Đã xuyên qua được mấy ngày nhưng hôm nay còn là lần đầu tiên Vân Yên trực diện chống lại Thẩm phu nhân.
 
Thẩm phu nhân được miêu tả trong truyện là có đẳng cấp rất cao, thủ đoạn tàn nhẫn cho nên đã để lại cho Vân Yên một bóng ma tâm lý không nhỏ. Bàn tay cô hơi run run mà nắm chặt quả táo, theo bản năng lùi về sau hai bước.
 
Thẩm phu nhân nhìn thấy Vân Yên là loại dễ bắt nạt, trong mắt bà cũng hiện lên vẻ khinh thường. Thân thể bà thoáng thả lỏng, biểu cảm trên mặt cũng không còn sắc bén như vừa rồi. Bà không chút để ý mà vuốt tóc mai rồi mở miệng nói: “Được ông Thẩm nhìn trúng thì cũng không phải kẻ ngu dốt gì. Ở trong nhà này cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, nên nghe ai không nên nghe ai, tôi tin trong lòng của cô cũng hiểu rõ đi.”
 
“.…..”
 
“Cô gả vào làm sao, nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới đều hiểu rõ tường tận. Thằng ngốc kia có thể cho cô cái gì mà Thẩm Minh có năng lực cho cô cái gì, cô không thể không biết. Khó có được Thẩm Minh để ý tới cô, chuyện tối qua, nó đã qua rồi thì thôi nhưng tôi không hy vọng lần sau sẽ lại xảy ra chuyện rắc rối gì nữa.”
 
Đôi mắt Vân Yên hơi trợn to: “Là bà……”
 
Việc âm thầm đưa Vân Yên lên giường của Thẩm Minh, Thẩm phu nhân thật ra còn suy tính một chuyện khác. Chủ tịch Thẩm cưới con dâu về không  đơn giản là để làm bạn với con trai của mình, tám phần là có ý định muốn ôm cháu. So với để Thẩm Ám có con, không bằng để cô ta sinh một đứa con cho Thẩm Minh còn tốt hơn. Như vậy vừa lấy lòng được Thẩm Minh, vừa ngăn chặn được một mối họa ngầm, Thẩm phu nhân cảm thấy Vân Yên cũng không phải là thật sự không chịu làm với Thẩm Minh, ai lại muốn làm chuyện đó với một tên thiểu năng. Tối hôm qua chắc cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi. 
 
Trong lòng bà  chắc chắn rồi nên,  giọng điệu cũng đương nhiên, không còn khách khí nữa: “Nói đến đây thôi, bản thân cô đi chuẩn bị đi, tốt nhất là cô nên hiểu chuyện một chút, đừng lại làm phiền để tôi phải động tay.”
 
Giọng nói bà ta nhẹ tênh giống như đang nói một chuyện nhỏ như hạt mè.
 
Vân Yên mím môi, ngực cô hơi phập phồng lên xuống, cô nhìn Thẩm phu nhân, vừa cảm thấy không thể tin được lại vừa cảm thấy ghê tởm.
 
“Ánh mắt kia của cô là có ý gì!” Kể từ sau khi gả vào Thẩm gia, Thẩm phu nhân đã không bao giờ bị người nào trừng mắt nhìn như vậy. Mười mấy năm trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng làm cho tính khí của bà càng lúc càng lớn, bà giơ cánh tay lên nói: “Hôm nay tao phải dạy dỗ đứa không hiểu chuyện như mày một chút thì mày mới hiểu ra!”
 
Thân thể của Vân Yên phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ một bước, cô nghiêng đầu né tránh ngay.
 
Trước đó do dùng hết sức lực mà giờ lại không có điểm tựa nên thân thể Thẩm phu nhân nghiêng ngả lảo đảo rồi đập vào vách tường. Bà ngẩn người một giây, hiển nhiên là không ngờ tới Vân Yên lại dám né tránh. Một giây sau đó lại càng tức giận thêm, một lần nữa giơ cánh tay lên.
 
Vân Yên nhanh tay lẹ mắt bắt được, cô dễ dàng hất ra, sau đó Thẩm phu nhân liền ngã bẹp mông ở trên hành lang.
 
