Trước ngực anh đã ướt sũng, tất cả đều là nước mắt của cô, cô khóc một hồi xong liền ôm chặt anh lăn ra ngủ như chết. Khi ngủ còn giống như không hài lòng với cái gối đầu ẩm nước của mình, nhỏ giọng lầm bầm mê sảng rồi sườn mặt cọ qua cọ lại trên quần áo của anh để tìm vị trí thoải mái mà ngủ tiếp.
Sắc mặt của Thẩm Ám xanh mét, anh không kiên nhẫn đẩy cô ra. Mà cô giống như là chịu oan ức cực kì lớn, cau mày rầm rì nhưng vẫn cầm chặt lấy vạt áo của anh không chịu thả. Mà sức của cô không nhỏ nên Thẩm Ám dây dưa với cô được một lúc cũng cảm thấy mệt bở hơi tai. Anh chỉ mới buông lỏng một chút là cô không những ngay lập tức dính chặt lấy anh mà còn còn há miệng cắn vai anh.
Thẩm Ám cứng đờ người.
Vân Yên gặm được vài cái, sau đó chắc là cảm thấy khó ăn nên mới chậm rãi nhả ra.
Mặt trời dần dần nhô lên ngoài cửa sổ.
Thẩm Ám nhìn ánh sáng tràn đầy vào phòng mới che đi thần sắc khác thường trong mắt, nhíu mày như đang cân nhắc chuyện gì đó ở trong lòng.
-----------------
Mặc dù tối hôm qua không đi ngủ sớm nhưng vừa tới sáu giờ thì Vân Yên đã tỉnh dậy. Cô có thói quen dậy sớm do khi còn nhỏ cô ở cùng với ba và mẹ kế, nếu không chịu dậy sớm thì sẽ không có cơm ăn, sau này khi ra trường làm diễn viên quần chúng, nếu mà không chịu khó thì sẽ bị đói chết.
Cô mở hé mắt, mơ mơ màng màng ngáp một cái rồi cọ gò má vào gối đầu-----cứng ngắc.
Hậu tri hậu giác cô mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Vân Yên chậm rãi mở hai mắt, phát hiện mình đang ôm chặt lấy một người đàn ông, cô giống như phản xạ có điều kiện mà vung chân đá một cái.
Rầm-----Thẩm Ám vừa mới thiu thiu ngủ liền bị cô đá tỉnh.
Vân Yên ôm lấy chăn ló đầu qua nhìn, khi đụng phải ánh mặt lạnh như băng của Thẩm Ám thì cả khuôn mặt cô ngay lập tức trắng bệch.
Cô, cô, cô…..vậy mà đá lăn boss phản diện?
Vân Yên bị Thẩm Ám trừng mắt thì rùng mình một cái.
Cô vội vội vàng vàng hất chăn ra rồi lảo đảo xỏ dép lê, ngồi xổm xuống, như sợ anh chưa đủ tức mà còn đi dạy dỗ anh: “Tướng ngủ của anh quá xấu! Cả đêm cứ lăn qua lăn lại hoài, thấy không, giờ ngã xuống giường rồi kìa!”
Thầm Ám dùng ánh mắt quái dị dò xét cô.
Mà Vân Yên, vốn đã làm chuyện đuối lý nên bây giờ càng chột dạ mà không dám nhìn anh. Cô lo sợ trong tương lai, khi Thẩm Ám đã tỉnh táo lại rồi sẽ muốn trả thù cô nên cũng không dám hung dữ quá, cô đổi sang một gương mặt tươi cười nói: “Ngoan, tôi đỡ anh đứng lên.”
Thẩm Ám thật không nể mặt mà tránh né một chút nhưng lại bị cô cưỡng chế bắt lấy cánh tay: “Bắt chước trẻ con giận dỗi làm gì, anh phải nghe lời……”
Thẩm Ám không nhúc nhích, muốn nhìn xem cô còn định chơi trò gì ở đây.
Vân Yên vừa lòng nheo mắt lại, định xoa xoa đầu anh để thưởng cho hành động bé ngoan này. Cô nhón chân bước qua nhưng lại với không tới, cô liền đưa tay kéo cổ anh xuống, nửa ép buộc Thẩm Ám cúi người.
Sau đó vươn tay còn lại vỗ vỗ đỉnh đầu anh: “Như vậy mới ngoan.”
Biểu cảm của Thẩm Ám trong nháy mắt trống rỗng, ngay sau đó lại không chút lưu tình đẩy cô ra.
Rầm----cửa toilet đóng sầm lại, chặn Vân Yên ở bên ngoài.
Cô vẫn đứng ở đó không chịu đi, trong lòng nghĩ không biết anh có đi rửa mặt không, cô cực kỳ lo lắng mà dán lên ván cửa dặn dò vài câu, sau đó nghe thấy trong phòng vang lên tiếng nửa chảy rào rào.
Vân Yên xấu hổ sờ mũi vài cái, lúc này mới chịu xoay người rời đi. Cô mở cửa nhìn trái nhìn phải một chút, sau khi xác định hành lang không có ai mới nhanh như chớp chạy trở về phòng mình.
-----------------
Mặt trời treo ở tít trên cao, hơi nóng từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng của cô.
Vân Yên ngồi quỳ ở bên cửa sổ, kéo rèm cửa che đi một nửa khuôn mặt còn ánh mắt lại không nháy một cái nhìn chằm chằm vào chiếc xe đậu ở ngoài sân.
