Khi mọi người làm xong công việc thì đã gần đến lúc mặt trời lặn, tuyết đọng trên các tòa nhà đã tan hết, chỉ còn sót lại một hai quả cầu tuyết mỏng cuộn tròn ở trong các góc.

Trần Trì đề nghị mọi người đến quán bar trong công viên nghệ thuật để tụ tập, mà Hứa Sí biết Ôn Du không thích những nơi có mùi rượu, nhưng anh còn chưa kịp nói lời từ chối thì cô gái bên cạnh anh đã không chút do dự mà đồng ý ngay lập tức.

Anh lặng lẽ nhớ kỹ trong lòng, sở thích của con gái sẽ thay đổi trong nháy mắt, vì vậy ngàn vạn lần cũng đừng vội nói lời từ chối cho đến khoảnh khắc cuối cùng.

Khác với các quán bar theo kiểu truyền thống, Thanh Ba Canh lại giống như không gian của một quán rượu âm nhạc để bạn bè giao lưu và ăn liên hoan. Ôn Du vừa bước vào phòng thì đã bị tiếng nhạc jazz du dương hấp dẫn lực chú ý, nên bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cô không thích uống rượu nên chỉ gọi một cốc sữa nóng. Trần Trì là một người có khí chất và diện mạo vô cùng lạnh lùng nên hoàn toàn không hợp nói chuyện phiếm, anh ta dùng một dáng vẻ thẳng thắn và điệu bộ giống người đại ca mà chỉ điểm mọi người, tuy ra vẻ bí ẩn nhưng thực chất đã tung tin rất lớn về những trận náo loạn của Hứa Sí ra cười nhạo: “Tôi nói cho mọi người biết, thật ra Sí Sí uống rượu rất tệ, nhưng cậu ấy lại rất xui xẻo, mỗi lần liên hoan đều là người bị phạt uống nhiều nhất. Có một lần cậu ấy uống say, vậy mà lại đến quầy lễ tân tiêu năm nghìn tệ để mua hàng trăm chai Bình Vương Đài, còn có một lần khác, cậu ấy đã trực tiếp mua một bức tượng Ultraman cao cấp trên mạng, cậu ấy đã vô cùng sửng sốt khi nó được bưu điện gửi về nhà."

Ôn Du nghe vậy thì cười khúc khích ra tiếng, Hứa Sí vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hận không thể xé nát tên tiểu đại tá không đáng tin cậy của mình thành tám mảnh ngay tại chỗ.

"Tớ thấy cậu cũng là một người họa sĩ giỏi, hẳn là cậu đã học hội họa từ lâu rồi." Trần Trì bị tầm mắt gần như có thể giết người của anh làm cho khiếp sợ mà run run, nên vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Cô gái biết vẽ tranh phun sơn nghệ thuật cũng không nhiều lắm, trông cậu ngoan ngoãn như vậy, không ngờ lại là nhân vật giấu mặt, không hổ là "bạn học" của Hứa Sí."

Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn học" khiến cho nhóm bạn xung quanh đều ăn ý thầm cười mà không lộ ra điều không thể nói.

Ôn Du biết rất rõ ràng rằng mình có bao nhiêu phân lượng, nên khi được anh ta khen thì xấu hổ: “Vẫn còn thua xa mọi người.”

Từ trước đến nay, các nam sinh trên bàn rượu lúc nào cũng sôi động và vô cùng náo nhiệt, hơn nữa đám con trai ngỗ ngược có tính cách phóng túng này còn không sợ người lạ mặt, cho dù đối mặt với cô, là một cô gái mới gặp lần đầu thì bọn họ vẫn có thể nói liên tục không ngừng suốt buổi, Ôn Du không ngờ là trò chuyện với bọn họ lại hợp như vậy. 

Hứa Sí khi ở trước mặt bạn bè càng giống với ấn tượng ban đầu của cô về anh, lạnh lùng và ít nói, nụ cười thì lười biếng và chứa sự lưu manh, là nhân vật cốt lõi trong nhóm, có thể dễ dàng khơi dậy bầu không khí.

Không biết vì sao, ánh mắt của cô luôn vô tình hướng về phía Hứa Sí, nhìn những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh khẽ gõ xuống mặt bàn, hay hầu kết lăn lên lăn xuống khi rượu cocktail được nuốt xuống cổ họng.

