toả ra bốn phía, dường như anh ngửi thấy được mùi rượu cam quýt trộn lẫn với hương vani, anh cũng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lúc ngửa đầu hầu kết hoàn toàn nhô ra chuyển động lên xuống, cổ áo lộn xộn bị rượu thấm ướt một mảng lớn, hormone toả ra trong khung cảnh tối mờ. Bạch Dương lại ngây ngốc tại chỗ nhìn thẳng về nơi đó, thậm chí còn vô thức bắt chước.
Kỷ Khiêm uống rượu xong phát hiện đứa nhỏ trước mặt đang ngây ngốc nhìn mình, chỉ có thể cười hỏi cậu: "Nhìn anh làm gì?"
Bạch Dương cầm ly rượu trống trơn, bối rối nói: "Anh đẹp."
Tư thế đẹp, động tác đẹp, ngón tay đẹp, hầu kết cũng đẹp...
Thù Pháp Đông ở bên cạnh thoải mái cười to, anh ấy nhìn tình trạng túng quẫn của Kỷ Khiêm trước mặt, cười nâng ly rượu lên: "Này em trai, đừng chỉ nhìn một anh đẹp trai kia nữa, bọn anh thì sao? Chẳng lẽ bọn anh không đẹp à?"
Thù Pháp Đông cười một cách phong lưu, Đằng Mục ở bên cạnh thận trọng trưởng thành, lúc này ánh mắt cũng mang theo ý cười nhìn về phía nhóm thanh niên này.
Bạch Dương còn đang sững sờ tại chỗ, nhóm Trần Thanh Lâm liền nắm lấy thân thể của Bạch Dương xoay nửa vòng để quay mặt về phía hai anh đẹp trai phía trước, đồng thời xin lỗi: "Xin lỗi ạ, nó uống say rồi."
Hứa Duệ vội vàng rót đầy rượu vào ly đang cầm trên tay cậu, gọi: "Tiểu Dương Tiểu Dương, còn có hai anh đẹp trai bên này nữa."
Bạch Dương vẫn có chút tách biệt với chuyện trước mắt, nhìn ly rượu trước mặt rồi uống cạn, lại thè đầu lưỡi ra: "Xin lỗi ạ!"
Thù Pháp Đông cười cười: "Chuyện nhỏ mà." Anh lại không nhịn được tò mò hỏi: "Sao em lại đau lòng quá vậy, chẳng lẽ tối hôm nay là phe phái liên minh của người thất tình à?"
Bạch Dương vừa nghe thấy từ thất tình này, trong mắt đột nhiên trào ra nước mắt: "Em còn không được tính là thất tình nữa!!"
Chọc khóc rồi!
Mắt thấy thằng nhỏ sắp khóc Thù Pháp Đông hít sâu một hơi, thầm mắng bản thân cái hay thì không nói cứ nói cái xấu, một hai phải chọc vào chỗ đau lòng của người khác, thật đúng là rượu lên não thì không biết nặng nhẹ.
Anh ấy vội vàng dỗ thằng nhóc trước mặt: "Nào nào nào, anh nói sai rồi xin lỗi em nha, mời em uống rượu nè, cùng em mắng tên cặn bã, em đừng khóc nữa mà."
Anh ấy ba đầu sáu tay ấn thằng nhóc tóc trắng lên ghế, thuận tay kéo Kỷ Khiêm đến ngồi ở bên cạnh thằng nhóc: "Khẳng định hai đứa sẽ có chuyện muốn nói, em ba à em an ủi người ta đi nha!"
Kỷ Khiêm bị bắt qua đây ngồi: "..."
Anh nghiêng đầu nhìn về phía đứa nhóc hai mắt ngấn lệ nhưng hai tay lại nắm chặt ly rượu, làn da trắng nõn trong suốt ửng đỏ lan đến tận lỗ tai, phần cổ lộ ra cũng là màu đỏ nhạt, nhìn qua trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Bạch Dương ngồi trên ghế, lưng hơi cong, sợi tóc rũ xuống trước trán trông rất uể oải, cồn rượu lạnh lẽo tiến vào cổ họng, đôi mắt cũng mơ hồ, có hơi ngốc.
