Khi Hứa Sí tỉnh lại từ trong cơn ác mộng phức tạp, đúng lúc Ôn Du đang chuẩn bị ra ngoài tham gia thi viết văn.
Đêm qua anh mơ mơ màng màng không biết đã ngủ thiếp đi khi nào, chỉ nhớ rõ Ôn Du đã cố sức để đỡ mình vào phòng cho khách. Đến nỗi tất cả những chuyện xảy ra sau khi say rượu anh đều không nhớ rõ ràng lắm, ký ức và cảnh trong mơ không ngừng lặp lại trong đầu, không biết cái nào là thật cái nào là giả.
Hứa Sí đi ra khỏi phòng khách liền đối mặt với cô, anh vẫn còn buồn ngủ, lông mi uể oải ỉu xìu mà nửa rũ ở trước mắt, tóc cũng rối thành một nùi, giống như bụi cỏ mới mọc vừa xuề xòa vừa hỗn loạn.
Ôn Du nghe thấy âm thanh cửa phòng bị mở ra thì nghiêng người bốn mắt nhìn nhau với anh, không biết vì sao bên tai lại đỏ lên, lùi ra phía sau một bước rồi muốn nói lại thôi.
Hứa Sí cho rằng cô bị dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ của anh dọa sợ, lúc này mới ý thức được bộ dạng bây giờ của bản thân rốt cuộc lôi thôi đến mức nào, anh hoảng loạn giơ tay vuốt tóc, nhưng mà chưa kịp chải vuốt tóc rối lại thì cả người liền cứng đờ.
Một cái cảnh tượng mơ hồ từ trong tư duy hỗn loạn chậm rãi hiện lên, anh nhớ tới xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng khi luồn đôi tay vào tóc của Ôn Du, cũng nhớ tới nhiệt độ cơ thể và hương thơm nhàn nhạt như có như không nhẹ nhàng tỏa ra từ thiếu nữ trong lòng ngực, đêm qua hình như anh…
Đã, ôm, Ôn, Du.
Anh anh anh còn làm gì nữa? Hẳn là không có làm ra chuyện cưỡng hôn hoặc là tỏ tình linh tinh ngu xuẩn nhỉ? Cô thông minh như vậy, có thể biết được chút tâm tư của anh hay không?
Quan trọng nhất chính là… khi cô nhìn thấy anh thì lập tức theo ý thức lùi về phía sau một bước, có phải đã chứng tỏ rằng Ôn Du đang đề phòng anh hay không? Nhớ tới câu nói chém đinh chặt sắt kia của cô khi từ chối nam sinh cùng lớp "Sau này hãy cố gắng đừng liên lạc nữa", Hứa Sí không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, nắm chặt tay rồi lại nhẹ nhàng buông ra.
Nhiệt độ nóng bỏng lập tức dâng lên từ lòng bàn chân, biểu hiện của anh vậy mà còn ngại ngùng hơn cả Ôn Du, sau khi đầu tổ gà ấp úng một lúc lâu, mới hỏi ra một câu không liên quan: "Cậu phải ra ngoài à?"
Ôn Du bình tĩnh nhìn anh, sau đó có chút cẩn thận trả lời: "Tớ muốn tham gia cuộc thi viết văn Cúp Mầm Mới."
Cô thực sự bị hành động tối hôm qua của Hứa Sí dọa sợ, nhưng nghĩ lại thì, có lẽ đó chỉ là động tác vô ý thức sau khi uống rượu say không phân biệt được đối tượng của anh. Cho dù Ôn Du muốn biết dụng ý khi anh ôm cô đến thế nào thì xuất phát từ sự rụt rè của con gái, cô cũng không thể nào hỏi trắng ra vấn đề này.
Huống chi Hứa Sí lại không đề cập một chữ tới chuyện này, rất có thể anh đã quên có một chuyện như vậy, nhắc lại nó thì cũng chỉ tăng thêm xấu hổ.
