Ôn Du nhíu mày nhìn vào ngăn kéo trống rỗng. Nếu nhà bị trộm thì không thể lấy đi mỗi mặt dây chuyền bằng ngọc được, ngoài cô ra, người biết được sự tồn tại của miếng ngọc này thì chỉ có Tống Khiết và Ôn Cẩn.
Khi cô đi ra khỏi phòng thì thấy Tống Khiết đang nằm trên sô pha xem phim cung đấu. Dường như bà ta biết trước rằng Ôn Du sẽ tìm mình để đối chất, không cần Ôn Du hỏi, bà ta đã nói thẳng luôn: “Mẹ bán cái mặt dây chuyền bằng ngọc ấy đi rồi, chủ tiệm nói rằng chất liệu của miếng ngọc ấy rất tốt nên đã trả 6000 tệ.”
6000 tệ.
Ôn Du tức giận cười lớn, nhà họ Ôn nhà lớn nghiệp lớn, quà sinh nhật cho con gái út chắc chắn không phải là những món tầm thường, là món bảo vật có tiền cũng không mua được, thế mà Tống Khiết bán nó đi với giá như vậy, cũng không biết nên nói bà ta đánh trách hay ngu dốt nữa.
Cô nén lại cơn tức giận, hỏi: “Mang đi bán ở đâu rồi?”
“Tiệm cầm đồ bên cạnh khu dân cư.” Tống Khiết liếc nhìn cô, trong con ngươi màu vẩn đục lộ ra sự khinh bỉ: “Sao nào, con định chuộc nó về hả? Ôn Du, con đã mười mấy tuổi đầu rồi, không lẽ vẫn còn nuôi mộng bố mẹ ruột sẽ đến đón con về? Nếu như bọn họ thật sự muốn đi tìm con thì đã đi tìm từ lâu rồi. Tỉnh đi, nhiệm vụ duy nhất bây giờ của con là học tập chăm chỉ, nâng thành tích học tập lên, mai mốt tìm được một công việc tốt để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ và bố.”
Bà ta còn đang nói ra những lời dạy bảo và tự hào về điều đó, khó khăn lắm rời mắt khỏi bộ phim đang chiếu mới phát hiện ra bên cạnh mình chẳng có ai, cứ đứng nói chuyện với không khí từ nãy tới giờ.
Bà ta chưa nói xong thì Ôn Du đã lao ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô rời đi khi bà ta đang nói chuyện, tôn trọng là xuất phát từ hai phía, nếu Tống Khiết đã không tôn trọng cô con gái nuôi này thì không cần phải cung kính trước mặt người khác.
Chủ tiệm cầm đồ không phải là một người chuyên nghiệp, rõ ràng là ông ta không biết nhiều về việc giám định ngọc bích và giá cả thị trường. Tất cả những gì ông ta có thể thấy là đó là một miếng ngọc bích tốt, ông ta không biết làm thế nào để định giá nó hoặc nó thực sự quý giá như thế nào. Cho nên sau khi nghe Ôn Du nói muốn chuộc lại, ông chủ không chút do dự lập tức nói chỉ cần có thể thêm một trăm tệ vào giá cầm đồ ban đầu, thì có thể lấy lại mặt dây chuyền ngọc bội.
Nhưng đó chính là 6100 tệ.
Cô tham gia cuộc thi viết văn giành được tiền thưởng là 3000 tệ, tiền tiêu vặt bình thường của Ôn Du cũng rất ít nên không tiết kiệm tiền, tất cả số tiền trên người cô cộng vào cũng chỉ đủ trả một nửa, đành phải tìm cách vay tiền người khác.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là Hạ Tiểu Hàn, gọi điện thoại nhưng không thấy bắt máy, chắc cô ấy đang ngủ nướng hoặc ra ngoài chơi.
Ngày nay, hiệu cầm đồ đã trở thành thánh địa để nhiều người tìm kiếm bảo vật, nhìn miếng ngọc này đã biết nó không phải là miếng ngọc bình thường, hơn nữa giá của nó lại rẻ, nếu Ôn Du không cố gắng kiếm đủ tiền để chuộc về, e rằng sẽ bị người khác mua mất.
Cô không thể đợi.
