Hai người này làm sao mà nói đi là đi thế, Kỷ Khiêm bất đắc dĩ gõ bàn: "Xử lý công việc trước được không? Hôm nay không xử lý giấy tờ cho xong thì sẽ lại tích thêm một đống lớn, có phải bộ phận vận hành ở tầng dưới đang xin dự toán không, nếu còn tiếp tục không phê duyệt thì trưởng bộ phận vận hành cũng sẽ lên đây khóc đó."
"Cậu ta muốn khóc thì cứ khóc, này nào cũng kêu dự toán!"
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế muốn ngay lập tức thay quần áo ra ngoài, Kỷ Khiêm chỉ chỉ bầu trời bên ngoài: "Sáng sớm tinh mơ ai mà chạy ra ngoài uống rượu chứ?"
"Cũng đúng ha!" Lúc này Thù Pháp Đông mới phản ứng được, lần nữa ngồi lại vị trí của mình, xoay qua xoay lại chiếc ghế làm việc.
Đằng Mục cũng ngồi trở lại trên ghế tiếp tục gõ bàn phím, không biết đã nhìn thấy cái gì, lông mày hào khí nhíu chặt: "Cái đám ngu xuẩn này cứ luôn muốn chơi độc quyền, không chừa một chút đường sống cho các công ty nhỏ."
Kỷ Khiêm lại vô cùng bình tĩnh: "Không cần để ý, bọn họ không biết kiềm chế như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị cắn ngược."
…
Thù Pháp Đông xem thời gian, vừa đến giờ tan làm Kỷ Khiêm đã bị hai người họ kéo tới quán bar rồi đi thẳng đến ghế có vị trí tốt nhất.
Thù Pháp Đông còn chưa kịp đặt mông xuống thì đã trực tiếp kêu người đến gọi rượu, Đằng Mục dựa vào bên cạnh chậm rãi lật thực đơn còn nhân tiện gọi thêm mấy món ăn nhẹ.
Khi Kỷ Khiêm hồi phục lại tinh thần thì trên bàn đã bày đủ các loại rượu, anh tùy tiện đưa tay cầm lấy một chai nhìn thử, Tomatin 25YO: "Tomatin Scotch Whiskey."
Anh lại cầm lấy một chai, Teeling Vintage năm 1987, cho tới bây giờ cũng đã ba mươi năm rồi, đống rượu trên bàn này không thể không ít hơn năm mươi mấy vạn*, anh thấp giọng cười khan hai tiếng: "Ai trả tiền đây?"
*Năm mươi vạn: Hơn một tỷ bảy trăm ba mươi triệu tiền Việt.
Nghe thấy lời này, Thù Pháp Đông lập tức duỗi tay chỉ vào Đằng Mục, không xấu hổ chút nào: "Anh cả trả tiền!"
Đằng Mục đạp một cái vào cẳng chân của Thù Pháp Đông, nhưng cũng không tỏ ý kiến mà chỉ cười mỉa hai tiếng: "Chỉ có lúc này mới nhớ kêu anh cả."
Kỷ Khiêm yên lặng ngồi xuống, thấp giọng nói: "Anh Đông, anh thật giống mấy người mời rượu."
Mời rượu là chỉ những người dụ dỗ người khác đến quán mua rượu giá cao, cũng là người trung gian thu hoạch lợi ích.
Thù Pháp Đông gọi người khui chai rượu, vẫy tay nói: "Uống rượu chính là để vui vẻ, nếm mỗi loại một chút đi." Anh ấy khui chai trước rồi đổ vào ly, nhấp một ngụm: "Hương vị cũng không tệ."
Rượu màu vàng kim sóng sánh trong ly rượu, hương thảo mộc nồng đậm mang theo một chút vị gỗ ngọt ngào, sau vài ly rượu Kỷ Khiêm cũng chậm rãi mở lời: "Thật ra em đã sớm phát hiện ra điểm bất thường rồi."
Anh nhớ tới trong khoảng thời gian này Tề Tố thường xuyên ôm điện thoại nói chuyện phiếm, ngày nghỉ thì tìm cớ đi ra ngoài, luôn nói có việc thực tập để tránh buổi hẹn hò...
Thật ra không chỉ trong khoảng thời gian này, lẽ ra anh sớm nên dừng lại việc nhượng bộ hết lần này đến lần khác, chỉ là bản thân vẫn nghĩ đến tình cảm nhiều năm, chỉ cần đối phương vẫn chưa thay lòng đổi dạ thì có thể chịu đựng bao dung những chuyện nho nhỏ đó.
Quán bar dần trở nên náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo, muôn màu muôn vẻ, người cô đơn trong góc, người nóng nảy chửi bậy, người hưng phấn quẩy trên sân khấu…
Rượu trong suốt trong ly đang chuyển động, những thứ cắc cớ đó chậm rãi chìm vào trong lẫn một chút ánh sáng màu trắng nhỏ bé lại đột ngột tiêu tán.
Uống ba vòng rượu, lời trong lòng cũng chậm rãi nói ra được, Kỷ Khiêm cười khổ nói: "Là em đắm chìm trong quá khứ, nhất thời mềm lòng nên không thể kịp thời dứt ra."
Là hai mươi năm dài không thể tả, là tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
"Này thì có là gì!" Thù Pháp Đông ôm bả vai của Kỷ Khiêm, nâng ly rượu lên cao: "Hoan nghênh em lần nữa gia nhập đoàn đội độc thân kim cương của bọn anh!"
"Em trai ngoan, cùng nhau độc thân đi! Ai thoát kiếp độc thân trước thì là chó!"
"Uống rượu!"
Lộn xộn cái gì không biết, Kỷ Khiêm khẽ cười ra tiếng.
Mấy năm nay bọn họ vội vàng khởi nghiệp, ba người dựa vào năng lực vội vàng viết code làm kiến trúc phần mềm, vội vàng nghiên cứu phát minh lại vội vàng tung ra thị trường. Thật sự là không có thời gian để tìm đối tượng, cả đám đều độc thân, chỉ có Kỷ Khiêm là có đối tượng riêng nhưng bây giờ cũng không còn nữa.
Có Thù Pháp Đông không đàng hoàng này lôi kéo, Kỷ Khiêm cũng không nhịn được mà đọ rượu với bọn họ, rượu xuống yết hầu suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.
Thù Pháp Đông uống rất nhiều lại uống quá nhanh nên có hơi quá chén, khi đứng lên bước chân cũng lảo đảo, miệng nói không rõ ràng: "Nhà vệ sinh ở đâu?"
Đằng Mục đỡ lấy anh ấy bước đi: "Bên này, em đứng vững một chút."
"Em uống rượu đó! Anh còn muốn em đứng vững?"
...
Có chút nóng, hơi nóng của rượu ăn mòn va chạm trong cơ thể. Kỷ Khiêm dựa trên sô pha dùng một tay kéo cà vạt, trên cổ áo sơ mi màu trắng lộ ra một chút da thịt, cà vạt màu xanh tùy tiện treo phía trên lại có chút gọi mời.
Người uống rượu bên ngoài đã sớm coi trọng anh đẹp trai trên ghế dài này, chỉ là trong lúc nhất thời không nhìn ra bọn họ có quan hệ gì, ba anh trai siêu cấp đẹp trai ở trong còn đẹp trai theo những phong cách khác nhau, áo vest giống nhau lại được bọn họ mặc ra ba loại phong cách khác biệt.
Người lén nhìn không nhịn được nhéo cánh tay của người bên cạnh rồi nhẹ giọng nói: "Vì sao chứ, trai đẹp đều là cùng nhau xuất hiện, đẹp trai siêu cấp luôn!"
Người bạn đi cùng giãy giụa rút cánh tay của mình ra, thầm mắng: "Lén nhìn là được rồi, đừng có giống biến thái như thế!"
"Ghế bên cạnh cũng có mấy anh đẹp trai rất được á."
"Tối hôm nay thật là hạnh phúc."
"Bên cạnh là chó con các em trai trẻ, nơi này là cực phẩm đó!"
Có người chỉ lén lút nhìn vài lần nhưng cũng có người cởi ra vài cúc áo cầm ly rượu đi đến trước mặt Kỷ Khiêm: "Anh đẹp trai, có muốn uống một ly với em không?"
Kỷ Khiêm nghe vậy thì giương mắt nhìn lại, một nam sinh trang điểm tinh xảo đẹp đẽ đứng ở bên cạnh, áo trên rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh gầy ốm, hoa tai sáng lấp lánh lay động dưới ánh đèn, mang theo vẻ tự tin phóng khoáng đặc trưng mà người trẻ tuổi thường có.
