Tống Khiết và Ôn Cẩn trở về trước một ngày trường học công bố thành tích.
Ôn Du thích yên tĩnh, vất vả lắm mới có được mấy ngày nhàn nhã, sau đó lại không thể không ở chung với bọn họ dưới một mái nhà.
Tư vị ăn nhờ ở đậu cũng không dễ chịu gì, bây giờ cô chỉ có thể tận lực giảm bớt xung đột với hai người họ, cố gắng duy trì mối quan hệ với tất cả các thành viên trong gia đình ở một trạng thái cân bằng, nỗ lực đến cái ngày thân phận thật sự bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, Ôn Du không khỏi thở dài – nhà họ Ôn không ở Hoài Thành, với thân phận bây giờ của cô, căn bản cũng không có cách nào để liên hệ với người nhà chân chính, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cốt truyện tiến triển.
Trong bản gốc, gia chủ của nhà họ Ôn là Ôn Thận Hành và bố của Hứa Sí tiến hành hợp tác kinh doanh khi đi vào thành phố này, mà đúng lúc đó khi nguyên chủ đi qua đường cái suýt nữa đã bị ông lái xe đụng phải. Chờ Ôn Thận Hành xuống xe xin lỗi, vô tình thoáng nhìn thấy mặt dây chuyền cô ta đang đeo trên cổ, mới giật mình rồi phát hiện ra cô bé đứng trước mắt chính là đứa con gái thất lạc đã lâu của mình.
Đây là một sự kiện có xác suất xảy ra gần như bằng không trong đời sống hiện thực, nhưng tiểu thuyết thì luôn được cấu thành từ đủ loại trùng hợp, cốt truyện diễn biến như vậy ngược lại cũng không có gì kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, Ôn Du lại khó tránh khỏi có chút lo lắng. Bây giờ quỹ đạo hành động của cô và nguyên chủ hoàn toàn khác nhau, người nọ sẽ gặp lại bố ruột ở khoảng thời gian và địa điểm tuyệt diệu nhất, nhưng cô thì không thể xác định.
Sáng ngày hôm sau Tống Khiết nấu mì, Ôn Du theo thói quen nhai kỹ nuốt chậm, chờ khi Ôn Cẩn ăn xong vẫn còn dư lại một nửa. Tống Khiết châm chọc cô đã thành một loại thói quen, ánh mắt lạnh lùng ngồi ở bên cạnh nói: "Con xem con kìa, làm chuyện gì cũng chậm chạp. Học tập thì học không giỏi, ngay cả ăn cái gì cũng chậm hơn người khác, sau này còn có thể làm cái gì?"
Ôn Cẩn ngâm nga đeo cặp lên, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: "Mẹ, mẹ cũng đừng nói Ôn Du nữa. Nếu như con giống như nó, cả ngày ở trường học với thành tích tệ hại như vậy, con cũng không muốn đến trường nhận phiếu điểm sớm như vậy đâu."
Sau khi hai người này tiếp nhận thiết lập nhân vật cơ bản, tâm lý của Ôn Du vẫn giữ vững khá tốt – rốt cuộc thì cho dù lời nói của bọn họ có khó nghe bao nhiêu, thì cũng đều là nội dung quy định bắt buộc trong tiểu thuyết, cô đã sớm có chuẩn bị tâm lý đối với chuyện này, cũng có thể dễ dàng kiềm chế sự không kiên nhẫn và tức giận trong nội tâm.
Có điều… cô không bày ra biểu cảm gì mà tặc lưỡi một cái, nguyên chủ đã sống mười mấy năm trong trào phúng và châm chọc không lúc nào là không có của hai người phụ nữ, trong lòng nhất định đã sớm vỡ nát, cũng khó trách sau này lại bởi vì ghen ghét Hạ Tiểu Hàn mà nhanh chóng hắc hóa. Nghĩ đến đây, Ôn Du lại khó tránh khỏi sinh ra vài phần đồng tình đối với cô ta, từ khi ra đời cô ta đã lớn lên trong ác ý, vì vậy cũng rất khó học được cách thể hiện mặt "thiện" với người khác.
Làm gì lại có người thật sự muốn trở thành vai ác trong câu chuyện nào đó chứ? Chẳng qua cũng chỉ là người đáng thương cầu một chút cũng không được mà thôi.
