Cảm giác say rượu không dễ chịu tí nào, Bạch Dương là bị cơn khát nước đánh thức, kèm theo đầu choáng váng cùng trong bụng khó chịu, lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện Hứa Duệ đang nằm la liệt thẳng cẳng trên ghế sa lon.
Doãn Ngọc Xuân và Trần Thanh Lâm không biết đang ở đâu rồi.
Quần áo cậu nhăn nhúm thành một mớ, cậu duỗi tay nhấc áo của mình lên ngửi ngửi, thiếu chút nữa ọe ra tiếng, một mùi rượu hỗn tạp khó ngửi, vội vàng xông vào trong phòng tắm tắm rửa, đúng lúc Doãn Ngọc Xuân vừa xoa tóc từ bên trong bước ra: “Dương be be mày tỉnh rồi hả?”
Trên mặt cậu ấy còn mang theo ý cười vi diệu, thậm chí còn gật đầu.
Bạch Dương đầy vẻ quái lạ và khó hiểu: “Sao mày lại nhìn tao như vậy?” Cậu rót một ly nước ấm ở bên cạnh, ực ực uống hết, mới có thể làm dịu đi cảm giác khô khan trong họng.
Doãn Ngọc Xuân vẫn duy trì ý cười vi diệu, khen ngợi: “Không ngờ mày lại là người dũng cảm như vậy nha.”
Cái quái gì vậy? Bạch Dương từ lúc bản thân đứng trên bàn đã say rồi, sau khi cậu say rượu thì không còn nhớ tình huống lúc đó, cho nên Doãn Ngọc Xuân mới trêu chọc cậu như vậy.
Bạch Dương còn chưa kịp nghĩ kỹ lời cậu ấy nói, lập tức chạy thẳng vào phòng tắm tắm rửa, cậu sắp không chịu được cái mùi của mình nữa rồi.
Doãn Ngọc Xuân lắc đầu, đi đến cạnh ghế sa lon đẩy đẩy Hứa Duệ: “Anh Duệ, dậy đi.”
Hứa Duệ rầm rầm rì rì vẫn chưa tỉnh lại, che đôi mắt lại, nghe thấy tiếng kêu rồi lại xoay người tiếp tục ngủ.
Đã không tỉnh lại, vậy thì Doãn Ngọc Xuân cũng không quan tâm cậu ấy nữa, tự đi về phòng, mở từng chai chai lọ lọ ở trên bàn ra, bắt đầu cấp nước dưỡng da cho bản thân.
Tối hôm qua uống rượu nhiều như vậy, lại còn thức khuya, nhất định phải đắp mặt nạ bù lại.
Sau khi Bạch Dương tắm rửa xong, Trần Thanh Lâm cũng trở về từ bên ngoài, trên tay còn cầm đủ thứ đồ ăn sáng.
Hộp đồ ăn sáng của quán này rất cầu kỳ, mỗi phần đều được đóng gói tỉ mỉ xinh xắn, bao gồm cả các loại nước chấm nhỏ, cậu ấy mở ra hai mươi mấy hộp thức ăn, mùi cháo ngào ngạt bốc lên, vừa mở hộp thì mùi vị thơm ngon nóng hổi lập tức bốc ra.
Bạch Dương nghe mùi chạy đến: “Mùi gì đấy, sao lại thơm như vậy?”
Sáng sớm bụng đã đói đến mức kêu ọc ọc, cậu hai mắt lưng tròng mà nhìn đống bữa sáng của Trần Thanh Lâm: “Thanh Lâm, mày cũng quá tốt rồi đó.”
Trần Thanh Lâm đẩy mặt của cậu ra, ghét bỏ nói: “Tránh ra.”
Hứa Duệ cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngửi được mùi đồ ăn sáng mới phát hiện bụng thật sự rất đói, vừa ngáp vừa đi tới, nhìn thoáng qua tên trên hộp đựng, cửa hàng này bọn họ cũng thường đến ăn, chỉ là cách chỗ này xa một chút: “Mới sáng sớm tinh mơ mày đã chạy qua đó mua rồi sao?”
Trần Thanh Lâm không quan tâm đến bọn họ, bản thân ngồi xuống tự lo lấp đầy bụng mình: “Không, là giao hàng đến đây.”
“Mày ăn từ từ thôi! Chừa cho tao hai miếng chim bồ câu nữa đó!” Hứa Duệ gào lên một tiếng, nhanh chóng rửa mặt một hồi, vừa ngồi vào chỗ đã bắt đầu ăn cháo tam thất (*), thơm ngon nóng hổi, hương vị hòa hợp nồng đậm, một đường ấm đến dạ dày, thoải mái đến mức thở dài một tiếng.
(*) Cháo tam thất: một món cháo ở Quảng Đông.
