Ý kiến của Thẩm Ám ra sao cũng không quan trọng, nếu không thì sẽ không bị bắt thay quần áo trước rồi.
Vân Yên hỏi xong cũng không đợi anh trả lời, cô cười ngây ngô ôm chặt anh một cái: “Tốt quá, như vậy về sau chỉ có hai chúng ta sống nương tựa vào nhau.”
Thẩm Ám bị nụ cười của cô làm cho lóa hai mắt, anh có hơi sững sờ cũng không kịp đẩy cô ra.
Một giây sau Vân Yên cũng buông tay, cô quay lại trước tủ quần áo tiếp tục thu xếp đồ đạc của Thẩm Ám. Động tác của cô nhẹ nhàng, trên mặt còn lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, miệng còn thì thầm ngâm nga một khúc nhạc thiếu nhi.
“Tách”---Đèn được bật sáng lên. Cô bận rộn qua lại ở trong căn phòng không lớn không nhỏ, miệng cũng không chịu nghỉ ngơi, vo ve vo ve giống như một bé ong.
Đồ đạc của anh ít ỏi nên rất nhanh đã thu xếp xong rồi. Cô đưa cho anh một cái túi nhỏ, dặn anh cầm cẩn thận nhưng vừa nghĩ lại đã thấy lo lắng nên lập tức giật lại tự mình cầm lấy. Một tay cô cầm túi, tay còn lại nắm lấy tay anh.
Thẩm Ám cau mày nhưng cũng không hất ra.
Vân Yên tắt đèn xong ló nửa người ra ngoài cửa thăm dò, phát hiện không có người, cô để ngón tay lên môi ra hiệu im lặng với, Thẩm Ám, sau đó nhẹ tay nhẹ chân dẫn anh xuống lầu.
Hai người thuận lợi bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Thẩm.
Vân Yên giống như là gỡ xuống được cái gì, cô thở ra một hơi thật dài, cuối cùng quay đầu lại liếc nhìn biệt thự nhà họ Thẩm một cái, tay trái cầm hành lý cùng túi, tay phải nắm chặt lấy tay của Thẩm Ám, giọng nói của cô cũng thoải mái hơn: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Ám quay đầu lại thì phát hiện đèn ở phòng làm việc trên lầu hai bỗng chốc sáng lên, bên cửa sổ có một bóng người đang đứng. Nhưng anh cũng không nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo đằng sau Vân Yên.
Từ sau khi xuyên vào quyển sách này đến giờ, đây còn là lần đầu tiên Vân Yên bước ra khỏi cửa lớn của nhà họ Thẩm.
Cô cũng không nghĩ tới, nhà họ Thẩm ở nơi hẻo lánh như vậy, căn bản là không đón được chiếc xe nào ở xung quanh. Cô với Thẩm Ám đi dưới bóng đêm thật lâu mà cũng không tìm được một nơi có thể trú tạm.
Ban đêm gió thổi hiu hiu, đường thì tối đen, cách một đoạn mới có một cây đèn đường với ánh sáng vàng yếu ớt. Lá cây vang lên sàn sạt, bóng cây ở dưới ánh trăng như đang nắm tay nhau, giống như những bóng ma đang chặn đường.
Trong lòng Vân Yên sợ hãi, lại vô ý thức mà dính sát lại bên cạnh Thẩm Ám, bả vai dán lấy cánh tay anh hấp thu ấm áp.
Cánh tay cô đột nhiên bị hất ra, Thẩm Ám hơi xoay người, giật lấy valy trên tay kia của cô. Sau đó cũng không thèm chờ cô mà tự mình đi về phía trước.
Vân Yên ngẩn người một chút xong mới vội vàng đuổi theo: “Đừng phá, anh không……”
Lời nói một nửa lại nuốt về. Kém chút là cô đã quên, cho dù Thẩm Ám có ngốc đi chăng nữa thì cũng là một người đàn ông trưởng thành có sức khỏe không khác gì người bình thường.
Vân Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lập tức liền vui vẻ lên vì bản thân có thêm một nguồn lao động. Cô đuổi theo rồi nắm lấy góc áo của anh, cười tủm tỉm khen ngợi: “Thẩm Ám tốt quá nha.”
Lại là kiểu giọng điệu khen trẻ con.
Bước chân của Thẩm Ám dừng một chút nhưng sau đó lại càng đi nhanh hơn. Vân Yên đuổi theo phía sau, cứ một lát lại bị bỏ xa, làm cô chạy mệt đến bở hơi tai.
Rốt cuộc hai người tìm thấy được một căn nhà trọ nhỏ.
Vân Yên mang theo Thẩm Ám đi vào, lấy ra chứng minh nhân dân rồi liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái, sau đó mới do dự nói: “……Một phòng.”
Nhân viên để một tấm thẻ phòng lên bàn, ánh mắt từ khi hai người bước vào liền dính ở trên mặt Vân Yên, luôn cảm thấy hình như đã thấy cô ấy ở chỗ nào rồi.