Thẩm Minh như mặt người dạ thú, mặc tây trang ngồi ở bên ghế lái phụ. Nhìn thấy Thẩm phu nhân từ xa đi tới liền ra hiệu bảo bà ta lên xe, tiếp theo cửa xe bị đóng lại, hai người ở riêng trong xe không biết lại đang bàn tính cái gì.
Hồi lâu sau, Thẩm phu nhân mới xuống xe, tài xế lên xe rồi chậm rãi lái xe đi mất.
Sẽ không phải là hắn đi mách chuyện tối qua đấy chứ?
Cô còn đang suy đoán thì Thẩm phu nhân đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt về phía bên này một cái. Do khoảng cách quá xa nên Vân Yên cũng không thấy rõ biểu cảm của bà ta, cô nhanh chóng buông tấm rèm rồi ngồi bệt trên sàn đưa lưng về phía cửa sổ, thân thể vô ý thức mà trở nên căng thẳng.
Sự sợ hãi của Vân Yên đối với Thẩm phu nhân vượt xa cả Thẩm Minh. Nam chính dù thế nào thì vẫn là nam chính, mặc dù tính tình phong lưu nhưng lại rất ít làm chuyện ác, phần lớn những gì hắn ta chiếm được đều là nhờ may mắn cả.
Nhưng Thẩm phu nhân lại khác, trong câu chuyện nguyên bản chỉ có vài nét bút đề cập tới bà ta, bà từng là tình nhân của chủ tịch Thẩm, khi còn trẻ đã dùng đứa bé trai trong bụng để làm mẹ của nam phụ khó sinh, làm cho nam phụ ngay khi vừa sinh ra liền trở thành đứa trẻ mồ côi mẹ. Vì thế bà mới hay thường thường đến nhà chăm sóc cho anh, chờ đợi qua vài năm liền thuận lợi gả vào nhà họ Thẩm, sau đó không quá nửa tháng đã khiến cho Thẩm Ám biến thành kẻ ngốc.
Có thể là do quả báo mà con trai ruột của bà ta đã vô ý té xuống hồ bơi chết đuối trong lúc bắt nạt Thẩm Ám.
Nhà họ Thẩm lại không thể không có người thừa kế, chủ tịch Thẩm rất nhanh lại mang về một đứa bé khác, đó cũng chính là Thẩm Minh.
Thẩm phu nhân nhìn đứa bé trai cùng tuổi với đứa con trai đã chết đi của mình liền tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Sau khi bà tỉnh dậy thì lại làm như không có chuyện gì xảy ra, xem Thẩm Minh như con trai ruột của mình mà chăm sóc.
Chủ tịch Thẩm đã không thể có con tiếp, bộ dạng của bà cũng không thể so với khi còn trẻ cho nên nếu như muốn có ngày lành khi tuổi xế già, thì chỉ có thể đi lấy lòng đứa con riêng Thẩm Minh không biết chui ra từ đâu thôi.
Bên phía này thì như mưa phùn gió xuân, còn về phía Thẩm Ám, anh cũng chưa một ngày nào được sống tốt đẹp. Thẩm phu nhân coi anh như kẻ thù giết con, thừa dịp những ngày chủ tịch Thẩm không có ở nhà liền không kiêng nể gì mà ngược đãi anh. Trí lực của Thẩm Ám lại rất thấp, không biết mách ai cũng không biết chạy trốn. Từ thời thơ ấu đã hình thành nên thói quen chịu đựng bóng tối, chịu đựng đói khát, chịu đựng nhục nhã, chịu đựng đòn đau.
Vừa nghĩ như vậy, Vân Yên đã không cầm lòng được mà thấy đồng tình với Thẩm Ám.
Hai người đều là mồ côi mẹ giống nhau, cùng là đứa trẻ không được mẹ kế yêu thương. Nhưng khi cô còn nhỏ, quá đáng lắm thì chỉ là chịu đói, cho tới bây giờ cũng chưa bị đánh đập qua. So với Thẩm Ám thì cô sống tốt hơn nhiều lắm.
Nhưng mà, nếu không phải bởi vì từ khi còn nhỏ cô đã có sức lực lớn thì dựa theo tính tình của mẹ kế, nói không chừng cô cũng đã có kết cục giống như vậy.
Trên đời này, đứa bé nào gặp phải mẹ kế độc ác cũng thảm như nhau.
Vân Yên càng suy nghĩ thì trong lòng càng thấy không thoải mái. Liếc mắt nhìn quả táo lúc nãy cô trộm được từ dưới lầu lên, nếu như không có người mang cơm cho cô, như vậy lúc này Thẩm Ám cũng hẳn là đang chịu đói đi.
Ban đầu cô đối tốt với Thẩm Ám bởi vì hy vọng trong tương lai Thẩm Ám có thể buông tha cho cô, hai người anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, cô đi làm diễn viên của cô, anh tiếp tục làm boss phản diện của anh. Bây giờ cô lại nảy sinh lòng đồng tình với anh nên thế nào Vân Yên cũng ngồi không yên, cô cầm lấy quả táo định đi qua đưa cho Thẩm Ám.
Cô vừa mới đứng dậy, cửa phòng đột nhiên bật mở ra.
Thẩm phu nhân đứng ở ngoài cửa, nét mặt của bà lạnh lùng ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng: “Vân Yên, cô còn không biết phải trái.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT