Hứa Sí không nói rõ đi đâu, Ôn Du lại đồng ý không chút do dự, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.

Cô ra ngoài vội, chỉ vội khoác cái áo khoác, lúc ở trong hiệu cầm đồ không thấy lạnh, lúc này đi trong gió lạnh liền không tránh được bị gió lạnh làm cho ho khan vài tiếng.

Hứa Sí cố tình bước chậm lại để Ôn Du có thể bắt kịp anh, nghe tiếng ho khan đằng sau thì thuần thục lấy khăn quàng cổ xuống, vụng về quấn lên cổ cô.

Động tác của anh vụng về, khăn quàng cổ bị quấn thành một nùi giống hệt bánh quai chẻo, gần như muốn làm cô không hít thở nổi. Ôn Du vừa ho khụ khụ vừa cười, đưa tay chỉnh lại, ghé mắt thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Hứa Sí mím môi cười. Cuối cùng anh cũng có thể khiến cho nhịp tim đập gần như bình thường lại khi ở cùng một chỗ với cô, nhớ tới trước kia Ôn Du tính trẻ con thích đùa dai, anh cũng hiện lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô, vì thế rũ mắt làm bộ vô cùng đứng đắn hỏi cô: "Xin hỏi bạn học Ôn Du, cậu tính cảm ơn tớ như thế nào đây?"

Ôn Du không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ mất nửa giây sau mới nhớ tới, Hứa Sí người này tính tình xấu, lại thích trêu đùa người khác.

Cô cũng cười một cách khó hiểu, ngước mắt lên bốn mắt nhìn nhau với anh. Hàng lông mi thon dài của thiếu niên hạ xuống che đi vẻ ảm đạm, giống như làn khói màu đen mờ mờ ảo ảo gắn vào đáy mắt, mà ở trong đồng tử đen láy của anh tất cả đều là hình ảnh của cô.

Trái tim Ôn Du run lên, vội vàng dời tầm mắt đi, đợi sau khi điều chỉnh lại hô hấp hỗn loạn của mình thật tốt xong, cũng học theo giọng điệu lười nhác trêu đùa của anh nói: "Cậu muốn tớ cảm ơn cậu như thế nào đây, bạn học Hứa Sí?"

Cô biến thủ thành công, ném vấn đề khó trả lời này ngược trở lại. Hứa Sí ngừng cười, anh nên sớm biết cô gái này rất giảo hoạt.

"Nếu muốn cảm ơn tớ thì hãy ném tất cả chuyện không vui hôm nay ra sau đầu, không cần suy nghĩ tới nữa." Anh đáp lại không cần nghĩ ngợi, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Cũng không được khóc nữa."

Nhớ tới bản thân tự nhiên rơi nước mắt ở trước mặt anh, Ôn Du không cam lòng phản bác: "Đó không phải khóc! Là..."

Cô nói quanh co hồi lâu cũng không nghĩ ra được một câu nào thích hợp để thay thế, vẫn là Hứa Sí chậm rãi bổ sung: "Là bị cát bay vào mắt."

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt Ôn Du càng đỏ hơn, rõ ràng cô không muốn thảo luận đề tài này nữa, liền giấu hai bên má vào bên trong khăn quàng cổ.

Bọn họ nói chuyện phiếm câu được câu không rất nhanh đã đến nơi. Nơi Hứa Sí mang cô tới thật ra là quảng trường nghệ thuật Hoài Thành mới xây, Ôn Du đã nghe nói qua chỗ này từ trước, nhưng vẫn luôn bị áp lực bài vở làm cho không có thời gian để tới chơi.

Trong quảng trường tràn ngập các tác phẩm điêu khắc vô cùng kỳ quái cùng với những công trình tuyệt vời, ngõ tắt nhỏ cùng hành lang dài tạo thành một mê cung phức tạp mà tinh tế, đến ngay cả cây tùng hai bên đường cũng được tạo thành các hình dáng vô cùng thú vị, khiến cô không kịp nhìn.

Ôn Du được coi là một nửa thanh niên văn nghệ, lúc mới nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng giống như chim tước vui mừng nhảy lên, những chuyện đau đầu trong nhà đều bị quên ở sau đầu.

Hứa Sí bước không ngừng, cô tiếp tục đi theo anh về phía trước, xuyên qua một đường lớn đầy đường ray cùng với một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng thấy đường ra. (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Nơi đó hoá ra là một khu vẽ tranh đường phố, quy mô xem ra không nhỏ, liếc mắt một cái đã không nhìn thấy điểm cuối. Có lẽ là vì mới xây không lâu, nên rất nhiều mặt tường vẫn còn ở trạng thái còn trống, số lượng người qua lại cũng không nhiều, chỉ có một đám nam sinh nhìn trạc tuổi với bọn họ đang cầm sơn xịt lên xịt xuống.