“Cháo này vẫn ăn ngon như vậy, thoải mái ghê~”
Chỉ một lát sau, Doãn Ngọc Xuân cũng thu dọn xong xuôi, ngồi một bên yên lặng ăn sáng.
Mấy người bọn họ khẩu vị còn xem như giống nhau, cũng không có kiêng ăn cái gì.
Hứa Duệ vừa ăn vừa cười nói: “Dê nhỏ, tối hôm qua mày thật sự rất dũng cảm nha.”
Há cảo tôm ngọt mềm tươi mới ở trước mặt, cậu còn đang nhét vào trong miệng, nghe vậy phồng má lên hỏi: “Cái gì vậy? Làm sao mà anh Tiểu Xuân cũng nói là tối qua tao vô cùng dũng cảm vậy.”
Mấy người Trần Thanh Lâm nhìn nhau, ha ha cười lớn.
“Đúng là vô cùng dũng cảm.”
“Còn vô cùng can đảm.”
“Vô cùng lợi hại! ”
Trong đầu Bạch Dương chỉ còn sót lại chút ký ức linh tinh vụn vặt, cậu hoảng loạn nói: “Làm gì làm gì, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong quán ba có mấy anh đẹp trai vô cùng cực phẩm, chậc chậc chậc...”
“Mày khóc rất thảm, ôm anh đẹp trai nhà người ta, nói muốn cùng anh ấy đi thuê phòng.”
“Thuê phòng còn chưa đủ, còn nhất định phải là khách sạn năm sao.”
“Khách sạn năm sao vẫn chưa đủ, mày còn bắt người ta phải thuê phòng tình thú.”
“Phòng tình thú vẫn không đủ, mày còn nhất định phòng là phải có giường lớn!”
...
Giống như có thiên lôi ầm vang nổ tung ở trong đầu Bạch Dương, phong phú mà chuyển động nổ tung, vang vọng trong não.
Cậu lôi kéo những hồi tưởng vi diệu đó ra từ sâu trong ký ức, lúc khóc thảm thiết và những lời nói hùng hồn cùng người ta đi thuê phòng đó, cậu làm sao cũng nhớ không nổi hình dáng của đối phương, chỉ có thể ôm đầu ai oán: “Sao bọn mày không cản tao lại chứ!”
Trần Thanh Lâm lắc đầu, dùng ánh mắt vi diệu nhìn cậu: “Ba người bọn tao đều không cản nổi cái miệng của mày đâu.”
“Cản không kịp đó.”
“Haiz.”
Làm bộ làm tịch than thở vài tiếng, mấy người họ rất không phúc hậu mà cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ~”
Bạch Dương hận không thể tự chui đầu xuống đất, nhưng không tài nào hiểu nổi: “Trước đây tao không phải như vậy.”
“Tại sao lần này uống say lại như vậy chứ?!”
Trần Thanh Lâm cười đủ rồi mới bình tĩnh lại nói: “Dương be be, nếu như mày dọn ra bên ngoài, có muốn lắp cáp mạng mới không?”
Bạch Dương mắt sáng lên, giấu chuyện ngày hôm qua đi, vội vàng nói: “Muốn muốn muốn! Còn muốn lắp đặt một máy chiếu và một phòng xem phim nhỏ.” Cậu nhìn về phía Doãn Ngọc Xuân: “Anh Tiểu Xuân, tao có thể lắp lại một phòng xem phim không? Bên trong còn có thể làm thành một phòng chơi game.”
Doãn Ngọc Xuân cười: “Nếu như tân trang sửa chữa lại một chút, vậy thì mấy ngày nữa có thể vào ở được rồi.”
Bạch Dương lắc đầu: “Không sao, tao đợi mấy ngày, bây giờ cứ ở trường học.”
...
Kỷ Khiêm có hạng mục phải đi công tác, là buổi họp báo của viện khoa học kỹ thuật và hội giao lưu kỹ thuật, mới sáng sớm anh đã thu dọn đồ đạc đi qua.
Thù Pháp Đông say bí tỉ đang đứng ở lầu một nhìn người của tổ mỹ thuật một lần nữa xây dựng lại mô hình, liền ngáp vài cái, điện thoại đột nhiên vang lên âm báo của wechat.
Có người lặng lẽ hỏi anh ấy: “Anh Thù, em muốn hỏi một chút, đàn anh Kỷ Khiêm xóa hết vòng bạn bè, đổi ảnh đại diện, là có ý gì vậy?”
Thù Pháp Đông vừa định hỏi em không có việc gì sao lại hỏi nhiều như vậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại xóa xóa giảm giảm biến thành: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Người đối diện trả lời: “Có phải đàn anh Kỷ Khiêm đã chia tay rồi không?”
