Ý nghĩ bỏ đi vừa nhen nhóm lên liền không cách nào đè xuống được nữa.
Vân Yên vốn tính toán là trước tiên sống ở nhà họ Thẩm một thời gian, đợi đến khi Thẩm Ám khôi phục trí thông minh rồi thì cô ngay lập tức ly hôn với anh. Sau đó né xa trung tâm của câu chuyện, lúc trước sống thế nào thì sau này sẽ sống như thế, cô là người có tay có chân, rời khỏi nhà họ Thẩm cũng không tới nỗi không sống được.
Có điều, khi nào Thẩm Ám mới khôi phục trí thông minh?
Trong sách anh khôi phục được trí thông minh là do bị nữ phụ hãm hại, đầu óc bị kích thích. Nhưng Vân Yên làm sao dám làm hại boss phản diện, làm không tốt có khi sẽ có kết cục thê lương giống của nữ phụ.
Vì thế cũng chỉ có thể khô khan chờ đợi, chờ chuyện ngoài ý muốn hoặc là có người ra tay. Dù sao làm boss phản diện, Thẩm Ám cũng không thể không phát huy tác dụng, kịch tình chắc là sẽ quay lại mạch truyện như cũ đi.
Cho dù Vân Yên là nghĩ như vậy nhưng trong lòng cũng không chắc chắn lắm, nhưng cô cũng không có cách nào khác, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân. Nhưng lúc này, cô lại có ý tưởng mới, suy nghĩ trong lòng lúc trước cũng bị móc ra.
Nữ phụ không đi giúp đỡ Thẩm Ám thì còn ai có thể giúp đỡ cho Thẩm Ám?
Sau này khi Thẩm Ám dần dần lớn lên, cũng không biết Thẩm phu nhân là cố kỵ cái gì hay là sao nhưng cũng không có động tay đánh anh nữa, cùng lắm là thừa dịp lúc chủ tịch Thẩm không ở nhà thì bỏ đói anh vài ngày thôi.
Thẩm Minh thì sao? Hắn làm nam chính, mỗi ngày ở trên thương trường đều có rắc rối mới, làm gì có thời gian rảnh đi bắt nạt một tên ngốc.
Huống chi, Vân Yên có lòng riêng, cũng không muốn Thẩm Ám bị ngược đãi. Thẩm Ám làm cho cô nhớ tới khi cô còn nhỏ cũng không có nơi nương tựa, mặc dù ở nhà mình nhưng lại giống như ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nếu thật sự có người bắt nạt anh thì cô làm sao có thể ngồi yên không để ý.
Nếu cứ như thế này mãi, Thẩm Ám đại khái sẽ bình an làm đồ ngốc cả đời đi.
Vân Yên thật ra cảm thấy rất mâu thuẫn. Đối với Thẩm Ám mà nói, làm một tên ngốc đơn thuần cả đời không có gì không tốt, Thẩm Minh dù sao cũng là nhân vật chính, chống lại hắn chỉ có con đường chết. Nhưng đối với cô mà nói, cô còn chưa có yêu đương, cũng tuyệt đối không muốn qua loa như vậy liền thành vợ người ta.
Còn là bị ép thành vợ người ta!
Trong bóng đêm như mực, trên sàn trong phòng của Vân Yên mở ra một cái va ly, Vân Yên vội vàng chạy qua chạy lại khắp phòng thu dọn hành lý.
Cho dù thế nào thì chạy khỏi chỗ này trước đã rồi tính sau!
-----------------
Cô đợi đến rạng sáng.
Nhà họ Thẩm chìm vào ngủ say, thường thường còn có thể nghe thấy từng trận gió thổi qua. Vân Yên cầm chiếc valy giống như cầm một miếng đậu hũ, thở mạnh cũng không dám thở, cô nhón mũi chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Đèn ở chỗ cửa ra vào vẫn sáng, bình thường là để đèn cho cho hai cha con Thẩm Minh lúc ban đêm về nhà muộn. Nhưng hôm nay dì Ngô bị mắng, chắc là bị dọa sợ nên mới đi về phòng ngủ sớm mà quên tắt đèn.
Vân Yên đứng ở giữa thang lầu, đưa mắt thăm dò nhìn phòng khách vài lần, không có nhìn thấy ai. Cô đang định đi xuống thì lại nghe thấy vài tiếng ho khan từ dưới lầu vang lên, cô vội vàng ngồi xổm xuống dùng valy che người lại, chỉ để lộ ra nửa gương mặt rồi cảnh giác nhìn xuống dưới.
Thẩm Minh mặc áo ngủ, trong tay hắn còn cầm nửa tách cà phê, chậm rì rì lắc lư lắc lư đi ngang qua phòng khách sau đó biến mất ở một đầu hành lang khác.