Kỷ Khiêm cong môi cười nhạt nói: "Cậu thích chai rượu nào?"
Lúc này nam sinh mới phát hiện, bọn họ mở một bàn rượu ngon, tùy tiện cười chọn một chai: "Uống cái này đi." Cậu ta đưa ly rượu qua, vốn tưởng rằng đối phương sẽ rót rượu cho mình lại không ngờ Kỷ Khiêm lại đưa chai rượu mà cậu ta đã chọn kia cho cậu ta: "Vậy thì tặng chai rượu này cho cậu đó, chỉ bằng sức quyến rũ của cậu thì người thật sự tinh mắt trong quán bar đều sẽ không từ chối cậu."
Lúc này nam sinh mới nhận ra bản thân đã bị từ chối, nhưng mà đối phương vừa ga lăng lại hào phóng, trong đôi mắt anh tuấn đều là ánh sáng ôn hòa, cực kỳ có sức hút trưởng thành. Vừa khen mình, còn tự giễu bản thân, nam sinh vậy mà không tìm thấy bất cứ một lý do tức giận gì, nhận lấy chai rượu rồi mơ màng bỏ đi.
Chờ khi cậu ta trở lại bên đám bạn kia, chúng bạn liền cợt nhả: "Sao cậu bị từ chối rồi?" Có người nhìn thấy rượu của cậu ta thì kinh ngạc hét lên: "Rượu này hình như hơn chín ngàn* đúng không, anh ta trực tiếp tặng cho cậu hả?" Lúc này nam sinh mới phát hiện bản thân tùy tiện vung tay đã chọn chai rượu chín ngàn tệ, đối phương vậy mà không chút bủn xỉn nào tặng cho mình, cho dù bản thân có bị từ chối thì cũng không bị bạn bè cười nhạo.
*Chín ngàn: Hơn ba mươi mốt triệu.
Khi Đằng Mục trở về đã phát hiện rượu của mình bị người ta mang đi, suy nghĩ một chút liền biết là tình huống gì: "Em ba, nếu như anh trở lại trễ hơn một chút, thì có phải cả bàn rượu này sẽ bị em tặng đi hết không."
Kỷ Khiêm thuận tay lấy điện thoại ra: "Nào, để em chuyển tiền cho anh cả, cảm ơn anh cả đã cho em trai có thể mượn hoa hiến phật."
Đằng Mục mỉm cười trêu ghẹo: "Mắt nhìn của em cũng cao quá đó, dù sao cũng độc thân rồi."
Thù Pháp Đông có chút mơ hồ: "Cái gì cái gì? Em ba của chúng ta lại bị người khác coi trọng nữa sao?"
"Anh Đông, uống rượu đi, anh nghe lầm rồi."
...
Giữa khung cảnh ồn ào Kỷ Khiêm rơi vào trầm mặc của bản thân, hai mươi năm qua thỉnh thoảng lại hiện ra trước mặt, có người có lẽ chỉ có thể đi một đoạn đường, tới khoảng thời gian đó là từ biệt mỗi người một ngả, chỉ là khi chia xa giống như cứng rắn bổ đôi một con đường, đau đớn khó nhịn.
Bàn bên cạnh đột nhiên trở nên ầm ĩ, Kỷ Khiêm dựa vào lưng ghế sô pha, ngửa đầu, khép hờ hai mắt, mơ hồ nhìn thấy có một đứa nhỏ trẻ tuổi đang ngồi ở một bên, lớn tiếng lên án gào khóc: "Tao vậy mà là thế thân! Thế thân đó! Tao làm thế thân ba năm mà cũng không biết! Con mẹ nó, gã ta có bạch nguyệt quang! Bạch nguyệt quang quay trở lại thì tao mới biết được mình là thế thân! Ba năm này tao không dám tiêu tiền của gã ta, sợ người ta cảm thấy tao moi tiền của gã ta, cũng không dám quấy rầy đối phương bởi vì công việc của gã ta rất bận! Không dám ăn đồ ăn mình thích..."
Sau khi Thù Pháp Đông nhìn thấy thì kinh ngạc cảm thán: "Đây là đứa nhỏ đáng thương nào vậy? Vậy mà bị người xem như thế thân lừa tiền lừa sắc."