Ôn Du không hiểu sao muốn vươn tay chạm vào.

Thấy anh uống cạn một chén, sắc mặt của Hứa Sí có chút đỏ lên. Cô nhớ đến cái ôm vội vàng của anh khi anh say rượu cách đây không lâu, tim cô đập với tần suất nhanh hơn, cô khẽ gõ vào mu bàn chân của anh khi những người xung quanh đang thuyết phục anh uống rượu.

Người khác không biết đến sự đụng chạm thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước này, sự mềm mại khẽ lướt qua trong giây lát, nhưng cũng đủ để khiến cho cả người anh hơi trì trệ.

Hứa Sí cúi đầu cụp mắt, trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Du. Trong căn phòng tối om, cô mím môi, hình như có chút lo lắng nên nhíu mày, đôi mắt sáng rực dưới ánh đèn vàng.

Anh lập tức hiểu được dụng ý của cô, nên dựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh nói với đám bạn bè xấu đang gây rối: "Đưa ly cà phê sang đây."

Trần Trì thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm bia, sau này thằng nhóc này nhất định sẽ bị vợ quản nghiêm mất thôi, đêm nay không ép anh uống rượu được rồi.

Khi màn đêm buông xuống trong quán bar, khách hàng ngày càng nhiều. Hiệu của thuốc lá và rượu từ xưa tới nay đã không phân biệt được, có rất nhiều người bắt đầu hút thuốc, quán rượu có diện tích nhỏ, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín khiến không khí khó có thể được thông gió, trong chốc lát, căn phòng tràn ngập khói thuốc, đến nỗi Ôn Du không thể không nín thở để đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành.

Đã lâu rồi cô không ngắm nhìn bầu trời đêm một cách tỉ mỉ. Vào mùa đông có rất nhiều ngày trăng sao thưa thớt, toàn bộ vòm trời bị bóng tối bao trùm, mơ hồ có thể nhìn thấy những đám mây đen còn sót lại giống như bông gòn rải rác trên bầu trời.

Nếu trước đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc trầm mặc, nhưng hôm nay tâm trạng của cô lại vui vẻ chưa từng thấy, ngay cả đêm đen xám xịt cũng trở nên đáng yêu.

Khi ở bên cạnh Hứa Sí, bất kể là có điều gì xảy ra, cô vẫn sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô như sao băng thoáng qua, nếu cô có thể ở bên cạnh anh lâu hơn...

Bản thân Ôn Du cũng bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, tim đập thình thịch. Cô còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ phức tạp trong lòng thì đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nam xa lạ: "Cô gái à, sao cô lại đứng đây một mình vậy? Cô có muốn đến đây để chơi với chúng tôi không?"

Ôn Du đã quen với việc người khác đến để bắt chuyện nên sắc mặt vẫn như bình thường mà lễ phép cười cười: "Tôi đến đây cùng với bạn, chỉ là vừa rồi ra ngoài để hít thở không khí mà thôi. Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu."

Người bắt chuyện là một thanh niên trạc hai mươi tuổi, dáng người gầy, ăn mặc bảnh bao, chiếc khuyên sắt trên vành tai mơ hồ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Người bình thường bị từ chối thì sẽ biết khó mà lui, nhưng anh chàng này lại cười phá lên, vươn tay định kéo cánh tay cô: "Bạn à? Không phải bạn trai là được, anh em chúng tôi đều rất tốt, sao cô không thử tới đây chơi đi chứ?"

Ôn Du nhanh nhẹn né tránh tay của anh ta, vừa định nói không cần thì lập tức cảm thấy một bàn tay ấm áp phủ lên phía sau vai của mình, ngay sau đó trên đầu vang lên một giọng nói trong trẻo rõ ràng của một thiếu niên: "Ai nói cô ấy không có bạn trai."

Đây lẽ ra phải là một câu hỏi tu từ, nhưng lại bị Hứa Sí biến nó thành một câu khẳng định không thể phủ nhận được. Anh đứng cách cô rất gần, toàn thân nhiệt độ giống như lửa đốt ở phía sau lưng của Ôn Du, giống như đang có mấy cái móng vuốt cào vào.