Trong đám người có học sinh nam rảnh rỗi nhìn thoáng qua thấy có người tới, không chút để ý liếc mắt nhìn hai người một cái, khi nhìn thấy Hứa Sí thì lập tức hô lên: "Ồ, đây không phải là anh Sí sao?"

Nghe cách xưng hô này, những người khác đang bận rộn cũng dừng động tác trên tay lại, đầu tiên mừng rỡ sau đó là ánh mắt kinh ngạc. Một nam sinh đeo mắt kính màu đen, dáng người cao lớn dẫn đầu nhiệt tình chào đón, gần như cho anh một cái ôm mạnh mẽ: "Con trai của tôi đến này!"

Tranh phun sơn nghệ thuật thường dùng sơn xịt hầu như không tốt cho cơ thể, vì để giảm bớt tổn hại đến cơ thể, nhóm người vẽ tranh thường thường phải đeo khẩu trang phòng độc. Khẩu trang của người này cũng là màu đen, lại thêm áo khoác vải bông màu đen nhánh, cả người toàn là màu đen, lực uy hiếp lớn gấp mười phần, không nghĩ tới chờ đến lúc anh ta mở miệng lại là một bộ dạng hoàn toàn khác.

Hứa Sí nhanh nhẹn tránh anh ta đi, kéo tay áo Ôn Du, kéo cô lui về phía sau một bước, cười lạnh một tiếng: "Ai là con trai của cậu hả? Người toàn là mùi sơn, người trong mấy dặm xung quanh đều bị cậu dọa chạy mất rồi."

Người đeo khẩu trang đen nhìn Ôn Du ở bên cạnh anh, sau đó tháo mắt kính xuống lộ ra vẻ mặt "Tôi đã hiểu": "Em dâu của tôi hả..."

"Bạn học của tôi, tên Ôn Du." Hứa Sí căng thẳng cắt ngang lời anh ta, xoay người nói với Ôn Du: "Đây là Trần Trì bạn thân từ thuở nhỏ của tớ, đầu óc cậu ta không bình thường, cậu cứ coi cậu ta là không khí là được."

Trần Trì cười cười, bạn học bạn học, quan hệ này thật kỳ diệu nha.

Anh lại giới thiệu tên của từng học sinh nam khác, Ôn Du cười chào hỏi bọn họ, lại nghe Trần Trì nói: "Tên nhóc nhà cậu hôm nay nghĩ thế nào lại đến nơi này của bọn tôi chơi vậy? Không phải không có hứng thú với vẽ tranh sao?"

"Tôi đi cùng cậu ấy." Hứa Sí liếc nhìn cô một cái, vẻ hung hãn kiêu ngạo nói chuyện của Trần Trì lập tức bị áp xuống, anh nhướn mi hỏi: "Muốn thử xem không?"

Anh biết Ôn Du thích vẽ tranh, trong nhận thức của Hứa Sí, lúc không vui thì cần làm chút chuyện mà mình thích, do đó để cảm xúc đau lòng khổ sở hoàn toàn biến mất. Giống như anh, tìm mấy người bạn thân chơi bóng rổ hoặc chơi game, nhưng những thứ này không phải thứ học sinh nữ yêu thích, Ôn Du cũng không có hứng thú, suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định mang cô tới nơi này.

Vẽ tranh đường phố là một hình thức vận động điển hình, không bắt buộc bất cứ chủ đề gì hoặc phong cách vẽ gì, chỉ cần tác giả biểu đạt ra trạng thái nội tâm chân thực nhất. Nó là đại diện cho nổi loạn và thú vị, đồng thời cũng trở thành phương thức tuyệt vời để thanh thiếu niên bộc lộ nội tâm.

Anh muốn để Ôn Du thoải mái làm càn ở đây một lúc.

Ôn Du đã từng tiếp xúc qua vẽ tranh đường phố một thời gian, anh trai cô thích mấy thứ tiên tiến này, thêm việc biết em gái có thiên phú vẽ tranh, vì thế đã lén để cô thử qua vài lần.

Cô nhớ tới cảm giác không bị gò bó khi vẽ tranh, nhưng bởi vì lâu không luyện tập, trong lúc này không nghĩ ra được ý tưởng gì, sau một lúc lâu mới chậm rãi đáp: "Tớ đi thử xem sao."