“Mày giỏi-----”
 
Vân Yên không muốn nghe bà nói chuyện tiếp, nghĩ cũng biết bà ta không phun ra được lời gì dễ nghe. Cô liền ném quả táo trong tay, chính xác chặn lại miệng của Thẩm phu nhân.
 
Không khí yên tĩnh một giây rồi quả táo “bịch” một cái rơi ở trên sàn, sau đó lại lộc cộc lộc cộc lăn xuống cầu thang.
 
Đầu tóc Thẩm phu nhân hỗn độn, sắc mặt đỏ bừng, bà ta hét muốn rách cổ họng, hình tượng phu nhân gì đó cũng không còn sót lại chút gì: “Người đâu! Người đâu!”
 
Vân Yên nhân cơ hội này mà chạy về phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
 
-----------------
 
Bên ngoài ồn ào một trận, Thẩm phu nhân được dì Ngô bảo mẫu đỡ đi rồi. Dì Ngô cho bà chủ ý, bảo bà đi gọi điện thoại cho chủ tịch Thẩm, để ông tự mình trở về dạy dỗ đứa con dâu bất hiếu là Vân Yên này.
 
Vân Yên không biết Thẩm phu nhân có gan đi gọi cuộc điện thoại này không. Có điều, chủ tịch Thẩm không quan tâm con trai nhưng cũng không có khả năng tha thứ Thẩm phu nhân làm ra chuyện hoang đường như vậy đi, Vân Yên chỉ cần mách lẻo là được. Nhưng chủ tịch Thẩm sẽ tin lời cô nói sao?
 
Đang suy nghĩ thì dưới lầu truyền đến một tiếng “A!”. Vân Yên hé cửa, lặng lẽ ló đầu ra thăm dò, hóa ra là Thẩm phu nhân dẫm phải quả táo lúc nãy nên lại trượt chân té ngã, dì Ngô ở bên cạnh luống cuống tay chân không dám đụng bà. Cũng không biết là nói gì đó, còn bị bà ta mắng nhiếc một trận.
 
Vân Yên nhịn không được phụt cười một tiếng nhưng lại sợ bị người phát hiện nên nhanh chóng rụt vào trong phòng. Cô không chú ý tới, căn phòng cách vách cũng mở cửa ra, Thẩm Ám lẳng lặng đứng ngoài hành lang nhìn tất cả, hơn nữa cũng không biết là anh đã ở đó bao lâu rồi.
 
Thẩm phu nhân được dì Ngô mang đi bệnh viện, khi trở về là được ngồi xe của chủ tịch Thẩm.
 
Trong truyện không có miêu tả chủ tịch Thẩm nhiều. Chỉ nói bởi vì ông có khí chất tốt,  nên làm người tương đối phong lưu, tình nhân lớn lớn nhỏ nhỏ đếm không hết, có điều khi tuổi già chỉ còn lại hai đứa con trai là Thẩm Minh và Thẩm Ám. Lúc đầu ông thiên vị Thẩm Minh, sau này lại thiên vị Thẩm Ám, Thẩm phu nhân sợ ông chia hết tài sản cho Thẩm Ám nên mới tìm cơ hội hại chết ông ta.
 
Nhưng mà lúc này Thẩm phu nhân còn không chưa có gan giết chồng, tất cả mọi chuyện vẫn phải dựa vào ông ta. Bản thân rõ ràng đã bị trật chân nhưng vẫn muốn gượng chống, tự mình đi pha trà cho ông, trên mặt cũng không có sự ngạo mạn, ngang ngược như khi đối mặt với Vân Yên, bà cười cười ôn hòa, lúc nói chuyện giọng rất nhẹ, hoàn toàn bày ra một bộ vợ hiền mẹ đảm. 
 
Mẹ Ngô đang bận rộn trong phòng bếp còn Vân Yên đã bị gọi xuống từ sớm, cô ngồi ở trước bàn ăn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
 
“Anh làm việc cả một ngày có mệt không? Anh ăn tạm cái này trước đi, đây là điểm tâm em làm ban sáng, lúc trước anh thích ăn mấy món này nhất……”
 
“Em cũng đừng làm mấy cái này nữa, chuyện trong phòng bếp có thể giao cho dì Ngô làm. Bây giờ sức khỏe em còn có thể chịu dày vò như khi còn trẻ sao, chuyện trật chân hôm nay chính là bài học cho em. Biết tôi bận công tác thì đừng có cả ngày kiếm chuyện để tôi thêm phiền.” 
 