Thời gian cô đến trường không tính là sớm, khi đi vào phòng học đã có đại đa số học sinh ngồi vào chỗ rồi. Từ ánh mắt đầu tiên thì Hạ Tiểu Hàn đã phát hiện ra Ôn Du, giống như bạn già nhiều năm không gặp vô cùng kích động mà chào hỏi với cô, vừa vẫy tay vừa thần thần bí bí nói: "Tớ và Lục Ninh đã giao hẹn rồi, nếu như lần này tớ có thể thi được trên top một ngàn thì cậu ấy sẽ mua cho tớ bữa sáng trong một tháng, coi như khen thưởng nỗ lực học tập."
Cả khối cũng chỉ có tổng cộng không đến một ngàn hai trăm học sinh, Hạ Tiểu Hàn đã từng lúc nào cũng xếp hạng top mười đếm ngược, gần đây Lục Ninh dạy cho cô ấy không ít kiến thức, mục tiêu này hẳn là cũng không quá khó để đạt được. Ôn Du hiểu ý gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vậy nếu cậu không thi được thì sao?"
Hạ Tiểu Hàn đúng lý hợp tình nói: "Thì Lục Ninh phải mua bữa sáng trong hai tháng cho tớ, dùng để trừng phạt khoảng thời gian dạy kèm lãng phí còn vô ích của cậu ấy."
Tóm lại cho dù thế nào cũng là Lục Ninh ăn thiệt.
Trong lòng Ôn Du thoáng đồng tình với cậu trong một giây ngắn ngủi, không đợi cô tiếp tục nói chuyện thì đã nghe thấy một giọng nữ giống như đã từng quen biết ở phía trước vang lên: "Lần chống gian lận thi cuối kỳ còn mạnh hơn kỳ thi hàng tháng nhiều, người nào đó chỉ sợ là phải lộ nguyên hình rồi."
Chính là Tạ Linh có thành tích ổn định trong top mười của lớp.
Tạ Linh và Lư Vi Vi là bạn tốt, mối quan hệ với các học sinh giỏi trong lớp cũng không tệ, lâu dần liền hình thành một nhóm nhỏ toàn học sinh giỏi, mà cô ta chính là nhân vật trung tâm của nhóm nhỏ này.
Lần trước cô làm kiểm tra tiếng Anh hàng tháng gặp phải Waterloo*, khi bị cô Chu Mẫn kêu đến văn phòng tâm sự, bị một câu "Em học tập Ôn Du người ta nhiều lên, đừng quá nóng nảy bộp chộp" chọc tức đến mức hô hấp cứng lại. Trình độ của Ôn Du thế nào thì cô ta đương nhiên rõ ràng, vạn năm không đổi đứng hạng hai đếm ngược trong lớp, là một người mờ nhạt, diện mạo con vịt xấu xí không có gì nổi bật, nếu không phải dựa vào gian lận thì thành tích căn bản không có lý nào lại lập tức tiến bộ vượt bậc.
(*) Waterloo: Là trận quyết định của Chiến dịch Waterloo và trận cuối của Napoleon. Có hàm nghĩa là gặp phải thất bại, phải quy hàng.
Kì thi cuối kỳ sử dụng thiết bị che chắn tín hiệu và giám sát toàn diện, khả năng để gian lận thành công cực kỳ nhỏ bé, lần này xem cô còn giở được trò gì.
Nghe thấy Tạ Linh nói như vậy, mấy bạn nữ vây quanh bên người cô ta cũng đều dời tầm mắt chuyển đến trên người Ôn Du, ánh mắt mang theo ý cười nghiền ngẫm, chờ khi công bố thành tích là có thể lập tức xem trò cười của cô.
Hạ Tiểu Hàn trợn trắng mắt, đang chuẩn bị bật chế độ miệng bắn ra pháo đại bác để đáp trả thay cô, không ngờ tới vậy mà có người ở phía trước cướp lời cô ấy – giọng nói của Lư Vi Vi không lớn nhưng rất ổn, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc: "Tớ cảm thấy Ôn Du là dựa vào thực lực của bản thân để thi được điểm cao. Các cậu còn nhớ trong bữa tiệc mừng năm mới khi cậu ấy biểu diễn không? Trước đó Ôn Du không hề luyện tập, cũng không có đọc thuộc lời thoại, nhưng giọng hát và cách phát âm lại vô cùng đạt tiêu chuẩn, quả thực là âm điệu tiếng Anh hoàn mỹ. Trình độ nói của cậu ấy đã vượt qua đại đa số học sinh, thành tích thi viết cũng nhất định sẽ không tệ."