“Anh Thù, anh nói cho em biết một chút đi, để em nghĩ xem còn có cách nào hay không?”
Thù Pháp Đông sờ cằm suy nghĩ một lát, tên người này có chút quen thuộc nhỉ? Anh ấy liền mở ảnh đại diện ra xem một chút, là một thanh niên có diện mạo thanh tú, trang điểm giống như idol Hàn Quốc, có chút ấn tượng, giống như một đàn em nào đó.
Anh ấy ho hai tiếng, nhìn xem xung quanh không có ai, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đúng vậy, em ấy chia tay rồi.” Ảnh đại diện và bối cảnh vòng bạn bè của em ba ngàn năm không đổi đều là Tề Tố, bây giờ thay đổi toàn bộ, trên vòng bạn bè cũng đã xóa hết sạch sẽ, nói ra việc em ba bây giờ đã chia tay cũng không có vấn đề gì lớn.
Giọng điệu của người kia dường như trở nên kinh ngạc: “Sao lại chia tay? Sẽ không tái hợp lại nữa sao?”
Thù Pháp Đông ngẫm nghĩ, bây giờ em ba đã quay lại làm độc thân quý tộc, còn là trong tình trạng như vậy, người này còn đang để ý em ba, ai cũng nói là cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm là bắt đầu một đoạn tình cảm mới, cho nên kiên nhẫn trả lời: “Tính cách không hợp, chia tay trong hòa bình, còn là gì được nữa.”
Anh ấy cũng không nói hết hoàn toàn, chỉ tùy tiện chọn vài câu để trả lời, sau đó cất điện thoại vào trong túi. Nhưng mà dựa theo nhiều năm anh ấy quen biết em ba như vậy, đoán chừng người đàn em này sẽ không thành. Em ba mặc dù sẽ không đắm chìm vào quá khứ, nhưng cũng sẽ không nhanh chóng bắt đầu một đoạn tình mới, nhưng mà tùy đi, lỡ như thì sao? Cứ để người đàn em này tự do phát huy vậy.
Chuyến hành trình lần này đi đến viện khoa học kỹ thuật quả thật không thiệt thòi, vốn dĩ chỉ muốn giải sầu, nhưng Kỷ Khiêm chậm rãi trầm mê vào đó, học được không ít thứ mới.
Thật không thể tưởng tượng, mị lực của khoa học kỹ thuật vẫn luôn là vô tận, cải cách trên kỹ thuật nguồn gốc của trò chơi khiến cho Kỷ Khiêm khó tránh khỏi say mê đối với công việc cấu tạo trò chơi, dốc hết sức cho cuộc triển lãm những con số lần này, lưu luyến quên về.
Lúc về đến Thượng Hải, Kỷ Khiêm lấy điện thoại ra xem, đã một tuần trôi qua, anh vô cùng kinh ngạc, vậy mà bản thân mình lại không hề nhớ nhung Tề Tố, mà Tế Tố không dây dưa nhiều, cũng không gọi điện thoại cho mình.
Kỷ Khiêm dường như thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt hơn một chút, hình như anh cảm thấy bản thân mình hơi bạc tình, lại cũng chỉ là vô tình cười nhạt một phen.
Đợi lúc anh về đến lầu mười, phát hiện trước cửa căn hộ đối diện đặt không ít thùng hộp, có lẽ là sắp có người chuyển vào ở.
Tòa chung cư này là hai thang hai hộ, một tầng chỉ có hai hộ, lúc đầu Kỷ Khiêm cảm thấy yên tĩnh, với lại lúc đó còn đang vừa học đại học vừa xây dựng sự nghiệp, nơi này gần trường học, cũng cách nơi làm việc khá gần.
Nhưng mà hình như đối diện vẫn mãi không có người, bây giờ có phải là sẽ có người chuyển vào không? Kỷ Khiêm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa đi vào phòng.
Vào phòng, chân mày Kỷ Khiêm lập tức nhíu lại, đồ đạc trong phòng vẫn như cũ, anh mở tủ giày ra nhìn xem, giày của Tề Tố vẫn để ở bên trong, anh rũ mi, vẻ mặt không tốt lắm đi vào trong bếp xem xem, trông như mấy ngày này cũng không có người ở.
Đồ ăn trong tủ lạnh rõ ràng là để được một tuần rồi, vừa mở ra đã ngửi được một mùi kỳ dị. Là mùi vị của hỗn hợp của các loại đồ ăn để qua đêm, Kỷ Khiêm đóng tủ lạnh lại, tìm số điện thoại của công ty giúp việc đến để làm sạch căn phòng một chút, còn đặt biệt hỏi xem có thể thu dọn đồ ăn trong nhà bếp được không, bản thân có thể đưa thêm tiền.