"Thi viết văn?" Anh thoáng nhớ lại một chút, tổ ngữ văn của lớp hình như đúng là đã từng tổ chức để học sinh nộp bản thảo vòng sơ khảo cho cuộc thi này, anh không thấy hứng thú cho nên trực tiếp nộp giấy trắng. Thấy Ôn Du thông qua vòng sơ khảo, trong lòng Hứa Sí lặng lẽ cảm thấy vui mừng vì cô, lại buột miệng hỏi ra: "Cần tớ đưa cậu đi không?"
Anh nói xong liền cong khóe miệng tiến về phía trước một bước, vì say rượu mà dẫn tới cơn đau đớn kịch liệt lập tức xé rách trong não, cơn đau nhức khiến cho anh phải dừng lại, hung hăng vỗ vào đầu.
Tửu lượng của bản thân rất kém, anh không nên uống quá nhiều.
Ôn Du cau mày cười: "Cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, sau khi say rượu thì ngày hôm sau sẽ rất khó chịu. Tớ có Bạch Lộ bầu bạn, không sao đâu."
Ôn Du và Bạch Lộ là sự phối hợp xưa nay chưa từng có, Hứa Sí không biết vì sao hai người các cô lại quen biết nhau, nhưng nếu Ôn Du có bạn nữ thì anh cũng không có lý do để ở bên cạnh cô.
Chỉ là anh lo lắng với tính cách của Bạch Lộ, có lẽ sẽ làm một số việc khiến cô không vui.
Trong lòng Hứa Sí không hiểu tại sao chuyển từ phiền vì người theo đuổi mình, biến thành phiền hơn vì chướng ngại vật tình cảm, Bạch Lộ lúc này không biết gì về hoạt động nội tâm anh, ở nơi xa không hiểu lý do mà rùng mình một cái.
Thấy Ôn Du vội vã đuổi kịp thời gian, Hứa Sí chịu đau mỉm cười với cô rồi trả lời: "Vậy cậu cố lên, tạm biệt."
"Ừm." Cô mở cửa ra, trước khi đi lại quay đầu: "Trên bàn ăn tớ có chuẩn bị bữa sáng cho cậu, tối hôm qua cậu uống rượu, ăn một chút cháo trắng thanh đạm sẽ khỏe ngay."
Nắng sớm ngoài cửa sổ vẫn như dải ngân hà chiếu trên người Ôn Du, chiếu sáng đôi mắt màu hổ phách của cô. Hứa Sí ngơ ngác nhìn cô, bất tri bất giác lại nhớ đến những hình ảnh đêm qua, đầu óc trống rỗng mà đáp một tiếng: "Được."
Mãi đến một lúc thật lâu sau khi Ôn Du đóng cửa rời đi, anh mới dịch ánh mắt ra khỏi cánh cửa đã đóng chặt lại kia, dùng đôi tay lạnh băng che đi khuôn mặt đỏ bừng, trái tim thình thịch đập lên không ngừng.
*
Ôn Du và Bạch Lộ không thể nghi ngờ là một tổ hợp đáng chú ý nhất trong khu vực chờ lên sân khấu, vừa xuất hiện đã dẫn tới ánh mắt lặng lẽ nhìn của không ít người.
Dáng người của Bạch Lộ cao gầy, mắt phượng hơi nhướng lên hiện ra vài phần kiêu ngạo không thể với tới, mặc trang phục mang giá cả xa xỉ càng khiến cả người trở nên cao quý ưu nhã. Ôn Du đứng ở bên cạnh cô ta không hiện ra chút kém cỏi nào, làn da trắng sứ cùng ngũ quan xinh đẹp nhu hoà tự nhiên toát ra vẻ tinh xảo của thiếu nữ, vì luôn mang theo nụ cười lễ phép, so với người trước càng dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm nhiều hơn.
Tất cả người có mặt ở đây đều là bạn học cùng lứa tuổi đến từ các trường học, lập tức có bạn nam lớn gan bị bạn bè xúi chạy đến hỏi xin phương thức liên lạc WeChat.