Nói xong, còn không quên nhướng mắt lên nhìn Ôn Du ở phía xa xa một cái, mỉm cười chớp chớp mắt.
Tạ Linh:... Giữa chúng ta từ khi nào xuất hiện một kẻ phản bội. Lúc trước chẳng lẽ không phải Lư Vi Vi cậu thường nói xấu Ôn Du nhiều nhất ở bên tai mọi người sao?
Sở dĩ Tạ Linh không thích Ôn Du, nguyên nhân lớn nhất chính là do Lư Vi Vi thường xuyên thổi gió bên tai cô ta, thật thật giả giả bôi đen nói xấu Ôn Du hàng trăm lần. Giữa chị em tốt không nhất định phải thích cùng một thứ, nhưng cần phải ghét cùng một người, ai mà ngờ sau khi Tạ Linh trở nên ghét Ôn Du thì Lư Vi Vi đã kéo cô ta vào hố lại xoay khuỷu tay ra ngoài*, trở thành kẻ mê muội Ôn Du.
Nỗi khổ trong lòng cô ta, như vậy ai mà chịu nổi.
(*) Xoay khuỷu tay ra ngoài: Chỉ người chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không nghĩ cho người nhà.
Hạ Tiểu Hàn hạ thấp giọng, không dám tin mà kề sát vào hỏi: "Lư Vi Vi làm sao vậy, uống lộn thuốc rồi à?"
Ôn Du cũng ngơ ngác, bối rối lắc đầu.
Cho dù thế nào thì chút sóng gió nho nhỏ này cuối cùng cũng bình ổn lại. Phạm Ninh Ninh vì cảm ơn Ôn Du đã chăm sóc cô ấy trong lúc huấn luyện, cố ý ở nhà làm bánh crepe matcha ngàn lớp và pudding dâu tây mang đến trường tặng cho cô và Hạ Tiểu Hàn.
"Cái này đẹp quá đi, đúng thật là tác phẩm nghệ thuật, tớ cũng luyến tiếc phải dùng nĩa phá hư nó." Hạ Tiểu Hàn nhìn món đồ ngọt tinh xảo tự làm trên bàn học, hai mắt hóa thành ngôi sao, khi nhìn về phía Phạm Ninh Ninh, ánh mắt đã hoàn toàn trở thành sùng bái: "Cậu lợi hại quá! Muốn làm ra cái này nhất định phải cần trình độ nấu nướng rất cao, nếu tớ là con trai thì nhất định phải vác cậu về nhà."
Đời này Phạm Ninh Ninh cũng chưa từng được người nào khích lệ như thế, lúc này liền bị quả rắm cầu vòng chân tình thật cảm của cô ấy làm cho đỏ mặt, ấp úng một lúc lâu mới ngại ngùng trả lời: "Thật ra các bước làm cũng rất đơn giản, tớ cũng không lợi hại chút nào đâu."
"Cậu quá khiêm tốn rồi." Ôn Du đút một miếng pudding vào trong miệng, hương vị mát lạnh mềm mại chậm rãi hòa tan trên đầu lưỡi, mùi hương chua chua ngọt ngọt của dâu tây giống như bùng nổ nhanh chóng lan tràn trong toàn bộ khoang miệng, cô mỉm cười nhìn về phía Phạm Ninh Ninh: "Mùi vị vô cùng ngon. Hình như chuyện gì cậu cũng làm được, dương cầm đàn cũng không tệ, khi chế tạo đạo cụ với chúng tớ cũng vô cùng cẩn thận, bây giờ còn làm ra đồ ngọt ăn ngon như vậy, với một học sinh cấp ba mà nói, thật sự rất lợi hại."
Mặt của Phạm Ninh Ninh lại càng đỏ: "Nhưng cái gì tớ cũng không tinh thông, thứ duy nhất tương đối am hiểu hình như cũng chỉ có kiểu nấu nướng căn bản không cần sử dụng kỹ năng gì này."