Trần Trì nghe vậy thì nở nụ cười. Xem ra Ôn Du là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, hoàn toàn không liên quan gì với bốn chữ vẽ tranh đường phố, mà cho dù cô vẽ trên giấy có tốt, thì kỹ năng vẽ tranh bằng sơn xịt lên trên tường tất nhiên không giống với vẽ tranh bằng bút trên giấy.

Anh ta đã sẵn sàng chờ cô gái này chuẩn bị hủy diệt một bức tường, chỉ là nếu đã là “bạn học” của anh em, chắc chắn anh ta sẽ quan tâm cô thật tốt.

Ôn Du ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, đeo khẩu trang dự phòng và bao tay, khuôn mặt nhỏ lớn bằng bàn tay cũng chỉ còn lại đôi mắt hạnh tròn tròn. Cô nhếch miệng cười cười với Hứa Sí, tuy anh không nhìn thấy môi của Ôn Du, nhưng anh lại hiểu khóe mắt cong lên mang theo ý cười của cô, tiểu nhân trong lòng vui vẻ nhảy nhót không ngừng.

Trần Trì dẫn cô đến trước một bức tường trống, giải thích cách dùng của công cụ vẽ tranh. Tuy Ôn Du đều hiểu rõ cái này, nhưng lại không đành lòng cắt ngang anh ta đang nói không ngừng, thỉnh thoảng nói ra một hai từ lạ để thêm cách hướng dẫn, vì thế yên tĩnh nghe anh ta nói hết, thỉnh thoảng lại gật đầu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng bày tỏ cô đã hiểu.

"Cậu có thể thử dùng một chút trước, cảm giác dùng nó và bút hoàn toàn không giống nhau, cậu phải dùng nhiều mới quen được..."

Sau đó Trần Trì liền thấy Ôn Du giơ tay lên, vô cùng bình tĩnh phun ra một chữ mẫu, cách vẽ kia, kiểu thuần thục kia, còn cả chữ "S" vừa mượt mà lại lưu loát kia... Nhìn thế nào cũng không không giống người mới dùng!

Chẳng lẽ cô bé mà bọn họ cho rằng thuộc cấp đồng này, thực ra lại là vương giả ẩn tàng!

Một câu anh ta còn chưa kịp nói xong liền nuốt trở về, Ôn Du vẽ đơn giản xong rồi lui về sau một bước, có chút xấu hổ liếc nhìn anh ta: "Hình như có hơi xấu... Tớ vẽ tranh còn chưa quen, chỉ có thể vẽ chữ cái trước."

Trần Trì không phản đối. Từ một giây bắt đầu kia, anh ta chính thức mất việc chuyển từ thầy giáo dạy cô gái nhỏ vẽ tranh thành cậu bé đưa màu rồi, cuộc sống thật sự là nơi tràn đầy kinh ngạc.

Mới đầu Ôn Du có hơi ngượng tay, lại thêm xung quanh phần lớn là người xa lạ gặp mặt lần đầu tiên, nên khi hạ bút và dùng màu sắc đều rất cẩn thận. Nhưng cảm giác này rất nhanh bị cảm giác quen thuộc tùy ý và phóng túng lặng lẽ thay thế, khi ánh mắt chạm đến một gói thuốc màu đủ mọi màu sắc kia, cô liền cảm thấy tự do không bị kiềm chế. ( truyện trên app T𝕪T )

Những chuyện khổ sở, lo lắng, phiền muộn giống như đều bị chìm ngập trong đống thuốc màu không thấy tung tích, sau khi cô viết một chuỗi chữ cái ra, rồi thử sử dụng màu vàng sáng dễ thu hút vẽ ở bên ngoài.

Trần Trì không muốn quấy rầy cô, thức thời lùi sang một bên, thấy Hứa Sí ở gặp bên cạnh ngậm điếu thuốc, thuận miệng nói: "Người anh em, cho tôi một điếu đi."

Tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Sí miễn cưỡng nâng mí mắt liếc nhìn anh ta một cái, nhếch môi nở nụ cười nói: "Kẹo thuốc lá, cậu muốn nó?"

Quả nhiên, cả cây "Thuốc lá" kia là hai màu vàng trắng, từ đầu đến cuối cũng không lộ ra mùi thuốc lá nên có ở bên trong, chỉ là kẹo cứng làm thành hình dáng thuốc lá.

Lúc còn tiểu học vì muốn ngầu ngầu, cho nên thường xuyên lấy cái này ra ngậm ở trong miệng.