Nam sinh này có tướng mạo thanh tú trắng nõn, có lẽ ở trong trường học cũng rất có danh tiếng. Cậu ta rất có tự tin đối với điều kiện bên ngoài của mình, vốn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, không ngờ tới khi vừa dứt lời thì cô gái nhìn có vẻ rất không dễ dàng tiếp cận kia đã lạnh lùng liếc mắt ngó cậu ta một cái, giọng điệu giống như một ly nước lạnh băng: "Tránh ra."
Hai chữ này giống như hai nhát búa nện lên ngực cậu ta, trái tim của thiếu nam, tan nát rồi.
Ôn Du đã từng nghe đồn là thái độ của Bạch Lộ đối với người xa lạ rất lãnh đạm, nhưng lại không ngờ tới cô ta vậy mà sẽ lãnh đạm đến mức độ này. Cô bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhẹ giọng nói với nam sinh: "Thật xin lỗi, gần đây việc học quá nặng, hai chúng tớ đều không thể dùng WeChat." ( truyện trên app T𝕪T )
Cô làm vậy xem như đã cho nam sinh một bậc thang đi xuống, giảm bớt xấu hổ. Người đó cảm kích nhìn cô, tiếp nhận lời nói rồi trả lời: "Vậy sao? Vậy thì quên đi, hai cậu cố gắng học tập ha."
Bạch Lộ nhìn thấy bóng dáng cậu ta hốt hoảng rời đi thì cười lạnh một tiếng, thong thả ung dung mở miệng: "Cậu không cần phải viện cớ để phí lời với những người này, trực tiếp kêu bọn họ cút đi là được rồi."
"Nếu nói như vậy sẽ khiến bọn họ rất xấu hổ đó." Ôn Du cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta, nam sinh cũng trùng hợp nhìn về phía các cô, cực kỳ ngại ngùng mà cười cười với Ôn Du: "Dù sao thì bị từ chối cũng đã rất khó chịu rồi, nếu lại bị mắng thêm một lần nữa thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu chứ."
Bạch Lộ bĩu môi, không nói chuyện nữa.
Cô ta và Ôn Du không thân, ở trong một thế giới một khoảng thời gian rất dài, trong thế giới của Bạch Lộ căn bản là không tồn tại cái tên này. Mà cũng giống vậy, cũng trong một khoảng thời gian rất dài, hai chữ này lấy tốc độ thần kỳ bùng nổ theo cấp số nhân mà vang lên bên tai cô ta, làm cho cô ta cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng lại vào cô gái mà bản thân đã từng khinh thường.
Bạch Lộ biết bài văn của Ôn Du đã khiến cô ta liên tục mất đi vị trí cao nhất của khối từ lâu, cũng biết khi ở bữa tiệc mừng năm mới cô đã dùng màn biểu diễn tinh vi khiến toàn trường khiếp sợ, mà gần đây lại lần nữa nghe thấy người khác nói đến cô, là "cô gái mà Hứa Sí thích".
Cô ta suy nghĩ rất lâu, cũng khó hiểu rất lâu, bản thân tại sao lại bị thua bởi một cô gái đã từng ngay cả tên cũng không biết như vậy, mãi đến hôm nay khi chân chính ở cạnh người này, Bạch Lộ mới mơ hồ hiểu ra một chút.
Hai cô là hai loại người tương tự nhưng lại hoàn toàn khác biệt nhau.
Đều có năng lực xuất chúng, đều có lòng tự trọng mãnh liệt, nhưng Bạch Lộ sẽ biểu hiện thành một loại lạnh nhạt giữ người khác ở cách xa ngàn dặm nhiều hơn, từ nhỏ cô ta kiên định cho rằng bản thân cao hơn người khác một bậc, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến suy nghĩ của những người khác, vừa cao quý vừa cô độc mà sống trong thế giới nhỏ không lo áo cơm tiền mặc của mình, còn Ôn Du lại dùng thái độ ôn hòa để thấu hiểu người bên cạnh, cô hiểu mỗi một người đều có hoặc nhiều hoặc ít những khuyết điểm, nhưng lại không bởi vì thế mà khinh thường bọn họ, mà là thử tiếp nhận.