"Làm sao mà vô dụng được!" Hạ Tiểu Hàn dùng lời lẽ chính đáng phản bác: "Nấu cơm ngon có thể làm bản thân mình vui vẻ hơn, còn có thể thông qua nó để kiếm tiền, cậu ngẫm lại những thợ làm bánh đi, sống dễ chịu biết bao nhiêu."
"Nhưng mà… bố của tớ ghét nó."
Phạm Ninh Ninh buồn bã nói. Từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn nỗ lực để đạt được sự kỳ vọng của bố, tiếc là những yêu cầu của ông cô ấy vẫn luôn không thực hiện được, mà chuyện cô ấy thích ở trong mắt của bố, chẳng qua chỉ là vô nghĩa không chính đáng.
Bố dùng vẻ mặt khinh thường nói với cô ấy rằng, nấu nướng là kỹ năng tầm thường, cô ấy không thể nói không, cũng càng không dám nói.
"Nhưng đây là cuộc sống của chính cậu, nếu không thể làm chuyện mình thích mà dựa theo kỳ vọng của người nhà giống như con rối gỗ bị giật dây cả đời, thì cuộc sống sẽ có ý nghĩa gì chứ?" Ôn Du hít sâu một hơi, buông cái muỗng trong tay xuống: "Cậu không thể yêu cầu ông Lỗ Tấn đi chế tạo bom nguyên tử được, cũng không thể hy vọng xa vời rằng Einstein sẽ đạt được giải quán quân của thế vận hội Olympic. Mỗi người đều có một điểm sáng độc đáo riêng ở một lĩnh vực mà mình am hiểu, chỉ vì không tinh thông một lĩnh vực nào đó mà phủ định hoàn toàn một con người, cái tư tưởng này là hoàn toàn sai lầm."
Ôn Du biết cô gái này vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma giáo dục con cái của bố, hơn nữa còn có tâm thế tự phủ định bản thân nghiêm trọng. Cô nói đến đây, rồi để lại Phạm Ninh Ninh không nói một lời rũ mắt lâm vào trầm tư. Thật lâu sau người nọ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lộ ra một nụ cười đơn thuần, dừng một chút rồi nói: "Cảm ơn."
Các cô ăn xong đồ ngọt đúng vào một giây trước khi chủ nhiệm lớp bước vào phòng học, khi Ôn Du giúp Phạm Ninh Ninh dọn dẹp hộp bánh vô tình nhìn thoáng lên bục giảng, mới phát hiện giáo viên tiếng Anh Chu Mẫn cũng ở đây.
Đây là chuyện rất hiếm lạ. Mọi người đều biết, là người phụ nữ văn phòng ở xa nhà, Chu Mẫn ngoại trừ đi dạy thì gần như chưa bao giờ chủ động đi vào phòng học. Lần trước sau khi thi cuối kỳ bà xuất hiện trong lớp còn là vì rất lâu phía trước trên bài thi tiếng Anh của một học sinh tràn ngập câu từ mắng nước không trùng lặp, ngôn ngữ câu từ ngoạn mục xuất hiện lan truyền khắp tổ tiếng Anh toàn khối, mang đến ảnh hưởng mặt trái cực lớn.
Kết cục của nam sinh kia cực kỳ thê thảm, cũng không biết bà đã dùng biện pháp gì mà khiến một thiếu niên bất lương ngày trước chửi thề không ngơi miệng từ đó về sau lại hạ quyết tâm trở thành người văn minh, đánh chết cũng nói không ra nửa câu mắng nước, trở thành một đàn anh hiền hoà nho nhã.
Người phụ nữ này cho dù tìm đến ai cũng đều không phải là chuyện tốt, bởi vì bà thường mặc vest chức nghiệp màu đen, cũng bị bọn học sinh gọi là "góa phụ đen".
Khi Ôn Du ngẩng đầu trùng hợp chạm phải ánh mắt của bà, đồng thời cũng chính ngay lúc này, Chu Mẫn nâng cằm lên về phía cô, cao giọng kêu: "Ôn Du, em đến đây một chút."