Hoàn toàn không nhìn ra vẻ tự hào cao vạn trượng đạp chân lên bàn lúc nãy.
Sau khi Thù Pháp Đông sắp xếp xong liền lôi kéo ba thanh niên còn lại ngồi xuống uống rượu: "Muốn uống gì thì cứ tùy ý, anh mời khách bồi tội."
Trần Thanh Lâm, Hứa Duệ và Doãn Ngọc Xuân nhìn nhau mấy lần, cuối cùng vẫn cảm thấy ba người trước mặt khí chất xuất chúng, vẻ ngoài đẹp trai có vẻ rất đáng để tin cậy vì vậy ngồi xuống đối diện Bạch Dương.
"Cảm ơn anh."
"Cảm ơn ạ."
"Cảm ơn."
Chờ sau khi mấy thanh niên kia thật sự ngồi xuống lễ phép nói cảm ơn không chút khúc mắc mà uống rượu, Thù Pháp Đông mới lại chậc chậc hai tiếng: "Tại sao mấy đứa không có một chút lòng phòng bị nào vậy, lỡ như bọn anh là người xấu thì sao?"
Mấy thanh niên đồng thời a một tiếng, hai mắt mông lung nhìn anh, người xấu có dáng vẻ như vậy à? Ai có thể không bị lừa chứ?
Nhìn ánh mắt ngoan ngoãn của bọn họ, Thù Pháp Đông lại cười ha ha hai tiếng: "Bỏ đi, bọn anh thật sự không phải người xấu."
"Ồ!"
...
Bạch Dương ngây ngốc ngồi ở bên cạnh còn mê mang chìm trong men say, Kỷ Khiêm nghiêng đầu rũ mắt nhìn qua, có chút rối rắm: "Vẫn còn rất không vui hả?"
Bạch Dương giương mắt nhìn qua rồi rơi vào một ánh mắt dịu dàng, gật gật đầu: "Đau lòng." Lại nói tiếp: "Chỉ một chút thôi, không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm đâu."
Mặc dù chuyện của cậu đau lòng nhưng mà… cậu trề môi, dùng ngón cái để trên ngón trỏ mở một cái khe nho nhỏ, tỏ vẻ bản thân chỉ khó chịu có một chút xíu thôi.
Kỷ Khiêm mỉm cười: "Một chút thôi à, vậy thì thật giỏi cũng rất dũng cảm."
Rõ ràng suy nghĩ cũng đã hỗn loạn nhưng Bạch Dương vẫn nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai. Cậu đếm kỹ lại những chuyện mình đã làm, có chút do dự và chờ mong: "Thật sự rất dũng cảm ạ?"
"Thật đó." Cho dù trong lòng có chút khó chịu nhưng có thể không ngừng nghỉ đi thẳng về con đường phía trước, không chút lưu luyến quá khứ thì cũng đã rất giỏi rồi.
Lúc này Bạch Dương mới mở lòng, cậu nhấp một ngụm rượu, sau khi uống nóng người rồi, lúc này mới chậm rãi nói: "Em bị lừa..."
Mặc dù đầu óc không rõ ràng, nói chuyện cũng có chút lộn xộn, lải nhải… Người bình thường đều sẽ cỗ vũ một chút, Bạch Dương nói một câu thì người khác sẽ "A!" "Ừm!" "Đúng như vậy!" "Thật vô sỉ mà!"
Nhưng mà Kỷ Khiêm thì không như thế, mặc dù những thanh niên ở ghế bên cạnh kia bởi vì chuyện ngoài ý muốn nên cùng nhau qua bên này, mặc dù là người không quen biết còn là một thằng nhóc uống say đến mức nói sai trật tự từ nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nói chuyện với cậu: "Đây là lỗi của cậu ta, không phải của em."
