Không hổ là người làm ăn, một tí cũng không để mình chịu thiệt, đầu óc ông ta thật sự rất khôn khéo.
Lúc đọc truyện, Vân Yên cũng có nghĩ tới, so với chuyện mạo hiểm đi quyến rũ Thẩm Minh thì nguyên chủ hoàn toàn có thể dựa vào tài nguyên của nhà họ Thẩm mà chậm rãi đi lên tới hạng A, sau đó đá Thẩm Ám rồi cầm giấy ly hôn một mình tự do tự tại.
Sự thật chứng minh là không chỉ có một mình cô thông minh, chỉ sợ là ngay từ đầu chủ tịch Thẩm đã không có suy nghĩ tìm bạn cho con trai, mà tìm cô chỉ để sinh một đứa con cho Thẩm Ám. So với cháu đích tôn thì một chút tài nguyên tính là cái gì, đến lúc đó có cô hay không có cô cũng chẳng sao.
Trách không được nguyên chủ muốn trèo lên giường của Thẩm Minh, nếu như không sinh được con cho Thẩm Ám thì không phải là cuối cùng cô ta cũng không lấy được cái gì sao. Mà khoan hãy nói chuyện sinh con cho người bị thiểu năng, đừng nói là nguyên chủ, Vân Yên cũng không làm được, chỉ vừa nghĩ mà thôi cô đã cảm giác như phạm tội rồi.
Đằng trước có chủ tịch Thẩm đợi cô sinh đứa nhỏ, đằng sau có Thẩm phu nhân muốn ép cô lên giường của Thẩm Minh……Bên cạnh còn có một Thẩm Minh mà tối hôm qua cô vừa đánh hắn, hơn nữa cô còn ra tay không nhẹ.
-----------------
Cô cũng sắp buồn chết rồi, những ngày về sau làm sao mà sống đây!
Giống như là cố ý muốn đối nghịch cô, ngay lúc cô đang lo lắng trùng trùng thì cửa mở ra, Thẩm Minh trở lại.
Hai cha con nhà họ Thẩm đi xã giao cực kì nhiều, rất ít khi về nhà ăn cơm, hôm nay cũng không có ai chờ hắn về nên khi Thẩm Minh về nhà thì mọi người đã ăn cơm tối gần xong rồi.
Thẩm phu nhân vội vàng kêu dì Ngô bày thêm một bộ bát đũa, Thẩm Minh cởi tây trang ngồi xuống bên cạnh Vân Yên, sau đó chào hỏi từng người.
“Ba, dì Trần” cuối cùng mới quay đầu nhìn Vân Yên, trên mặt cười như không cười nói “Chị dâu nhỏ?”
Khóe miệng Vân Yên cứng ngắc, gật đầu chào hỏi.
Chủ tịch Thẩm nhíu mày: “Không có phép tắc! Gọi chị dâu!”
Trước giờ Thẩm Minh cũng không sợ ông: “Phép tắc cái gì, hơn nữa chị dâu nhỏ còn chưa lớn bằng con nha, con gọi một tiếng chị dâu còn làm người ta già đi”
Thẩm phu nhân cũng ở bên cạnh phụ họa: “Bọn họ là người cùng thế hệ, chúng ta vẫn nên ít quản lại, để cho đám nhỏ tự do mới tốt, nếu câu nệ quá thì lại không thân thiết nữa. Trong tương lai vợ chồng Thẩm Ám còn phải dựa vào Thẩm Minh chăm sóc kia.”
Nghe vậy Thẩm Minh liền quái dị mà cười khẽ một tiếng.
Tầm mắt Chủ tịch Thẩm dao động qua lại giữa Thẩm Minh và Vân Yên một chút, lông mày càng nhíu chặt.
Trái tim Vân Yên nhảy dựng một cái, nhanh chóng buông bát đũa nói một câu ăn no. Nghĩ tới Thẩm Ám đã cả một ngày còn chưa uống một giọt nước, Vân Yên mới cứng đờ đi vào phòng bếp lấy đồ ăn cho anh.
Chủ tịch Thẩm thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: “Tôi còn chưa có chết, chuyện của Thẩm Ám không cần Thẩm Minh quan tâm. Cái gì mà cùng thế hệ khác thế hệ, Vân Yên, con đừng quên con được cưới vào nhà họ Thẩm là để làm cái gì.”
Bước chân của Vân Yên dừng một chút, từ trong cổ họng nghẹn ra một tiếng: “A”
--
Trên lầu, phòng của Thẩm Ám không có mở đèn, ánh sáng bên ngoài cửa sổ yếu ớt rọi vào, trong phòng rất tối.
Vân Yên mở đèn lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Ám ngồi ở trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, anh nghe thấy tiếng động nhưng cũng không thèm quay đầu lại.
Cô đưa mắt nhìn cái bàn, bên trên để đồ ăn buổi sáng được cô mang tới, tất cả ngay ngắn chỉnh tề không thiếu một món nào, rất rõ ràng là chưa ai động qua.
Thật sự đã chịu đói cả một ngày.
Vân Yên hơi giận, muốn mắng anh nhưng lại nghĩ tới đầu óc anh không được đầy đủ, nói không chừng là căn bản không biết tự mình ăn cơm, cô thở dài, đem lời nói nghẹn xuống.
“Ăn cơm thôi!”
Cô đi qua, bỏ xuống chén đĩa rồi đưa mắt liếc nhìn Thẩm Ám một cái nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn cô.
Vân Yên đi vòng qua bàn sau đó ngồi xổm xuống, cô hơi ngửa đầu để đối mặt với anh. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ giống như là không nhìn thấy cô.
“Này” Cô đẩy đầu gối anh một chút.
“.…..” Không có người để ý.
“.…..Coi như tôi nợ anh”
Vân Yên cam chịu số phận đứng dậy, cô kéo một cái ghế dựa qua rồi cầm lấy bát đũa định tự mình đút anh ăn cơm.
“Há miệng.”
Hạt cơm nóng hầm hập được đưa tới bên môi, lúc này Thẩm Ám mới buông mắt nhìn cô một cái.
“Ăn đi!” Anh chậm chạp không chịu há miệng làm cho Vân Yên có chút nóng nảy, cô nhíu mày mắng nói: “Không được kén ăn!”
Thẩm Ám ném cho cô một ánh mắt.
Vài giây sau, cánh tay Vân Yên cũng mỏi nhừ nhưng cô cũng không có biện pháp gì với anh, cô bỏ lại chén đũa lên bàn.
Cô rốt cuộc là sống những ngày gì vậy!
Bố chồng cáo già, mẹ chồng ác độc, em chồng có ý xấu với cô, hơn nữa còn có một người chồng không hiểu chuyện đòi tuyệt thực.
Còn phải sinh em bé nữa, sau khi có em bé, cô không phải là còn phải đuổi theo sau đít hai “đứa nhỏ” đút cơm sao?
Vân Yên càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước đầy u ám, nhịn không được liền cảm thấy mũi cay cay, nước mắt cũng đảo quanh trong hốc mắt.
Hồi lâu sau, Thẩm Ám nghe thấy cô thút tha thút thít một tiếng, sau đó một khuôn mặt nện lên đùi anh.
Vân Yên nắm quần của Thẩm Ám lau nước mắt: “Hu hu hu, tôi không muốn ở trong cái ổ sói này nữa!”
Sau khi nói xong cô liền đứng dậy lau nước mắt rồi cứ thế mà chạy đi mất.