Giọng nói lạnh băng của bà vẫn trước sau như một, gần như không nghe ra một chút ý cười nào, đại đa số ánh mắt của bạn học đều bị những lời này hấp dẫn mà chuyển lên người Ôn Du, trong đó lẫn vào không ít cảm xúc vui sướng khi người khác gặp họa.
Tạ Linh sung sướng trong lòng, muốn bằng chứng có bằng chứng, xem cô còn giả bộ như thế nào.
Đối mặt với Chu Mẫn từ trước đến nay ít khi nói cười, trong lòng Ôn Du cũng có một chút rụt rè. Cô cố nhớ lại đại khái quá trình thi tiếng Anh của mình, không phát hiện ra có chỗ nào không thích hợp, đành phải căng da đầu đi lên bục giảng, cung kính nói một tiếng: "Chào cô ạ."
Chu Mẫn nâng mắt kính, giọng điệu khô cằn giống như dao: "Em biết tại sao cô đến tìm em không?"
Ôn Du lắc đầu.
"Bởi vì…" Bà ngừng một lúc, ánh mắt sắc bén dưới mắt kính giống như viên đạn lạnh lùng bắn xuyên qua, giọng nói cũng nâng cao lên: "Bài thi tiếng Anh của em là bài duy nhất đứng toàn khối, chúc mừng."
Nói xong, bà còn giống như thật sự không nhịn được nữa mà bật cười, ánh mắt hệt như đang nói "Có dọa được em không? Không ngờ tới chứ gì".
Bà tuyệt đối là cố ý muốn hù dọa người ta!
Ôn Du không ngờ tới Chu Mẫn còn có tính trẻ con xấu xa như vậy, cũng không nhịn được mà cười đáp lại: "Cảm ơn cô ạ."
Cả lớp ồ lên.
Chu Mẫn là ai chứ? Là nữ ma đầu khiến tất cả các học sinh nghe thấy tiếng là sợ vỡ mật, mỹ nhân lạnh lùng cười một cái cũng có thể khiến cây vạn tuế nở hoa, bây giờ bà vậy mà ở trước mặt các bạn học trong lớp chuyện trò vui vẻ với một học sinh, còn vui đùa một chút, đơn giản là học sinh này thi tiếng Anh được một trăm…
Khoan đã, một trăm năm mươi?!
Cơn sóng ngất trời cứ một đợt tiếp một đợt, ánh mắt các bạn học nhìn về phía Ôn Du dần dần từ nghi ngờ và chế giễu biến thành khiếp sợ thuần túy.
Tiếng Anh muốn thi được điểm cao thì không khó, nhưng thi đạt điểm tối đa thì thật đúng là chưa xuất hiện được mấy người. Không nói đến mấy câu trắc nghiệm dày đặc trước đó đòi hỏi độ tập trung và vốn từ tích lũy phi thường cao, chỉ là một bài văn viết, thì đã có rất ít người có thể lấy được điểm tối đa, ngoại trừ phải đồng thời thông thạo cách hành văn, từ vựng cao cấp, chữ viết ngay ngắn, thì còn phải dựa trên trình độ nhất định cùng với tâm thế chủ quan chấm bài của giáo viên. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chủ nhiệm lớp ở bên cạnh xem màn này sờ sờ bụng bia, cười híp mắt: "Em Ôn Du không chỉ có thi tiếng Anh đạt điểm tối đa, mà ngữ văn cũng đạt khoảng một trăm ba mươi lăm điểm, tổng thành tích đã lọt vào top bốn trăm của toàn trường."
Nhóm quần chúng ăn dưa cho dù đã bị từng đợt từng đợt tin tức một ập đến như sắp chết lặng, nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra từng tiếng cảm thán kinh ngạc.
Ôn Du đã từng luôn quanh quẩn một chỗ ở top chín trăm, không ai có thể ngờ được, cô vậy mà chỉ dùng khoảng thời gian một tháng đã vọt tới gần top ba trăm – phải biết rằng học sinh trung học cơ bản đều là người xuất sắc trong toàn thành phố, ngoại trừ rất ít người tạm bợ thành tích đếm ngược thì đều không phải là đèn cạn dầu, tốc độ tiến bộ này của cô không phải đã quá nhanh rồi ư? Chẳng lẽ Ôn Du tiến vào tinh cầu hạnh phúc thay đổi đầu óc rồi?