Nhưng nguyên chủ ngoại trừ Hạ Tiểu Hàn, cô không hề có người bạn nào thân thiết, dù sau khi cô đến thế giới này đã làm hòa với nhiều người, vì thời gian có hạn nên lúc đó chưa đạt đến trình độ thân mật. Ôn Du cắn môi, tự nhiên trong đầu xuất hiện một cái tên.
Hứa Sí.
Trước giờ cô vẫn chưa nhận ra được giữa nhiều loại người xung quanh cô, ngoài Hạ Tiểu Hàn ra thì người cô tin tưởng nhất chính là anh.
Nghĩ đến Hứa Sí, trong lòng cô lại sinh ra chút lòng tự trọng cố chấp, không hiểu vì sao cô lại không muốn để anh nhìn thấy cô trong bộ dạng bất lực, tinh thần chán nản như thế này - Chỉ có một mình anh.
Ngay cả không khí trong cửa hàng nhỏ dường như cũng ngưng đọng lại, sự bất an lo lắng trào dâng trong lòng khiến khắp người cô ngột ngạt, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
Đêm qua tuyết rơi rất nhiều nên bây giờ vẫn chưa tan hết, trời đất biến thành một vùng trắng xóa. Mặt trời mùa đông cũng lạnh, ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo giống như một thanh kiếm dài rơi xuống, đâm cả thế giới vào một xác chết đã mất đi hơi ấm. Ôn Du nhìn thấy hơi thở của mình tụ lại rồi bay đi, ngón tay ấn phím gọi thật lâu không thể di chuyển xuống dưới.
Tâm trạng trùng xuống như có hàng vạn con kiến đang bò. Đến bây giờ cô mới hiểu, người cô có thể dựa vào ở thế giới này rất ít, mà sức của một mình cô thì không đủ.
Trong quá khứ, những người cô yêu quý kính trọng lướt đi trong đầu cô như đèn kéo quân, khoảng cách chênh lệch rất lớn khiến cô vừa bối rối vừa tủi thân, bất giác viền mắt cô đỏ lên. Cuối cùng Ôn Du mặc kệ, ấn thì ấn đi, tương lai mới quan trọng, cô thật sự không muốn sống chung với hai mẹ con nhà kia dưới một mái nhà nữa.
Đầu ngón tay bấm xuống, màn hình hiển thị trạng thái trả lời chỉ trong một giây. Hứa Sí ở đầu bên kia không nói chuyện, Ôn Du nghe được hơi thở của anh, giống như lông tơ lướt qua bên tai.
Giọng của cô run run, thấp giọng gọi: “Hứa Sí.”
Ngay khi cô vừa nói hai chữ này, đột nhiên có một luồng gió ấm áp thổi tới từ phía sau, sau đó là giọng nói quen thuộc của người thanh niên truyền đến bên tai, giống như một ngọn lửa hừng hực.
“Tớ ở đây.”
Anh suýt chút nữa là ghé vào tai cô nói ra câu này. Tai của cô cực kì nhạy cảm, lập tức cảm thấy hơi nóng bùng lên, dòng điện tê dại chảy theo máu vào tận trong tim, xương cốt toàn thân như bị mèo cào.
Khi Ôn Du nhìn về phía có tiếng người, cô như rơi vào trong đôi mắt biết cười của người trước mặt, như bị sa vào cơn sóng ấm áp trong ánh mắt của anh khiến tim cô loạn nhịp - Hứa Sí bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô, giống như một phép màu nhen nhóm ngày đông trong phút chốc.
Hứa Sí nói xong thì đứng thẳng lưng, anh nhìn cô rồi cười, không ngờ rằng cô gái trước mặt mình lại ngẩng đầu lên, nước mắt chợt rơi xuống.
Anh hoàn toàn bối rối, anh nửa ngồi nửa quỳ, tay chân luống cuống muốn lau nước mắt cho cô, nhưng anh chưa có kinh nghiệm gì trong việc này, không lau khô được nước mặt, ngược lại còn khiến nó dính đầy mặt Ôn Du. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đầu ngón tay ấm áp cẩn thận lướt qua, nổi lên nỗi sợ hãi không muốn ai biết và hai má đã ửng đỏ của cô, cô không biết vì sao lúc đó cô lại khóc.
Hoặc là do nỗi uất ức vì đã ăn nhờ ở đậu nhiều ngày cuối cùng cũng được trút ra như vỡ đê, hoặc là do vào lúc cô cô đơn, bất lực nhất, người trong lòng mình nghĩ đến lại bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, vào lúc đó không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự rung động và bất ngờ, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến cô khóc.