Vân Yên thở ra một hơi, yên lặng chờ thêm một lát, đợi tới khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới lại rồi mới đứng lên.
Cô cầm hành lý nhẹ chân đi xuống lầu.
Quãng đường chỉ có mấy mét nhưng ở trong đêm tối lại dài dằng dặc. Vân Yên đi tới cửa rồi mở khóa “cụp” một tiếng.
Gió từ bên ngoài thổi vào làm bay tóc của cô. Bầu trời đêm rất đẹp, những ngôi sao vây quanh vầng trăng sáng, ngay cả con đường u ám phía trước cũng được rọi sáng lên.
Vân Yên đang muốn cất bước thì không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quay đầu nhìn về phía sau.
Thẩm Ám không nói một lời đứng ở trên cầu thang nhìn cô.
Hồi lâu sau Vân Yên mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thẩm……”
Nhưng ý thức được bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện, cô lập tức ngậm miệng lại.
Cô có chút áy náy bởi vì bản thân bỏ lại anh. Lòng bàn chân giống như mọc rễ, không cách nào mà di động dù chỉ là nửa bước.
Ngọn đèn ở cửa ra vào rất mờ nên không thấy rõ được vẻ mặt của anh lúc này.
Nhưng là cô nhìn anh lại bỗng dưng nhớ tới bản thân mình. Năm đó, khi cô 8 tuổi không được mẹ kế thích, có bà đến thăm cô, mang đồ ăn cho cô lại mang cô đi chơi, để cô trải qua cuối tuần đẹp nhất trong cả cuộc đời.
Chạng vạng ngày chủ nhật hôm đó bà đi rồi, cô đứng ở trên ban công nhìn bóng lưng của bà càng lúc càng xa rồi dần dần biến mất không thấy.
Trong lòng cô buồn rầu nhưng không hề rơi nước mắt. Kể từ giây phút đó trở đi, cô liền hiểu được trên đời này sẽ không có ai mang cô đi.
Vân Yên quay đầu qua một bên, suy nghĩ gì đó rồi đẩy cửa đi ra ngoài,dùng lưng đóng cửa lại.
Gió thổi tới làm cô run cả người, cầm lên valy và đi về phía trước nhưng cô lại chần chừ, bước chân chậm chạp. Đi tới giữa sân lại không kìm được mà quay đầu nhìn.
Cô đi rồi thì Thẩm Ám làm sao bây giờ?
Thẩm phu nhân chèn ép anh, chủ tịch Thẩm cũng không quan tâm gì tới anh, Thẩm Minh thì khỏi phải nói rồi, dì Ngô hôm nay còn bởi vì anh mà bị mắng.
Ngay cả tự ăn cơm anh cũng không biết, mà do cô xuyên tới đây cho nên tương lai của anh chắc cũng đã bị ảnh hưởng, nếu không thể khôi phục trí thông minh vậy anh nên làm gì bây giờ?
Lại nghĩ xa một chút, bây giờ chủ tịch Thẩm còn sống mà Thẩm Ám còn bị người ngược đãi như vậy. Trong tương lai khi chủ tịch Thẩm không còn, chỉ sợ ngay cả một nơi để ở anh cũng không có đi, nói không chừng sẽ lưu lạc thành kẻ lang thang sống dưới chân cầu vượt.
Vân Yên cảm thấy lỗi của mình càng lớn hơn, càng nghĩ cô lại càng sợ hãi, giống như phảng phất thấy được thi thể của Thẩm Ám co cóng dưới chân cầu vượt, bị đông lạnh chết, bị đói chết hoặc là bị người ta đánh chết.
Valy hành lý bị cô ném trên mặt đất.
Vân Yên hạ quyết tâm trong lòng, cô quay người lại mở cửa thì phát hiện Thẩm Ám đã không còn đứng ở chỗ cũ, cô ngay lập tức đi lên lầu tìm anh.
-----------------
Lúc Vân Yên đẩy cửa ra, thấy Thẩm Ám còn đang ngồi ở mép giường, bên cạnh anh còn có cái gì đang sáng lên ánh sáng xanh, sáng được thêm hai lần liền tắt ngóm.
Cô không cũng để ý, bản thân giống như một tên trộm mà rón ra rón rén đi vào phòng, đèn cũng không thèm bật lên đã đi lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra rồi tròng luôn cho Thẩm Ám.
Đoán chừng là do Thẩm Ám không kịp phản ứng nhưng cũng hiếm khi mà anh không kháng cự cô.
Quần áo đã mặc xong.
Vân Yên cúi đầu nhìn thẳng vào anh, chắc là do ngọn đèn bên ngoài nên đôi mắt của cô mới sáng lấp lánh như thế. Vân Yên cố gắng đè thấp giọng nói hỏi: “Thẩm Ám, anh nguyện ý đi với tôi không?”