Có người lẩm bẩm nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên tớ nhìn thấy người bên cạnh thi tiếng Anh đạt điểm tối đa đó, cuộc sống viên mãn rồi."
"Tỉnh táo lại đi! Thi đạt điểm tối đa không phải là cậu!"
Dưới đài vang lên một loạt tiếng cười, kế tiếp là tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng trong lớp không hẹn mà cùng xuất hiện. Hạ Tiểu Hàn vỗ to nhất, cười còn vui vẻ hơn với bất kỳ ai, Tạ Linh sâu kín liếc mắt nhìn Lư Vi Vi đang liều mạng vỗ tay bên cạnh, trợn trắng mắt về phía người bạn không biết cố gắng này của mình, sau đó cũng nâng tay lên, không tình nguyện mà vỗ vỗ.
*
Sau khi công bố thành tích, chính là buổi tổng kết cuối kỳ được tiến hành dựa theo thường lệ.
Sau khi hiệu trưởng, thư ký các lớp phát biểu xong thì đến phân đoạn trao giải được yêu thích nhất. Đối tượng được trao giải là học bá đứng đầu trong top hai trăm, còn những học sinh không liên quan rốt cuộc cũng không cần phải thành thành thật thật đứng ngây ra một chỗ giống tư thế quân đội nữa, trong lúc nhất thời học sinh trên sân thể dục đều thành cái cây nghiêng lệch, làm ra tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo để thả lỏng thân thể.
Nhóm học sinh cấp ba vì để vượt qua thời gian diễn ra lễ trao giải, có thể nói là làm đủ trò. Có người dùng chân chất đống hạt nhỏ màu đen trên mặt cỏ xếp thành một ngọn núi nhỏ, có người cầm cuốn từ điển tiếng Anh trong tay không tiếng động nhẩm thầm, có người dứt khoát dùng tóc của bạn nữ ở hàng phía trước để luyện tập, thắt ra từng bím tóc xấu không nói nổi, sau đó bị bạn nữ tức muốn hộc máu đánh cho một cú.
Hạ Tiểu Hàn nhàn đến phát hoảng, đưa mắt lên nhìn người trên bục lãnh thưởng, ý đồ tìm ra một hai nam sinh đẹp trai. Nhưng xem ra nhìn lại thì vẫn cảm thấy Lục Ninh đứng ở chính giữa là đẹp nhất, không khỏi nản lòng.
Ôn Du đang ngẩn người thì bỗng nhiên nghe thấy tên của mình được phóng đại vô hạn từ trong miệng hiệu trưởng thông qua microphone, lúc này mới nhớ tới trường học ngoại trừ khen thưởng học sinh trong top hai trăm, thì sẽ còn đặc biệt khen ngợi năm bạn học tiến bộ nhất.
"Em Ôn Du đã tiến bộ gần sáu trăm hạng, thành tích tiếng Anh là đứng đầu toàn khối, không ngừng tiến lên, tinh thần gian khổ phấn đấu đáng để mỗi người chúng ta học tập." Hiệu trưởng nói đến nhiệt tình dâng trào, Ôn Du nghe thấy mà đỏ mặt. Tiếp theo ông lại nói ra ba cái tên xa lạ, khi nhắc tới một người cuối cùng thì dừng một chút, có vẻ còn kích động hơn: "Còn có một học sinh khiến thầy vô cùng kinh ngạc và vui mừng – em Hứa Sí từ hạng cuối toàn lớp tiến bộ đến hơn bảy trăm hạng, là người bạn quen thuộc trên thông báo xử phạt, có thể giác ngộ được thế này rất không tệ."
Không ít học sinh đồng thời phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc không dám tin. Hứa Sí là nhân vật mưa gió trong trường học, trước nay đều chỉ xuất hiện trên danh sách thông báo của toàn trường. Ở trong mắt học sinh khác, anh quả thực là từ đồng nghĩa của "không học vấn không nghề nghiệp", hoàn toàn không dính dáng đến hai chữ học tập, bây giờ đột nhiên nghe thấy cái tên này ở trên buổi lễ khen thưởng, trong lúc nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại.