Có lẽ đây là sự "dịu dàng" mà mọi người thường nói.
Bạch Lộ nhịn không được mà nghĩ, hoá ra Hứa Sí thích người con gái như vậy, hình như cô ta có chút có thể hiểu được anh.
Các cô đều là người yêu thích văn học. Ôn Du thích đọc sách, sau tai nạn xe cộ lại càng mượn nó để giết thời gian mỗi ngày, Bạch Lộ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại có thể gánh được bốn chữ "đọc nhiều sách vở" này. Đáng tiếc từ nhỏ đến lớn, bạn bè bên cạnh cô ta phần lớn đều là đại tiểu thư chỉ chìm sâu vào yêu đương và trang điểm nũng nịu, có thể chân chính cùng tiến hành giao lưu văn học thì lại rất ít, còn đều là người trưởng thành.
Người lớn mặc dù hiểu biết nhiều, nhưng suy nghĩ và tư tưởng đối với người trẻ tuổi lại có khoảng cách thế hệ rất xa, huống chi nói chuyện phiếm với bọn họ cứ luôn cảm thấy có áp lực vô hình, hứng thú giao lưu phần lớn không nhiều. Lúc này vất vả lắm mới gặp một người bạn cùng lứa hợp ý nhau, khát cầu của cô ta đối với tri âm lập tức vượt qua sự căm ghét đối với tình địch, hứng thú bừng bừng mà ngồi ở khu vực chờ lên sân khấu trao đổi kinh nghiệm đọc sách tâm đắc cùng với Ôn Du.
Cô ta rất ít khi có thể nói nhiều như vậy với mọi người, nói tới cuối cùng, thậm chí còn không muốn nhường Ôn Du cho Hứa Sí – cô gái như thế này nên cùng cô ta ngâm mình trong đống sách cả đời, yêu đương nhiều chỉ lãng phí thời gian, không biết có bao nhiêu nữ sinh, chính là bởi vì chuyện này mà lãng phí gần hết khoảng thời gian thanh xuân của mình.
Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp để cướp Ôn Du từ trong tay của tên kia về, cô gái này thuộc về hoạt động đọc sách thần thánh.
*
Bạch Lộ mang niềm tin này vào phòng thi viết văn, dưới tình huống đầu óc rối loạn mơ hồ mà bắt đầu động bút. Cô ta vừa giống như thi chạy với thời gian mà viết thật nhanh, vừa chờ mong đến sau khi kết thúc cuộc thi, có thể tiếp tục thảo luận với Ôn Du về tuyển tập các tác phẩm của Dostoevsky, trên khuôn mặt luôn vô cảm hiếm lộ ra vài ý cười.
Đề văn không khó, Ôn Du bởi vì trước đó nói chuyện với Bạch Lộ thật sự rất vui mà tâm trạng rất tốt, hạ bút cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hành văn thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là… cô có chút lo lắng nhìn người bên cạnh một cái, khóe miệng Bạch Lộ nửa cong lên nụ cười nhàn nhạt, tại sao nhìn lại có vẻ doạ người như vậy chứ.
Các cô rất nhanh đã hoàn thành bài văn, dựa theo tiến trình cuộc thi, xếp hạng thành tích cuối cùng sẽ được thống nhất tuyên bố trên web sau vài ngày, nhìn thời gian thì đúng ngay lúc công bố thành tích kiểm tra cuối kỳ. Bạch Lộ vui vẻ vô cùng, không muốn làm gián đoạn cuộc nói chuyện trước đó như vậy, liền đề nghị cùng đi đến quán cà phê tiếp tục đề tài.
Ôn Du rất có hảo cảm với cô ta, vì thế cũng vui vẻ đồng ý. Mới vừa ngồi xuống trong quán cà phê thì đã nhận được tin nhắn của Hứa Sí.
[Trong nhà có việc, tớ đi về trước. Bạch Lộ có làm gì với cậu không? Tình hình thi đấu thế nào rồi?]