“Cậu sao thế?” Giọng nói Hứa Sí dịu dàng, anh chưa bao giờ nói chuyện với cô ở khoảng cách gần như thế, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cô, thân thể của anh cứng đơ lại theo bản năng: “Đừng sợ, tớ ở đây rồi. Cậu buồn thì cứ khóc đi, khóc xong rồi thì nói tớ nghe có chuyện gì được không?”
Cách an ủi người khác của anh vô cùng ngốc nghếch, nói xong thì lấy ra một viên kẹo từ trong túi áo, bóc ra rồi đưa cho cô, Ôn Du nhìn vào viên kẹo, đó là loại kẹo cô đưa cho Hứa Sí khi anh bị cảm.
Cô nhìn dáng vẻ bối rối của Hứa Sí, cô nở nụ cười, cầm lấy viên kẹo ngọt vị dâu tây cho vào miệng, cố gắng nín khóc: “Tớ không sao. Sao cậu vẫn chưa ăn hết kẹo nữa thế?”
Cô ngậm kẹo, từng từ cô nói ra đều rất mềm mại, cộng thêm việc giọng cô khàn khàn vì lúc nãy vừa khóc, giọng nói này suýt nữa làm Hứa Sí tan chảy trong lòng.
Anh bất ngờ vì câu đầu tiên Ôn Du nói lại là câu đấy, anh ngơ ra trong vài giây rồi nói: “Tớ thấy kẹo này ngon nên đã nhờ người khác mua hộ một ít.”
Anh sẽ không nói với cô rằng sở dĩ anh thích loại kẹo này là bởi vì Ôn Du từng tặng nó cho anh, Hứa Sí cần mặt mũi.
Tâm trạng Ôn Du bây giờ đã ổn hơn, ngoại trừ viền mắt vẫn còn đỏ, nhìn kĩ thì sẽ không thấy dấu hiệu của việc cô khóc lúc nãy. Cô hít một hơi, không biết có phải vì rửa sạch nước mắt mà hai mắt trở nên sáng hơn: “Sao cậu lại ở đây?”
Hứa Sí cười: “Cậu nói có trùng hợp hay không chứ, lúc tớ đi ngang qua đây thì thấy cậu, định chạy ra chào hỏi thì nhận được điện thoại của cậu.”
Anh vẫn còn giấu vài chuyện chưa nói, ví dụ Hứa Sí ngồi trong xe của nhà mình, đi theo bố đến một quán rượu nào đó, sau khi thấy Ôn Du thì vội vã nói dừng xe lại, để mặc bố và tài xế, cố ý tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Không ngờ, bất ngờ thì chẳng thấy đâu mà còn khiến người ta phải khóc.
Anh thấy cảm xúc của cô dần ổn định hơn, anh hỏi: “Vậy bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết vì sao cậu lại khóc không?”
Ôn Du rất ít khi nhờ vả người khác, lúc này cũng không thèm để ý thể diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một món đồ rất quan trọng với tớ đã bị người trong nhà mang đi bán ở tiệm cầm đồ, bây giờ tớ không có tiền chuộc nó về. Cậu cho tớ vay 3000 tệ được không?”
Đối với anh, tiền không phải là vấn đề, hơn nữa 3000 tệ cũng không phải là số tiền quá lớn, Hứa Sí thở phào nhẹ nhõm: “Không thành vấn đề.”
Ôn Du đi theo anh nên đã chuộc được miếng ngọc về. Tín vật ngỡ như bị mất đi nhưng lại lấy được về, tâm trạng căng thẳng của cô cuối cùng cũng được trút bỏ, cô nói với anh một cách nghiêm túc: “Cảm ơn cậu, tớ sẽ cố gắng trả tiền lại cho cậu sớm nhất có thể.”
Hứa Sí cũng không định bảo cô trả lại số tiền này, nhưng anh biết Ôn Du có lòng tự trọng rất cao, nếu bây giờ bảo không muốn lấy lại, chắc chắn sẽ bị coi là của bố thí và điều này sẽ khiến cô khó chịu hơn.
Vì không muốn để cô gái trong lòng mình chịu ấm ức, anh sẵn sàng gỡ từng lớp từng lớp suy nghĩ của cô, học cách thấu hiểu, học cách tôn trọng.