Không phải là trùng tên trùng họ chứ? Nhưng nói đến học sinh đứng cuối lớp, lại thường xuyên bị phê bình trên bảng thông báo, ngoại trừ vị kia ra thì hình như cũng không còn ai.
Ôn Du vui mừng mỉm cười. So với thành tích cụ thể của mình, thì thật ra cô còn chú ý rốt cuộc là Hứa Sí thi như thế nào hơn, vì thế khi tra điểm đều chuyển sang lớp A10 trước, trong từng hàng chữ nhỏ rậm rạp liếc mắt một cái liền tìm ra tên của anh.
Anh thật sự tiến bộ rất nhiều, mặc dù thành tích môn khoa học xã hội vẫn không đều, nhưng điểm của môn khoa học tự nhiên thì lại tương đối đẹp, điểm môn tiếng Anh còn cao đến hơn một trăm ba mươi, xem ra trước kia là thâm tàng bất lộ.
Sau khi đọc xong danh sách chính là giai đoạn phát thưởng cho từng người. Hứa Sí vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ, lười biếng đút tay vào trong túi áo, nhưng bởi vì anh chân dài dáng cao, cho dù là chậm rãi bước đi thì cũng có thể nhanh hơn mấy học sinh khác một ít.
Sau khi anh lên sân khấu cũng không lập tức đứng vào giữa, mà là chờ Ôn Du đi lên sau, rồi mới không nói một lời mà đi theo phía sau cô, khi chụp ảnh lãnh thưởng cũng thuận thế đứng ở bên cạnh cô.
Thiếu niên cả người tản ra hơi thở vừa lạnh lẽo lại phô trương, Ôn Du lặng lẽ ngước mắt, nhìn thấy đường cong góc cạnh và khóe miệng khẽ nhếch của Hứa Sí. Sau đó ánh mắt anh cũng từ từ hạ xuống, khi bốn mắt nhìn nhau với cô thì nháy mắt nhướng mày, độ cung khoé môi càng cao hơn.
Ôn Du nhịn cười, cố tình không nhìn anh mà chuyển tầm mắt đến sân thể dục, vừa nhìn xuống thì trùng hợp nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Ôn Cẩn.
Cô ta ở lớp A3 ngay phía dưới giữa sân khấu trao giải, Ôn Cẩn lại bởi vì vóc dáng thấp lùn, đứng ở phía trước đầu đội ngũ. Ánh mắt của cô ta quả thật có thể giết người, vẫn là cái loại xử tử như lăng trì này – buổi sáng hôm nay cô ta mới chế giễu em nuôi vô dụng của mình một hồi, ai mà ngờ vừa rồi lại bị vả mặt một cách triệt để.
Lần này Ôn Cẩn thi phát huy không đều, thành tích lúc trước vốn ổn định trong top một trăm đột nhiên tụt xuống hơn ba trăm hạng, gần như ở trên cùng một hàng với Ôn Du. Nếu như chuyện này bị Tống Khiết biết được thì cô ta hoàn toàn tiêu đời.
Ôn Du không biết trong lòng cô ta có nhiều khúc mắc phức tạp như vậy, xuất phát từ lễ phép nên vẫn xấu hổ mà cười cười với cô ta một chút, tiếp đó nhanh chóng rời mắt đi.
Càng giận hơn chính là, hiệu trưởng còn ở bên cạnh tiếp tục bổ dao: "Em Ôn Du không chỉ tiến bộ trong học tập, mà còn có biểu hiện xuất sắc đạt được giải nhất trong cuộc thi viết văn Mầm Mới, chúng ta hãy vỗ tay cho em ấy lần nữa!"
Ôn Cẩn hận không thể che tai lại.
*
Diễn đàn của trường học lại nổ tung, lần này bài viết hàng đầu có tựa là [Sốc! Nguyên nhân thiếu niên bất lương nỗ lực học tập lại là thế này, đàn ông thấy sẽ trầm mặc, phụ nữ thấy sẽ rơi lệ!].
Chuỗi tựa đề vừa tệ vừa dài này vừa nhìn đã thấy chính là mồi nhử nhấp chuột, nhưng đại đa số học sinh vẫn không kiềm chế được xúc động buôn chuyện trong lòng mà nhấn vào, đập vào mắt chính là một bức ảnh hai người chụp chung.