Lúc này cô mới nhớ tới, đêm qua mình đã cho anh số điện thoại. Chỉ là… tại sao nhìn giọng điệu của anh, giống như Bạch Lộ sẽ ăn tươi nuốt sống cô vậy?
"Thật xin lỗi, tớ có tin nhắn." Khi nói chuyện với người ta mà lo chơi điện thoại của mình thì không phải là thói quen tốt, Ôn Du ngước mắt cười cười với Bạch Lộ: "Chờ một lát."
Người nọ gật gật đầu, cô nhanh chóng gõ chữ.
[Vẫn chưa công bố kết quả, quan trọng là tham gia. Bạch Lộ và tớ nói chuyện rất hợp nhau, hai bọn tớ đang nói chuyện phiếm trong quán cà phê, cậu ấy còn mời tớ có thời gian rảnh thì đến phòng sách nhà cậu ấy đọc sách. Cho dù lần này không đạt được thứ hạng thì cũng làm quen được một người bạn.]
Hứa Sí nhìn thấy tin nhắn này thì tâm trạng rất tốt, Bạch Lộ nổi tiếng là khó tiếp cận, Ôn Du có thể nói chuyện với cô ta lâu như vậy, chứng tỏ năng lực giao tiếp của cô gái nhà anh tuyệt đối lợi hại hơn đại đa số người. Nhưng nghĩ lại thì, thời gian rảnh rỗi của Ôn Du vốn dĩ đã không nhiều, Hạ Tiểu Hàn luôn luyên thuyên kia đã chiếm hết một phần, nếu lại có thêm một Bạch Lộ tiến vào nữa, thì thời gian còn lại cho anh sẽ càng ít.
Hơn nữa ngay cả anh cũng rất khó để hẹn Ôn Du đi ra ngoài chơi, hai cô mới quen biết nhau bao lâu chứ, mà đã cùng đến quán cà phê, còn thương lượng đến nhà của Bạch Lộ.
Anh đổ bình dấm rồi.
Hứa Sí cắn chặt răng, tiếp tục nhắn: "Tớ nghe nói Bạch Lộ dị ứng phấn hoa, nếu như cậu muốn làm bạn bè với cậu ta thì đừng dùng hoa làm quà tặng."
Nếu Bạch Lộ là một nam sinh, anh nhất định đã sớm bay đến hội trường cướp Ôn Du về rồi, nhưng cố tình cô ta lại là con gái, còn rất có khả năng sẽ trở thành bạn của Ôn Du, Hứa Sí chỉ có thể chịu đựng lòng ghen tuông để các cô càng thêm thân thiết.
Ôn Du nhìn thấy tin nhắn này, nhịn không được liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái, trùng hợp người nọ cũng đang nhìn cô, không mang chút cảm tình hỏi: "Hứa Sí?"
Cô nén cười: "Ừm."
"Tớ không phủ nhận là cậu ta rất thu hút, nhưng nếu muốn trở thành một đối tượng để giao phó cả đời, thì vẫn còn quá ngây thơ." Bạch Lộ uống một ngụm cà phê, nghiễm nhiên đã quên mất những ngày bản thân đã từng đau khổ theo đuổi Hứa Sí: "Cả ngày cứ giống như thằng nhóc cáu kỉnh vậy, thật sự khiến người ta nhọc lòng."
Thưởng thức và yêu thích của cô ta đối với Hứa Sí rất ít, càng nhiều hơn là một chấp niệm cầu mà không được. Anh càng từ chối, cô ta lại càng chấp nhất, nhưng hiện tại bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người còn thú vị hơn cả anh, cán cân trong lòng Bạch Lộ tất nhiên sẽ nghiêng về phía Ôn Du nhiều hơn.
Huống chi khách quan mà nói, Ôn Du thật sự xứng đáng với người tốt hơn.
Đàn ông đều là cây búa, chị em cùng nhau đọc sách mới là kho báu, cô ta không thể để thua bởi cây búa trên tay Ôn Du.
Không ngờ tới Ôn Du lại rất nghiêm túc mà suy nghĩ một lát, gật gật đầu nói: "Tớ cũng cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu, giống như con nít vậy."