Anh cao hơn chàng trai kia nửa cái đầu, khắp người còn toát ra vẻ kiêu ngạo và tàn bạo, nên vừa nhìn là đã biết không phải người dễ khiêu khích. Chàng trai kia cười mỉa một tiếng, vội vàng xua tay: "Làm phiền rồi, làm phiền rồi, hai người đi chơi vui vẻ, tôi đi trước."

Ôn Du nhìn bóng lưng đang rời đi của anh ta, thì quay người lại nhìn Hứa Sí một cái rồi oán trách: "Cậu vừa nói gì vậy chứ?"

Thật ra, ngược lại là Hứa Sí còn cảm thấy xấu hổ hơn cả cô. Anh lo Ôn Du ở bên ngoài một mình sẽ buồn chán nên chào tạm biệt qua loa với bạn bè rồi ra ngoài tìm cô, không ngờ lại đúng lúc nghe được lời ác ý của chàng trai kia.

Khi đó đơn thuần là vì suy nghĩ của anh đang nóng lên nên anh mới lập tức lao về phía trước, nói chuyện căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, không ngờ là anh lại có thể cứ thế mà nói thẳng ra những lời này, ngay cả chính anh cũng đang ngây người. 

Chẳng qua cũng may là sau khi biết Ôn Du, anh rất giỏi che giấu cảm xúc, vì vậy anh nhanh chóng thu lại sự xấu hổ và ngại ngùng của mình, giả vờ không để ý đến chút nào mà trả lời lại: "Đây là cách nhanh nhất để thấy được hiệu quả, nếu không nói như vậy thì tên kia vẫn sẽ quấn quýt lấy cậu đấy." 

Ôn Du thở phì phò, đây là người như thế nào vậy cơ chứ, chiếm tiện nghi của cô mà lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Có điều là nếu ngẫm lại, Hứa Sí cũng không có hứng thú với cô, cho nên mới tỏ ra thờ ơ đối với hành động có chút không rõ ràng này ở trong lòng.

“Gần đây ở Hoài Thành có tổ chức cuộc thi vẽ tranh dành cho học sinh trung học phổ thông, cậu có hứng thú không?” Anh bỏ chuyện vừa rồi ra phía sau đầu, dựa vào tường nhẹ giọng nói: “Nghe nói người xuất sắc nhất sẽ nhận được một khoản tiền lớn, về sau thi tuyển sinh cũng sẽ có lợi."

Còn có một chuyện mà Hứa Sí không nói, bố của anh là Hứa Kiến Dương cũng là một trong những giám khảo, đây cũng là nguồn gốc làm anh biết được tin tức này.

“Nhưng lâu rồi tớ vẫn chưa vẽ được một bức tranh hoàn chỉnh.” Ôn Du nói xong thì dừng lại một chút, sau một lúc lâu khóe miệng mới khẽ nhếch lên: “Nhưng mà... Vẫn nên thử một chút.”

Cô biết cơ hội đoạt giải của mình có tỷ lệ cực kỳ nhỏ bé, dù sao cũng có rất nhiều người học mỹ thuật hội họa từ nhỏ như cô, thậm chí còn có những học sinh được huấn luyện mỹ thuật hội họa một cách chuyên nghiệp từ khi còn học trong trường trung học phổ thông. Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của Hứa Sí, cô lại không nhịn được mà đè suy nghĩ về lại trong lòng.  ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tại sao con người lại có thể thay đổi tâm trí ngay lập tức vì ánh mắt thuần khiết của người khác kia chứ? Thật sự rất kỳ quái.

Bởi vì Hứa Sí đang dựa vào tường, bóng tối của tòa nhà bao trùm lấy toàn bộ con người anh. Ôn Du nhìn không rõ mặt anh, chỉ nghe thấy một tiếng cười trầm ngâm: "Được."

*

Lúc mọi người giải tán cũng đã gần chín giờ, bởi vì có một cô nhóc ở đây nên các nam sinh không chơi đùa quá điên cuồng giống như mấy lần trước, đây là lần đầu tiên rời khỏi quán rượu mà tất cả đều trong trạng thái tỉnh táo.

Ôn Du chào tạm biệt với bọn họ rồi một mình đi bộ về nhà, bỗng nhiên cô thoáng nhìn thấy ở phía sau mình có một bóng người cao gầy bị đèn đường kéo dài, duỗi thẳng đến trước mặt cô, rồi xếp chồng lên với cái bóng của cô.