Bạch Dương ngẩng đầu nhìn qua, thanh niên bên cạnh vừa ôn hòa lại đẹp trai, anh rũ mắt nhìn về phía mình, giọng điệu dịu dàng mà chân thành: "Là cậu ta sai khi xem ngọc trai là mắt cá, che lấp hào quang của em."
Bạch Dương giống như tìm được một người ấm áp đáng tin cậy, cả người đều xoay về phía Kỷ Khiêm, đầu gối chạm vào đầu gối, đôi môi sau khi uống xong thì dính chút rượu giống như cánh hoa hồng trong ly rượu, cậu vừa lẩm bẩm lại thân mật mở miệng: "Khen em nữa đi."
Kỷ Khiêm cười cười, trong mắt anh như có ngôi sao tỏa sáng, nhẹ giọng nói: "Lạc quan, yêu đời, hoà nhã chính là phẩm chất vô cùng đáng quý, em có được phẩm chất đáng quý như vậy nên cũng là người vô cùng đáng quý."
Lại được khen nữa, Bạch Dương giống như một con cừu con được vuốt thuận lông, mềm mại mà híp hai mắt lại vui vẻ cười toe toét. Cậu giống như ngâm mình trong rượu ấm, mùi rượu thơm dịu, tâm tư được xoa dịu, truyền đến độ ấm ấm áp.
Tiểu Dương say khướt đã hoàn toàn quên mất người bên cạnh là ai, chỉ cảm thấy đối phương chỗ nào cũng đẹp, cậu còn nhớ rõ lời tuyên bố trước đó, ngốc hề hề nói: "Anh à, muốn đi thuê phòng tình thú với em không? Phòng tình thú năm sao!"
Cậu vừa nói vừa xòe bàn tay năm ngón ra ý bảo năm sao đó. Nói rất có khí phách, to rõ mạnh mẽ.
Mỗi một chữ cậu nói ra đều rất rõ ràng, Kỷ Khiêm cũng nghe thấy rất rõ ràng chỉ là sau khi ghép lại thì nghe không rõ thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng lập tức lệch lạc, khách sạn năm sao, cũng có phòng tình thú… à?
Hứa Duệ vừa uống một ngụm rượu liền phun ra, Trần Thanh Lâm ở bên cạnh nghe thấy lời này cũng trợn mắt há mồm, mở to hai mắt nhìn Bạch Dương say rượu nói lời ngông cuồng, chỉ có Doãn Ngọc Xuân vội vàng bước lên che miệng cậu lại: "Xin lỗi xin lỗi, nó uống say rồi, đúng là uống nhiều quá rồi."
Thằng nhóc có lẽ vẫn chưa cam lòng, dựa vào sức mạnh kéo tay cậu ấy xuống: "Ôi ôi ôi, tao không say!"
"Mày có! Mày say rồi!"
"Không có say!"
"Thật sự say rồi!"
Bạch Dương mới không thèm để ý tới bọn họ, đều là đồ lừa đảo mà, cậu uất ức mà nhìn về phía Kỷ Khiêm: "Anh à, chúng ta đến phòng tình thú nha, em muốn giường siêu to."
Trong lúc giãy giụa, cậu không cẩn thận kéo cổ áo của mình ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo. Mái tóc màu trắng sữa cũng lộn xộn, giống như một con thú nhỏ đang chịu oan ức.
Mắt thấy đối phương hồi lâu không đáp lại, Bạch Dương trề môi nói: "Anh, có phải vừa nãy là anh gạt em không?"
Quả nhiên những lời hay ho vừa nãy đều chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, không có chút thật lòng nào đều chỉ là lừa gạt. Trong mắt Bạch Dương lập tức ngập nước mắt, dáng vẻ trông rất đáng thương.
Bọn Trần Thanh Lâm luống cuống an ủi cậu: "Ôi này này, Dê be be hạnh phúc nhất Mân Giang, đừng khóc đừng khóc, bọn tao tìm thêm cho mày một người đàn ông đẹp trai nha!"