Cho dù thần kinh của Vân Yên có thô đi chăng nữa thì cũng bị nhìn đến mức không được tự nhiên, nhấc lên valy rồi lập tức nắm lấy tay Thẩm Ám chạy nhanh lên lầu.
Lực chú ý của người lễ tân ngay lập tức bị dời đi, trong lòng cô “hứ” một tiếng, loại đàn ông gì vậy, valy lớn như thế mà để một mình bạn gái khiêng.
Căn phòng của nhà trọ không lớn, một chiếc giường đôi, một cái bàn, còn có một phòng vệ sinh nho nhỏ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hết mọi thứ.
Bây giờ đã rất muộn rồi, trời cũng sắp sáng nên Vân Yên vội vàng đi rửa mặt xong, sau đó đẩy Thẩm Ám vào căn phòng vệ sinh nhỏ. Sau đó cô trải một tấm chăn ở trên sàn.
Cho nên, đợi khi Thẩm Ám đi ra thì đã thấy Vân Yên lăn ở trên sàn chìm vào giấc ngủ say.
Anh có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không để ý cô nhiều, tắt đèn xong liền leo lên giường luôn.
.
Vài phút sau bỗng dưng có một thân thể lạnh như băng chen vào trong chăn.
Vân Yên run rẩy nói: “Lạnh quá rồi.” sau đó cô đưa hai tay ôm chặt lấy eo anh: “Thẩm Ám, Thẩm Ám, anh có lạnh không? Tôi giúp anh làm ấm người được không?”
Hơi thở cô phun ở trên ngực Thẩm Ám, có chút ngứa còn có chút nóng rực.
Trong bóng đêm Thẩm Ám trợn tròn mắt, không trả lời mà cũng không có đẩy cô ra.
Vân Yên ở trong lòng anh run cầm cập, rồi giống như đột nhiên nhớ ra được cái gì, cô tự mình buông tay ra.
“Xém chút đã quên” Cô đứng dậy leo xuống giường, mở đèn lên rồi đi lục valy hành lý, còn lẩm bẩm nói: “Cả ngày nay anh còn chưa ăn cơm”
Chỉ chốc lát sau Vân Yên đã quay lại, trong tay cô còn cầm một chén mì ăn liền đang bốc hơi nóng nghi ngút, cô đặt bát mì ở trên tủ đầu giường.
Vân Yên chỉ mặc đồ ngủ, chiếc áo ngủ lông xù, trên mũ còn rũ xuống hai cái tai thỏ thật dài. Thẩm Ám liếc mắt nhìn lỗ tai thỏ một cái rồi rũ mắt xuống, không biết là đang nghĩ cái gì.
Một mùi thơm bay thoảng qua.
Vân Yên xé ra nắp mì ăn liền rồi vung tay ném vào sọt rác, lúc quay đầu gọi anh thì lỗ tai thỏ phất lên, cô đẩy bờ vai của anh nói: “Đừng có ngủ, anh dậy ăn đi đã.”
Thẩm Ám không nhúc nhích.
Cô ghé lại gần hơn, lỗ tai thỏ đụng vào vai của anh một chút. Cô giống như đang dỗ em bé, giọng nói mềm nhũn: “Ngoan, ăn mì đã rồi ngủ tiếp, nếu không dạ dày mà đau thì sẽ phải uống thuốc, anh uống thuốc chưa? Thuốc rất đắng, rất rất là đắng……”
Thẩm Ám đại khái là thấy phiền, rốt cuộc mới chịu ngồi dậy ăn.
Vân Yên cười tủm tỉm: “Vậy mới là bé ngoan……” Nói xong liền cầm bát mỳ lên, gắp một đũa lớn đưa tới bên miệng anh.
Thẩm Ám trừng cô.
Cô lại rất có kiên nhẫn chờ, cánh tay mỏi cũng không rút về. Miệng cô mở mở đóng đóng, nói nhiều đến giống như luôn có lời nói không hết. Thẩm Ám rốt cuộc chịu há miệng để cô đút mì ăn liền cho anh.
Một dòng nước ấm chảy qua trong bụng. Hai người, một người đút một người ăn, bát mỳ rất nhanh đã thấy đáy. Vân Yên vứt cái bát không xong liền đút bàn tay lạnh như băng vào trong chăn, cầm lấy tay Thẩm Ám, cả người cô cũng trườn đi vào.
“Lạnh quá, lạnh quá…..” Cô nhỏ giọng kêu, bả đầu với chiếc mũ con thỏ đều chen vào ngực anh. Chỉ chốc lát sau đã không có tiếng nói nữa, Thẩm Ám chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lỗ tai con thỏ rồi lại buông tay, sờ sờ vành tai của Vân Yên.
Anh nhớ tới tối hôm đó cô ghé vào tai anh, khóc nức nở nói: Hu Hu Hu tên bại hoại kia hôn lỗ tai tôi.
Rõ ràng là cùng một người.
Giữa hai đời làm sao lại có thể khác biệt nhiều đến thế.