Anh ấy cảm khái hai câu: "Chậc chậc, thảm quá."
Kỷ Khiêm có chút mệt mỏi híp mắt nhìn về phía ánh đèn trên nóc nhà, ánh đèn mê ly cộng với âm thanh ồn ào náo động, trong bóng đêm tối tăm lặng lẽ chìm xuống.
Trong lúc hoảng hốt phát hiện hoá ra ở chỗ này còn có người đáng thương giống như mình.
Đều bị tình làm khổ, suýt nữa đánh mất đi bản thân sa vào trong những điều giả dối, bị mộng ảo tốt đẹp kéo xuống rơi thẳng vào đáy hồ tối tăm sâu không thấy đáy.
Lại nghĩ tới đủ chuyện ngày hôm qua, những tình cảm không ngừng rộn ràng trong lòng ngực, anh mở mắt ra phát hiện bản thân vẫn còn ở trong quán bar.
Chỉ nghe thấy một âm thanh trong trẻo truyền đến: "Cho nên tao đã nhanh chóng đá tên cặn bã ngu xuẩn kia trong đêm! Không chỉ có như thế, tao còn tay đánh tên cặn bã, chân đá bạch nguyệt quang của gã ta, tẩn cho bọn họ một trận tơi bời!"
Cái gì? Kỷ Khiêm nghe mà cảm thấy có chút mơ hồ, tay đánh tên cặn bã, chân đá bạch nguyệt quang...
Không ngờ tới nhóc con đối diện kia giây tiếp theo đã lau nước mắt ném chai rượu đi, chai rượu tạo thành một độ cung vi diệu dừng ở bên chân Kỷ Khiêm, bang một cái rồi vỡ tan.
Chai rượu vỡ bắn lên tung toé, thậm chí rượu còn làm ướt một mảng lớn quần tây trên đùi của Kỷ Khiêm.
Kỷ Khiêm bỗng nhiên bừng tỉnh, anh giương mắt nhìn qua, nhóc con kia đạp một chân lên trên bàn, hai tay múa may hét to: "Tao, Dê be be, đứa trẻ hạnh phúc nhất Mân Giang! Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn diện mạo có diện mạo! Trong khắp thành phố hoàn toàn không có một nơi để dựa vào, nhưng cũng có cả đống người theo đuổi! Người theo đuổi tao có thể xếp mười vòng quanh thành phố!!"
"Mười vòng!!"
"Tối hôm nay tao sẽ tìm người đẹp nhất trong quán đến khách sạn năm sao đặt một phòng tình thú!"
Thằng nhóc đạp chân lên bàn thấp, giương nanh múa vuốt, lộ ra răng nanh hơi nhọn, nở nụ cười vô cùng xán lạn.
Kỷ Khiêm nhìn chai thủy tinh vỡ bên chân, còn có rượu bị bắn lên người, trong khoảng thời gian ngắn kinh ngạc chưa kịp định hình mà vẫn còn có thể không nhịn được mà bật cười.
Hoá ra không phải là đứa nhỏ đáng thương, mà là mặt trời nhỏ...
Thù Pháp Đông nhanh chóng rút chân lại: "Ôi mẹ nó, ám khí à!"
Đằng Mục ở một bên nhìn thảm trạng của Kỷ Khiêm bên phía đối diện, rất không phúc hậu mà cười ra tiếng.
Bạn bè của thằng nhóc bên kia vẫn còn người tỉnh táo, thấy chai rượu bị vỡ quá xa bèn ba chân bốn cẳng kéo ống tay áo của cậu rồi nhỏ giọng nói gì đó.
Thằng nhóc dường như vô cùng mờ mịt mà bỏ chân xuống, đứng trước sô pha ngại ngùng nhìn về phía Kỷ Khiêm, xuyên qua ánh đèn mờ và khoảng cách không xa, Kỷ Khiêm hoảng hốt nhìn thấy mái tóc màu trắng bạc của đối phương cũng có hơi gục lên gục xuống.
Thằng nhóc trong nhóm bạn của cậu uống đến choáng váng đi đến xin lỗi, mái tóc màu trắng của nhóc xõa tung, cậu xiêu xiêu vẹo vẹo ôm lấy chai rượu la lớn giữa khung cảnh ồn ào: "Xin lỗi ạ!"