"Cô “Bạn học” kia của cậu không cho hút thuốc?" Trong lòng cảm khái Hứa Sí thật sự là sống càng lúc càng thụt lùi rồi, Trần Trì vỗ lên đầu vai anh, thành khẩn nói: "Vậy cô gái kia không tồi nha, trông ngoan ngoãn, tính cách tốt, vẽ tranh cũng đẹp. Chỉ là quá ngoan, kiểu con gái cao ngạo như này không dễ theo đuổi, cũng không thích đám người như chúng ta."

"Đám người như chúng ta." Mí mắt phải Hứa Sí nhảy lên, năm chữ này giống như cây kim nhỏ đâm vào trong lòng, khiến lồng ngực anh khó chịu, sau một lúc lâu mới tự giễu cười nhẹ một tiếng: "Có lẽ vậy."

Anh nói xong lại dời lực chú ý lên trên người Ôn Du cách đó không xa. Cô đưa lưng về phía Hứa Sí, bởi vậy anh chỉ có thể trông thấy một bóng lưng trầm mặc lại linh động, cũng chỉ có vào thời khắc này, anh mới có thể nhìn cô chăm chú.

Đủ loại cảm xúc phức tạp hỗn loạn ở dưới đáy hồ sâu thẳm, là yêu quý và mong ngóng, lo lắng và nhát gan, vừa là muốn chạm tới vào lại lặng lẽ thu tay về.

Ôn Du vẽ tranh mất nửa tiếng, anh cũng không nói một lời nhìn cô nửa tiếng, chờ cô xoay người nháy mắt, mới cúi đầu làm ra vẻ không có việc gì.

Trần Trì nhìn anh ngầm thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu anh ta gặp được cô gái mình thích như vậy thì nhất định sẽ dùng nụ hôn dồn tường cộng thêm liên tục thông báo với toàn trường, mãi đến cô tước vũ khí đầu hàng - - đương nhiên trở thành như vậy chỉ là mơ mộng, nếu thật sự gặp được cô gái anh ta thích, sợ là vẫn phải sợ, đám người như bọn họ cũng chỉ có như vậy.

Ôn Du ở bên kia gọi lanh lảnh một tiếng: "Hứa Sí!"

Anh nghe theo tiếng gọi mà ngẩng đầu lên, phần chữ cực kỳ thu hút ở trên tường đập thẳng vào trong ánh mắt.

Cô viết chữ "STUDY", một từ đơn cực kỳ phù hợp với tính cách của Ôn Du. Chữ cái này lấy màu xanh đậm làm chủ đạo, dưới đáy lấy hai màu vàng đen tạo ra cảm giác hình khối mạnh mẽ, màu trắng ở bên trong lại làm nổi bật lên độ sáng bóng. Đường cong cô vẽ lưu loát, hình ảnh cũng không bị hỗn loạn vì nhiều màu sắc, điều kinh ngạc nhất chính là, ở góc phải phía dưới chữ “Y” còn viết một chuỗi "xc" nho nhỏ, một trứng màu bí ẩn đáng yêu.

Thật ra Hứa Sí đã sớm để mỗi một chi tiết vào đáy mắt, lúc này khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên, sau khi nhét kẹo thuốc lá cho Trần Trì xong lập tức đi đến bên cạnh Ôn Du.

Xem ra cô đã vui vẻ hơn rất nhiều, còn ra vẻ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay với anh: "Cậu qua đây, tớ lén nói cho cậu một bí mật."

Hứa Sí dừng một chút, ngoan ngoãn theo lời cô khom lưng xuống, còn chưa dán sát tai vào chỗ cô, liền cảm thấy trên chóp mũi có một bàn tay lạnh lẽo mềm mại lướt qua - - Ôn Du không biết đã tháo bao tay xuống lúc nào, trên tay dính ít thuốc màu, lúc này nhẹ nhàng lau đi, trên mặt của anh liền hiện lên một vệt dài màu xanh.

Cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút, bởi vậy gần như không dùng sức mấy. Thấy trên má phải lẫn chóp mũi thẳng tắp của Hứa Sí đều dính vệt màu xanh, ánh mắt Ôn Du cười đen láy, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Mèo lớn."

Cả trái tim của anh đều mềm ra, đâu nỡ trêu chọc cô. Hứa Sí nhìn thấy hình ảnh ngược của mình thông qua ánh mắt cô, ý cười từ khóe môi mạnh mẽ cong lên, đưa tay lau đi thuốc màu lúc Ôn Du vẽ tranh để lại.

Động tác của anh nhẹ nhàng ấm áp, giọng nói cũng mềm mại, hơi thở tràn ngập vẻ dịu dàng chọc người: "Nhóc xinh đẹp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play