Cô đoán ra được người đó là ai, nên cố ý di chuyển vị trí để tách hình bóng phản chiếu của hai người ra xa nhau, sau đó duỗi chân giẫm lên bóng của anh.

Hứa Sí cúi đầu khẽ cười một tiếng, nghiêng người để tránh đòn tấn công bất ngờ đầy ý xấu của cô, rồi dùng đôi chân dài bước nhanh đến bên cạnh Ôn Du, còn bắt chước dáng vẻ của cô mà bình tĩnh giẫm lên bóng của đối phương.

Dáng vẻ của Ôn Du như con thỏ đang sợ hãi mà nhảy lên, cô là người tố cáo trước tiên, không thẳng thắn cũng không mạnh mẽ: "Đồ trẻ con."

Hứa Sí không nói lời nào, đút hai tay vào túi, môi mỏng hơi cong lên một vòng ẩn ẩn, cả người giống như một cây tùng bách cao thẳng tắp đứng ở bên cạnh cô, dáng vẻ trông vừa nhàn hạ vừa vô tội.

Sau đó anh trừng mắt rồi lại chớp mắt, giống như một đứa trẻ đang giẫm lên cái bóng của chính mình, chững chạc nói với cô: "Xem tớ báo thù cho cậu đây."

Ôn Du thật sự bị anh chọc cười, bỗng nhiên nhớ tới trên cổ vẫn còn quấn khăn quàng cổ của Hứa Sí, vì vậy mà cởi ra rồi vừa cười vừa đưa cho anh.

Hứa Sí không trả lời, chỉ dừng bước chân lại, nghiêng người sang một bên rồi cúi đầu, khom người xuống thắt lưng, không biết xấu hổ mà đưa ra một lý do không hề thuyết phục: "Tay tớ tê cóng rồi, không chuyển động được."

Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra người này lại có da mặt dày như vậy cơ chứ.

Ôn Du không còn cách nào với anh, vì vậy cô tiến lại gần từng bước rồi giơ tay lên, tỉ mỉ quàng khăn lên cổ anh. Trước đây cô chưa từng quàng khăn cho người khác bao giờ, động tác mặc dù có chút vụng về, nhưng cũng không lộn xộn giống như Hứa Sí, khi cô thắt một đầu khăn, đầu ngón tay có vô tình chạm vào cái cằm lạnh lẽo của anh, giống như một chiếc lông vũ mềm mại.

“Cảm ơn.” Khi anh nói chuyện còn thở ra một luồng hơi nóng, do dự một hồi mới tiếp tục nói: “Kỳ thi cuối kỳ có rất nhiều đề tớ không giải được, ngày mai cậu có thời gian không?”

Hứa Sí đã tính toán rất tốt từ sớm rồi, hai người hẹn cùng nhau ra ngoài, tính cho tròn trịa thì chẳng khác nào đang hẹn hò, nếu đã đồng ý hẹn hò, cộng lại tính ra rồi làm tròn lên một chút, thì có nghĩa Ôn Du cũng thích anh.

Học toán thật tốt, còn có thể giúp anh nằm mơ.

Ôn Du cũng không muốn ở nhà, lúc này còn là anh mời, đối với cô mà nói là chuyện không thể tốt hơn, cho nên cô không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý.

Hứa Sí tiễn cô đến cửa của tiểu khu, hai người nói tạm biệt nhau. Ôn Du đi vào cửa, không biết vì sao mà dừng bước chân lại, quay đầu nhìn anh từ phía xa.

Hứa Sí vẫn còn chưa rời đi, mà cô bởi vì bị cận thị nên chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, cô kiễng chân lên vẫy tay với anh.

Anh cũng giơ tay lên, nguyên nhân chính là bởi vì biết Ôn Du không nhìn thấy được, nên mới có thể không hề đề phòng mà để nụ cười lộ ra.

Anh nhớ cũng có một buổi tối giống như này, anh cũng đứng ở đây nhìn bóng lưng cô gái kia dần dần bị màn đêm nuốt chửng, bây giờ cô rốt cuộc cũng bằng lòng quay đầu lại vì anh.

Anh thực sự, thực sự rất vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play