Anh không trả lời, coi như là ngầm đồng ý, sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, anh giả vờ hỏi: “Miếng ngọc này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Tớ là con nuôi của nhà họ.” Ôn Du thản nhiên đáp lại: “Nó là món đồ duy nhất mà bố mẹ ruột để lại cho tớ.”
Trước kia Hứa Sí đã từng tìm hiểu về gia cảnh của cô, cũng biết chuyện Ôn Du được nhận nuôi. Anh không biết miếng ngọc này lại quan trọng với cô như thế, anh nhíu mày nói: “Người trong nhà cậu lại bán nó đi? Quá đáng thật.”
“Đúng vậy! Tớ sắp tức chết rồi đây! Nhưng bà ta vẫn ra vẻ như chẳng sao cả.” Khó khăn lắm mới tìm được người đồng cảm với mình, Ôn Du khẽ cười, giọng nói mang theo vài nét tinh nghịch của trẻ con. Hứa Sí cúi đầu đi sau lưng cô, bỗng nhiên nghe thấy cô gọi: “Này, Hứa Sí!”
Anh vội vàng ngẩng đầu lên, những gì anh nhìn thấy là một cục tuyết. Mãi cho đến khi có cảm giác mát lạnh thấu xương anh mới phát hiện, Ôn Du đã nhân lúc anh không chú ý đã nắm một nắm tuyết nhỏ, vung tay ném lên trên người Hứa Sí.
Tóc và áo khoác của anh đều dính tuyết, thậm chí có cả mấy bông hoa tuyết rơi xuống lông mi, khi Hứa Sí đang chớp mắt, bông tuyết rơi xuống nhanh chóng.
Khi ở bên cạnh anh, tâm trạng của Ôn Du lại tốt hơn nhiều. Khi cô nhìn anh, cô cười híp mắt, giống như nhìn một con gấu đen phủ đầy tuyết, đang chậm rãi đến gần trong ngày đông vắng lặng, mang theo sự ấm áp đã mất đi từ lâu.
Có lẽ là cô sợ mình bị trả thù nên khi Hứa Sí định tiến lên phía trước, Ôn Du đã thể hiện sự phòng thủ theo phản xạ. Anh thấy buồn cười với đôi mắt to tròn đang sợ hãi của cô, giọng nói khi nói chuyện và mùa đông vừa lười nhác vừa lạnh lùng: “Cậu cho rằng tớ không bắt được cậu sao?”
Anh nói chắc như đinh đóng cột, Ôn Du nghe thế thì sợ hãi sờ lên mũi, sau đó cẩn thận đi về phía anh, dùng tay phủi tuyết trên người Hứa Sí.
Khi cô nhón chân lên, Hứa Sí biết ý cúi đầu xuống. Động tác của cô nhẹ nhàng tinh tế, lòng bàn tay chỉ lướt nhẹ qua mái tóc cũng đủ khiến hô hấp của anh ngưng trệ.
Ôn Du lại không có suy nghĩ nhiều như anh, cô thấy tóc của Hứa Sí nhìn qua thì thấy khô xơ, nhưng chạm vào thì rất mềm mại, nói sao nhỉ… Có cảm giác thích thích như vuốt mèo ấy.
Đúng là làm người khác thấy nghiện mà.
Cô phủi tuyết xong cũng không muốn lùi ra sau, chắp tay sau lưng khẽ nói: “Phủi xong rồi.”
Đường phố mùa đông luôn vắng vẻ, khi Hứa Sí ngẩng đầu lên bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, giữa rừng cây chết khô lâu năm và những ngôi nhà phủ trong làn áo bạc, chỉ thấy bóng dáng của Ôn Du.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng đơn giản, trong đôi mắt trong trẻo ngập tràn ánh nắng, mái tóc đen dài ngang vai bị gió lạnh hất lên rồi thỉnh thoảng xõa xuống, cũng chạm đến trái tim thầm kín của anh.
Trong ngày đông dài đằng đẵng này, dường như trên đời chẳng còn gì ngoài con dốc dài, những bông hoa tuyết sắp tan, bầu trời trong xanh không một gợn mây và cô gái đứng trước mặt anh.
Hứa Sí nhẹ nhõm cười nói: “Tâm trạng của cậu đã tốt hơn chưa? Tớ dẫn cậu đến một nơi.”