Vân Yên chú ý tới nụ cười trên mặt Thẩm phu nhân cứng lại một chút, cô còn chưa kịp thu hồi ánh nhìn thì đã đụng phải tầm mắt của bà.
 
“Bọn nhỏ còn chưa trưởng thành,  thì làm sao đến lượt em nghỉ ngơi chứ. Vốn ngóng trông có một đứa con dâu có thể giúp đỡ em, nhưng đứa con dâu này vừa cưới về này cũng giống như con trai, vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện. Em thấy, em còn phải quan tâm nhiều hơn.” 
 
Hai ba câu đã có thể đem phiền toái dẫn lên người Vân Yên, Vân Yên giống như gặp phải đại địch.
 
Giọng chủ tịch Thẩm trầm một chút: “Chuyện của dì Ngô để tự dì Ngô đi làm, tiền lương không phải là trả không!”
 
Dì Ngô bưng mâm đi ra, còn đang muốn thay Thẩm phu nhân hớt lẻo chuyện hôm nay. Nhưng vừa nghe như thế cũng lại không dám ho he gì nữa, vội vàng buông mâm rồi chạy về phòng bếp.
 
Nụ cười của Thẩm phu nhân kém chút nữa là không duy trì được, cũng không lại mở miệng nữa.
 
Chủ tịch Thẩm bây giờ mới nhìn về phía Vân Yên: “Hai ngày nay Thẩm Ám thế nào rồi?”
 
Vân Yên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đã một ngày chưa được ăn cơm, không biết anh ấy có đói chết không.”
 
“Rầm----” Thẩm phu nhân không cầm chắc cái chén trong tay,  rơi vỡ nát bét trên đất. Bà bật dậy hô: “Dì Ngô! Dì Ngô đâu? dì ra đây!”
 
Dì Ngô lau tay vào tạp dề, vội vã chạy ra ngoài: “Làm sao……”
 
Không đợi bà đứng lại, Thẩm phu nhân đã hỏi dồn dập: “Có phải là dì lại quên mang cơm lên lầu không? Nhà họ Thẩm nuôi dì để làm gì không biết? Không muốn làm nữa thì về quê sớm đi! Con trai với con dâu của dì không nuôi người ở không, nhà họ Thẩm cũng không nuôi người ở không!”
 
Dì Ngô bị oan, đang muốn mở miệng giải thích, nhưng Thẩm phu nhân cũng không cho cơ hội, bà quay sang nói với Chủ tịch Thẩm: “Dì cũng là người đáng thương, người đã già nên trí nhớ không được tốt, ở nhà không được con trai với con dâu thích. Em nghĩ đều là bậc cha mẹ, có đồng tình trong lòng nên mới giữ dì ấy ở lại đây.”
 
Thẩm phu nhân đối đãi với Thẩm Ám ra sao, nhiều năm như vậy, Chủ tịch Thẩm muốn không biết cũng khó.
 
Lúc này đây ông cũng không định vì chút chuyện nhỏ này mà so đo cái gì. Nhưng Thẩm phu nhân đã nhắc tới một chuyện ghim ở trong lòng ông, đều là bậc làm cha mẹ, nếu ông đổi một thân phận khác thì cũng đã đến độ tuổi bị con trai với con dâu ghét bỏ rồi.
 
Chủ tịch Thẩm vẫy tay: “Dì Ngô đi làm chuyện của dì đi, dù sao Thẩm Ám cũng phải học được cách tự ăn cơm, ai mà có thể hầu hạ nó cả đời.” 
 
Ông nói xong lại quay sang nhìn Vân Yên: “Ta nghe nói hai đứa còn chia phòng ngủ? Như vậy không phải là quá càn quấy sao, làm gì có vợ chồng nào lại đi chia phòng ngủ! Nhân lúc hai đứa đang còn trẻ thì nắm chắc thời gian để có một đứa đi, sinh đứa trẻ xong ta sẽ sắp xếp cho con một người đại diện mới, con thích diễn cái gì thì diễn.”
 
Trong lòng Vân Yên lộp bộp một tiếng.
 
Để cô, đi sinh một đứa con cho Thẩm Ám?????
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play