Trên tấm ảnh đúng là Ôn Du và Hứa Sí cầm giấy khen đứng trên bục trao giải, cảnh tượng trao đổi ánh mắt với nhau. Toàn bộ tấm ảnh bao phủ một lớp nắng sớm ấm áp dịu dàng, còn bị chỉnh bộ lọc thành tông màu ấm, đến nỗi các học sinh lĩnh thưởng khác và giáo viên trao giải... đều bị chủ bài viết photoshop, đi, hết.
Quần chúng ăn dưa sôi nổi bày tỏ: Chủ bài viết là kẻ tàn nhẫn, cộng một điểm.
Cả bài viết chỉ có tấm ảnh này, nhưng kết hợp với tiêu đề mà nói, thì tất cả mọi người đều biết rõ dụng ý trong lòng chủ bài viết, khu bình luận lập tức nổ tung.
"Cho nên đây thật ra là câu chuyện khích lệ lẫn nhau thúc đẩy học tập? Tôi ghen rồi."
"Tấm ảnh sau bốn năm nữa sẽ chính là giấy kết hôn a a a! CP này tôi ship rồi!"
"Đăng một tấm ảnh, nội dung toàn tự biên, có điều tôi thích."
"Các cậu có phát hiện ra một chi tiết nhỏ không? Hứa Sí đã chờ Ôn Du lên đài xong mới đi theo phía sau cậu ấy lãnh thưởng đó, đây là thể hiện tình cảm trước mặt thầy giáo và học sinh toàn trường đó, lợi hại lợi hại."
Có người trả lời: "Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy, nữ thần Bạch Lộ và Hứa Sí xứng với nhau hơn sao?"
Chưa được một phút liền có người trả lời: "Không sai, chỉ có cậu."
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, nhìn ID của người này… tại sao vậy mà lại là bản thân Bạch Lộ?!
*
Sau khi tan học về nhà, Ôn Cẩn hiếm khi không có ồn ào tứ phía về thành tích của chính mình, sau đó lại coi thường Ôn Du.
Ôn Du không biết thành tích của cô ta rốt cuộc như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng khác thường này của cô ta, liếc mắt một cái là đoán ra Ôn Cẩn đã tụt hạng trong kì thi cuối kỳ.
Lúc này Ôn Cẩn là người thấp tha thấp thỏm nhất trong nhà, cô ta nhất thời nóng vội đã báo thành tích giả cho Tống Khiết, nếu như Ôn Du mà gây khó dễ chỉ ra chân tướng, cô ta sẽ không tránh được một trận bị mắng to, mà dựa theo quan hệ của hai cô thì kết quả này không thể tránh được.
Trăm triệu không ngờ tới, Ôn Du chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái rồi lập tức trở về phòng, không có trả thù như trong tưởng tượng, chỉ có một ánh mắt vừa lãnh đạm vừa nhìn thấu.
Cô ta vừa thẹn vừa tức, đoán không ra rốt cuộc đối phương đang suy nghĩ gì, Ôn Du không trả thù chút nào, ngược lại làm cho cô ta có vài phần không kịp thích ứng.
Ôn Du không có hứng thú cùng chơi trò mưu hại lẫn nhau với người chị gái này. Nguyên văn không có đề cập cụ thể khoảng thời gian Ôn Thận Hành đến Hoài Thành, chỉ mơ hồ chỉ ra là ở sau học kỳ một của cấp ba. Cô không thể nào đi lang thang không có mục tiêu ở trên đường cái để cho xe đụng được, việc cấp bách là nghĩ ra một phương pháp để có thể tiếp xúc với ông.
Cô vừa nghĩ, vừa theo bản năng mở ngăn kéo ra, định liếc mắt nhìn mặt dây chuyền có thể chứng minh thân phận của mình kia một cái, nhưng ngay khi nhìn vào bên trong ngăn kéo lại đột nhiên sửng sốt.
Cái gì cũng không có.
Trong đó trống rỗng, ngoại trừ một cái bóng đen kịt thì không còn đồ của cô.
Đây là tình tiết chưa từng xuất hiện trong nguyên tác – mặt dây chuyền đã từng an tĩnh nằm ở trong ngăn kéo của Ôn Du, biến mất rồi.