… Cô ta không có nói anh đáng yêu đâu! Cái cô ta nói rõ ràng là "trẻ trâu", nghĩa xấu đó có được không!
Cũng khó trách Ôn Du sẽ hiểu sai ý của cô ta, dù sao thì mọi người đều biết Bạch Lộ thích Hứa Sí, tất nhiên không có khả năng sẽ nói xấu anh.
Đáng tiếc đàn bà đều dễ thay đổi.
"Hơn nữa là một học sinh, cậu ta ỷ vào trong nhà có tiền có thế mà cả ngày không lo học cho giỏi, đi theo một đám lưu manh gây chuyện thị phi khắp nơi, thật sự nhục nhã danh dự gia đình." Bàn tay cầm ly của Bạch Lộ run lên nhè nhẹ, tiếp tục nỗ lực: "Cũng không biết về sau phải làm sao đây."
"Bây giờ cậu ấy đã rất chăm chỉ học tập đó! Hứa Sí không chỉ tự mình lập ra kế hoạch học tập, mỗi ngày đi học và nộp bài tập đúng hạn, còn thường xuyên đến hỏi bài tớ, thành tích so với lúc trước khá hơn rất nhiều." Ôn Du tự hào mỉm cười, vô cùng chắc chắn nói: "Sau này cậu ấy sẽ trở thành thiên tài thương nghiệp cực kỳ lợi hại!"
Bạch Lộ trầm mặc.
Ấn tượng trong lòng của Ôn Du về thằng nhóc Hứa Sí kia rốt cuộc là tốt đến bao nhiêu vậy! Thiên tài thương nghiệp? Anh không làm tán gia bại sản thì đã không tệ rồi, trông cậy vào cái thằng nhóc phá gia kia sẽ kiếm tiền, chẳng phải là suy nghĩ hoang đường sao?
"Nhưng mà tính cách của cậu ta cũng rất kém cỏi! Đối với ai cũng là dáng vẻ lạnh nhạt, cái đuôi đã sắp vểnh lên trời luôn rồi, còn thường xuyên vô duyên vô cớ hành hung người khác. Cậu đã từng nhìn thấy bộ dạng cậu ta đánh nhau chưa? Hung ác giống như sói hoang vậy. Đối với con gái từ trước đến nay cũng đều hung dữ lạnh như băng, căn bản không hiểu gì là thương hương tiếc ngọc…"
Giọng nói của Bạch Lộ dần dần nhỏ xuống, Ôn Du hiện ra vẻ hoang mang nhìn cô ta, ánh mắt quả thực như đang nói trắng ra với cô ta: "người cậu nói nói và người tớ quen biết hình như không phải cùng một người".
Cuối cùng cô ta đã hiểu, con sói đói Hứa Sí kia ở trước mặt cô gái này chính là một con Husky, ở trong lòng cô, tính cách của thắng nhóc kia không thể nào dịu ngoan hơn.
Xì, đàn ông yêu đương vào đúng là rất biết giả vờ.
Bạch Lộ hoàn toàn nhận thua, thở dài một hơi: "Quan hệ của hai cậu tốt thật."
"Cũng không tính là rất tốt đâu, nhiều lắm là quan hệ bạn bè tốt." Ôn Du cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Có điều cậu ấy là người rất tốt, có thể quen biết cậu ấy, tớ rất vui vẻ."
Bạch Lộ suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra "Chẳng lẽ còn có thể vui vẻ hơn cả đọc sách sao", cô ta cố gắng nuốt ngược những lời này trở về, nghĩ thầm cô gái này vừa nhìn đã biết không nói chuyện yêu đương, có thể không cố kỵ mà thoải mái nói ra loại lời nói này, thật là quá đáng yêu.
"Trước kia tớ cũng rất thích cậu ta." Bạch Lộ dùng tay chống cằm, cô ta đã từng xấu hổ với việc đề cập về tình cảm của mình với người khác, hiện tại thì lại chỉ muốn nói ra thật nhanh: "Nói như thế nào nhỉ? Trên người Hứa Sí có loại khí phách thiếu niên rất đặc biệt, giống như tên của cậu ta vậy, một đám lửa, vừa nóng bỏng lại khoa trương."