Bình thường thì công ty giúp việc quét dọn sẽ không bao gồm việc rửa bát, nhưng mà nghe nói Kỷ Khiêm sẽ đưa thêm tiền phục vụ cho nên cũng có không ít người lựa chọn nhận việc.
Dì giúp việc sau khi đến vô cùng thoải mái nhanh nhẹn, không nói nhiều lời trực tiếp bắt đầu dọn dẹp. Chỉ mấy ngày, bụi bặm trong nhà cũng không tính là quá nhiều, dì xử lý bụi trên trần nhà trước hết, sau đó lại dọn dẹp bụi trên bàn, trên giá sách, đồ đạc ở giữa phòng,... tiện tay còn đem đồ trong tủ lạnh là dọn sạch một lần, sau đó còn cẩn thận tiêu độc xử lý sạch sẽ, cuối cùng là quét dọn bỏ vào túi rác.
Sau khi dì giúp việc về rồi, Kỷ Khiêm lại ra ngoài mua không ít thùng đựng đồ về, dọn dẹp đồ của Tề Tố từng chút, từng chút cẩn thận kiên nhẫn, phân ra từng cái một.
Lúc cầm trên tay những đồ vật quen thuộc, không tránh khỏi nhớ lại những cảnh tượng khi đó, hoặc là nhớ đến chủ nhân của món đồ đó. Kỷ Khiêm mặt không biểu tình để những món đồ đó vào trong hộp, sau đó đậy nắp lại, dường như cũng rút ra ký ức và tình cảm, phủ bụi cả thảy, đem đi cất dưới đáy hòm.
Kỷ Khiêm cầm lấy cái cuối cùng là một con Chuột Micky của Disney, đôi mắt có chút tối lại, đột nhiên nhớ ra con gấu bông này là tự mình mua ở cổng Disney, đứng rất lâu ở cổng Disney người đến người đi, mọi người ở đây hoặc là vui vẻ với người nhà hoặc là ngọt ngào với người yêu, bất kể là ai đi chăng nữa cũng chìm đắm trong giấc mộng cổ tịch Disney.
Nhưng lúc đó Tề Tố thất hẹn, mà tại sao lại thất hẹn nhỉ? Anh rũ mắt suy nghĩ một hồi, hình như đã nhớ không còn rõ nữa, có lẽ số lần Tề Tố thất hẹn quá nhiều, cũng quá nhiều lý do, bản thân anh đã không còn nhớ rõ từng cái nữa rồi.
Có lẽ đã tập mãi thành thói quen đối với những chuyện như vậy, căn bản sẽ không nhớ kỹ, nghe thấy thì ừ một tiếng, lời nói thì từ tai này qua tai kia là xong rồi, tùy cậu ta thôi.
Kể cả hư ảo thì cũng sẽ phiêu tán, những việc trong kí ức cũng sẽ trở nên mơ hồ, đến cuối cùng là nản lòng hay là không quan tâm?
Kỷ Khiêm cười rồi lắc đầu, nhét gấu bông cũng là món đồ cuối cùng vào trong hộp, đóng lại mang ra bên ngoài.
Lật tìm số điện thoại của cậu ta, gọi qua, ngoài dự đoán rất nhanh điện thoại đã được kết nối: “Tề Tố.”
Tề Tố đang thực tập ở công ty, cầm điện thoại đi về phía thang bộ, trong giọng điệu mang theo chút vui vẻ: “Anh Kỷ.”
Kỷ Khiêm nhàn nhạt nói: “Tề Tố, đồ của em anh đã dọn xong hết rồi, em muốn tự đến lấy, hay anh gọi chuyển phát nhanh trong thành phố đưa qua giúp em?”
Tề Tố cứng đờ ngay tại chỗ, đến hôm nay cậu ta vẫn không tin việc mình và Kỷ Khiêm đã chia tay: “Anh Kỷ, có phải anh đang đùa em phải không? Anh đang nói gì vậy?”
Kỷ Khiêm thở dài một tiếng: “Tề Tố, anh không muốn phải lặp lại, đồ đạc anh sẽ gọi chuyển phát nhanh đến nhà em.”
Tề Tố tháo thẻ nhân viên xuống, vừa chạy vừa nói: “Anh Kỷ, anh đang ở nhà phải không? Em về ngay, chúng ta nói chuyện lại!”
Kỷ Khiêm ngồi ở trên ghế sa lon, xoa xoa ấn đường, những năm qua Tề Tố đã bị chiều hư rồi, hoàn toàn không nghe được những lời mà cậu ta không muốn nghe, chìm đắm trong tự lừa mình dối người.
Thôi được, Kỷ Khiêm bỏ điện thoại xuống, để cho cậu ta qua đây chính thức nói chuyện một chút vậy.