Hứa Duệ nâng ly rượu: "Đúng vậy đúng vậy, nào Dê be be, chúng ta uống rượu đi!"
Đáng tiếc thằng nhóc cứ luôn trề môi nhìn Kỷ Khiêm, dáng vẻ hệt như không đồng ý là sẽ khóc lớn ngay lập tức.
Thù Pháp Đông ngồi ở bên cạnh thích thú hóng chuyện vui của Kỷ Khiêm, còn chậc chậc ra tiếng.
Trong mắt Kỷ Khiêm hiện lên chút ý cười nho nhỏ, vẻ mặt đẹp trai dịu dàng, chờ em rượu tỉnh rồi có lẽ sẽ không muốn nhớ tới lịch sử đen tối này. Anh vươn tay sửa sang cổ áo nghiêm chỉnh lại giúp cậu, vuốt phẳng từng nếp uốn, nhẹ giọng nói: "Lần sau đi."
Bạch Dương không biết là nấc rượu hay là khóc nấc, hình như đều có. Cậu lau nước mắt đi, đỏ mắt hỏi: "Lần sau hả?"
Kỷ Khiêm ôn hòa nói: "ừm."
Bạch Dương mở to hai mắt tròn xoe: "Thật vậy sao?"
Kỷ Khiêm nhẹ giọng khụ một tiếng: "Ừm..."
Bạch Dương xem lời này là thật, người uống say là vô tổ chức, cậu nấc rượu: "Lần sau nha! Nhất định đó!"
Sau khi nói xong cậu liền ngã vào trong lòng Kỷ Khiêm, thoải mái cọ cọ vào nơi đó rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Ngủ thật sự rất nhanh rất sâu, gương mặt đè trên ngực Kỷ Khiêm, thịt má mềm mịn cũng bị đè đến lộ ra má sữa em bé to tròn.
Trên lông mi mang theo nước mắt ướt đẫm, thoạt nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.
Kỷ Khiêm bất đắc dĩ cười khẽ, lấy ly rượu thằng nhóc cầm chặt trên tay ra, đỡ bả vai của đối phương để tránh cho đối phương khỏi bị ngã, lúc này mới kêu mấy thanh niên đang trợn mắt há mồm kia: "Em ấy ngủ rồi."
Trần Thanh Lâm trơn to hai mắt, lần nữa bất ngờ nhìn Kỷ Khiêm, tại sao lại có người đẹp trai như vậy chứ, còn phong độ như thế nữa?
Đó là sức hấp dẫn tự nhiên mà có, trong lúc nhất thời Trần Thanh Lâm vẫn chưa hình dung ra.
Mặt cậu ấy lộ ra vẻ áy náy, xấu hổ đỡ Bạch Dương dựa lên người mình rồi đi ra ngoài: "Cảm ơn anh đẹp trai, cảm ơn anh rất nhiều."
Doãn Ngọc Xuân sợ lại tiếp tục xảy ra chuyện, vội vàng nói: "Bạn của bọn em say đến hồ đồ rồi, vậy bọn em đi trước nha!"
Kỷ Khiêm hỏi: "Mấy đứa có cần anh giúp kêu xe không?"
Trần Thanh Lâm vội vàng phất tay từ chối: "Không cần không cần." Đã rất có lỗi rồi lại nhờ đối phương kêu xe giùm thì còn ra gì nữa chứ!?
Bọn họ nói cảm ơn với nhóm Kỷ Khiêm: "Cảm ơn các anh." Sau đó giống như chạy trốn kéo theo Bạch Dương chạy ra ngoài, bóng dáng giống hệt như đang chạy trối chết.
Nhìn thấy bọn họ chạy đi Kỷ Khiêm cười lắc lắc đầu, lại nghĩ tới thằng nhóc vừa nãy, đặt ngón trỏ lên môi cười khẽ ra tiếng.
Phòng lớn, tình, thú của khách sạn năm sao...