Ôn Du tán đồng gật gật đầu.
"Hơn nữa từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng bị người ta từ chối, cậu ta là người đầu tiên, còn từ chối đến mức vô cùng… quyết đoán, là kiểu hoàn toàn không giữ lại cho tớ một chút mặt mũi nào. Bây giờ tớ còn sẽ thỉnh thoảng nằm mơ thấy những lời nói đó của cậu ta, quả thật có thể bị dọa sợ chết khiếp."
Ôn Du cười: "Cậu đúng là không chịu thua."
"Đúng vậy. Cậu ta không chấp nhận tớ, tớ liền nghĩ thầm, nhất định một ngày nào đó phải bắt cậu ta tới tay, chờ sau khi cậu ta một mực khăng khăng ở bên tớ thì lại dùng một chân đá văng cậu ta đi." Bạch Lộ nhớ đến lúc trước, cũng bị bản thân mình chọc cười: "Kết quả theo đuổi rồi theo đuổi, tớ vẫn luôn bị cậu ta đá mà thôi, mãi đến cuối cùng cũng không thể phản công. Thật là thất bại."
"Cậu nói "trước kia thích cậu ấy", có nghĩa là bây giờ không còn cảm xúc này đối với Hứa Sí nữa." Khi cô lắng nghe người khác nói chuyện thường rất nghiêm túc, cho nên cũng luôn có thể nắm giữ đúng chi tiết: "Tại sao? Là bởi vì ghét phải theo đuổi nữa sao?"
"Vậy thì không phải. Nguyên nhân có thể khiến phụ nữ từ bỏ đoạn tình cảm mà ra đi vĩnh viễn chỉ có một." Bạch Lộ lại nhấp một ngụm cà phê, nhướng đôi mắt phượng mị hoặc lên: "Đó chính là phát hiện ra người hoặc thứ gì đó thú vị hơn."
Ôn Du ngây ngẩn cả người, không hiểu được rốt cuộc là cô ta đang ám chỉ cái gì.
Điện thoại lại truyền đến tiếng rung, cô vội vàng cúi đầu, thấy Hứa Sí gửi đến tin nhắn mới.
[Cậu nấu cháo rất ngon, đầu cũng không thấy đau nữa, cảm ơn.]
Cái gì chứ, cái cô nấu rõ ràng là cháo, chứ không phải thuốc. Hứa Sí nhất định là bị Sầm Dương dạy hư rồi, nói chuyện cứ khách sáo.
Bạch Lộ thấy trên mặt cô hiện lên nét cười, bỗng nhiên gấp không chờ nổi mà muốn nhìn xem rốt cuộc là Hứa Sí đã nói gì trong tin nhắn. Cậu ấm Hứa đã từng đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người kia vậy mà có thể khiến cho một cô gái vui vẻ đến như vậy, ngược lại cũng thật là chuyện hiếm lạ.
Trùng hợp lúc này quán cà phê thay đổi nhạc nền, giọng nữ trầm khàn mềm mại cùng với tiếng kèn Saxophone nhẹ nhàng phát ra khắp mỗi một góc trong quán, Ôn Du theo bản năng ngâm nga theo giai điệu vui tươi của bản nhạc jazz này.
Bạch Lộ nhướng mày, dùng giọng điệu trần thuật: "Cậu cũng nghe bài hát này."
"Đây là bài hát đã đưa tớ vào giấc ngủ trong một khoảng thời gian rất dài đó." Cô gật gật đầu, dùng lòng bàn tay chống lên má phải: "Có lẽ chúng ta vẫn còn có rất nhiều đề tài chung."
"Ừm." Bạch Lộ khẽ híp mắt nhìn cô, ý cười càng sâu: "Cuối tuần này có thời gian không? Đến phòng sách nhà tớ đọc sách đi."
*
Hứa Sí ngồi trên sô pha cách năm giây là xem điện thoại một lần: Tại sao cậu ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình?