Lời này vừa nói ra, mọi người đều lộ ra ý cười hiểu rõ. Sầm Dương hỏi chủ cửa hàng một bộ bài Poker, vừa xào bài vừa giải thích quy tắc trò chơi: "Tôi lấy từ 2 đến Q mỗi quân một lá, thêm một lá vua, đợi lát nữa mười hai người chúng ta sẽ rút ngẫu nhiên ra một lá, dưới tiền đề là không được làm lộ thân phận của mình với những người khác, người rút được lá vua thì sẽ được tùy ý chỉ định một con số tiếp nhận trừng phạt, nghe hiểu chứ?"
Hạ Tiểu Hàn gật gật đầu: "Không khác trò mệnh lệnh nhà vua lắm."
Vòng đầu tiên của trò chơi rất nhanh đã bắt đầu, nhân lúc mọi người đang rút bài, Sầm Dương sử dụng tốc độ tay do độc thân nhiều năm nhanh chóng tạo một nhóm chat, thành viên bao gồm tất cả các bạn học của lớp A10 có mặt ở đây ngoại trừ Hứa Sí.
"Toàn lực tấn công anh Sí và chị dâu, hiểu không?"
Phía dưới lập tức ngay ngắn đáp lại một loạt câu "nhận lệnh", trong lúc nhất thời đại đa số mọi người ở đây đều lòng mang ý xấu mà hai mặt nhìn nhau, không biết còn tưởng rằng đang tiến hành công tác gián điệp ngầm mờ ám gì đó.
Người đầu tiên rút được lá vua chính là một nam sinh mặc đồ hip-hop. Trò chơi này rất chú ý đến xác suất, cho dù bọn họ có quyết tâm muốn tác hợp Hứa Sí và Ôn Du, thì tỷ lệ chỉ định được hai người này cũng hoàn toàn không cao. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Sầm Dương tạo nhóm chat – chỉ cần mỗi người đều báo ra số của bản thân, thì khả năng chọn trúng bọn họ có thể đột nhiên tăng cao đến hai phần ba, còn tỷ lệ một phần ba kia là chỉ định trúng Hạ Tiểu Hàn bất hạnh, có điều cơ hội nhiều hơn, sai lầm một hai lần cũng không sao cả.
Nam sinh hiên ngang lẫm liệt ngồi thẳng lưng, lúc này cậu ta chính là hy vọng duy nhất của toàn thôn, thần Cupid mang vinh quang tối cao, khăn quàng đỏ làm việc tốt không lưu danh, sau khi nhìn lướt qua mọi người đang ngồi xung quanh, cậu ta cúi đầu nhìn điện thoại một cái, lấy chất giọng nghiêm túc đứng đắn của người chủ trì giới thiệu chương trình nói: "Tôi chọn số 3."
Mọi người đều sắp không khống chế được nét cười tràn lan trên mặt, không ngờ tới sau khi Hứa Sí và Ôn Du đồng thời xác nhận lại số của mình một lần nữa, lại không đổi sắc mặt mà ngẩng đầu, giống như không có chuyện gì xảy ra, mà bên cạnh Ôn Du lại vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Là tôi nè!"
Ý cười của mọi người trong hiện trường ngừng lại, tiếng kêu than trong nhóm chat dậy trời dậy đất.
"Tỷ lệ hai phần ba mà cũng không làm được, cậu cũng gà quá rồi đó!"
"Yếu kém, dựa theo cái vận may này của cậu thì mấy ngày sắp tới chỉ sợ sẽ có tai nạn đổ máu, nhất định phải chú ý an toàn đó."
"Lãng phí biểu cảm của tôi, bồi thường tiền!"
Hạ Tiểu Hàn không chút do dự lựa chọn thử thách, nam sinh và cô ấy không quen biết lẫn nhau, cho nên cũng không tiện đưa ra thử thách quá đáng, chỉ kêu cô ấy đi xin số WeChat của một nam sinh cùng tuổi ở trong đại sảnh, yêu cầu không có chút gì mới mẻ như thế lại khiến trong sân phải thổn thức.
Hạ Tiểu Hàn xin số xong, khi trở về trong lòng vừa run sợ vừa vô cùng may mắn mà nhỏ giọng nói với Ôn Du: "Cũng may hôm nay Lục Ninh không có tới, nếu tên mọt sách đó nhìn thấy tớ đi xin WeChat của người khác, nhất định sẽ lại đến dạy dỗ tớ – vì cái đầu óc chết máy đó của cậu ấy cho nên mới mãi không tìm thấy bạn gái."
Trò chơi tiếp tục, lần này người rút được lá vua vậy mà lại là Hạ Tiểu Hàn, cô ấy không cố kỵ nhiều như những người khác, không cần nghĩ ngợi mà kêu lên: "Số 10!"
Trong sân lâm vào trầm mặc trong một lúc ngắn ngủi, sau đó Hứa Sí không nhanh không chậm mà lật mặt lá bài ra, nặng nề trả lời: "Thử thách."
Cái này gọi là gì? Vận may. Sầm Dương lập tức lẩm bẩm: "Luôn nghe người ta nói "kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc", hôm nay cuối cùng cũng gặp được."
Hạ Tiểu Hàn cười ha ha, như cố ý lại như vô tình ngó sang Ôn Du ở bên cạnh một cái, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của tất cả quần chúng ăn dưa đang rầu thúi ruột mà cao giọng nói: "Gọi điện thoại cho người con gái mà cậu thích đi."
Lời này vừa nói ra, ngay cả Sầm Dương cũng nhịn không được mà vỗ tay cho cô ấy. Đã có thể làm cho hai người bọn họ xác định tấm lòng lẫn nhau, lại còn không đến mức đánh mất cảm giác bất ngờ lãng mạn bởi vì thẳng thắn quá đáng, tưởng tượng đến dáng vẻ khi điện thoại của Ôn Du vang lên rồi cô bất ngờ nhận ra, Sầm Dương liền nhịn không được mà lộ ra nụ cười từ thiện.
Trăm triệu không ngờ tới, sau khi Hứa Sí sửng sốt một lúc thì nhẹ nhàng hời hợt nói một câu: "Tôi không có số điện thoại của cậu ấy."
Hạ Tiểu Hàn và Sầm Dương: Giỏi.
Đây là lời nói thật, ở trong trường học anh và Ôn Du cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp*, căn bản không cần dùng đến điện thoại, huống chi trường Trung học quản lý thiết bị điện tử rất nghiêm khắc, dường như cô cũng sẽ không lấy ra dùng.
(*) Cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp: Gặp nhau thường xuyên.
Hứa Sí giống như tự giễu mà thấp giọng cười một tiếng, cố tình không nhìn Ôn Du ở bên cạnh, lập tức lấy một ly rượu uống một hơi cạn sạch: "Tôi uống rượu."
Nếu không muốn hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là nhiệm vụ thật sự khó có thể hoàn thành thì phải uống rượu thay cho trừng phạt, đây là quy tắc mà trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng.
Mắt thấy thêm một cơ hội bị lãng phí trắng trợn, mọi người đều cảm nhận được tính gian khổ của nhiệm vụ này, sau khi thảo luận nhóm trao đổi ý kiến, nhất trí cho rằng phải nhanh chóng đánh hạ thành trì của quân địch, tốc chiến tốc thắng.
Nhưng mà lượt tiếp theo của trò chơi còn chưa bắt đầu đã nghe thấy Hứa Sí dùng đầu ngón tay gõ gõ cái bàn, anh cười đến mức hiển nhiên lại lãnh đạm, mang theo chút ý trêu chọc: "Nhóm chín người trò chuyện rất thú vị nhỉ?"
Anh là một người thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra những người này có tâm tư khác. Sầm Dương theo thói quen tiếp lời anh, phản xạ có điều kiện lập tức trả lời: "Đó là đương nhiên rồi!"
Nói xong mới phản ứng được hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào, cười mỉa một tiếng cất điện thoại vào trong túi áo, còn không quên giả bộ giống như không có chuyện gì mà dùng cánh tay chạm vào người bên cạnh: "Đừng lên mạng lướt nữa, thật bất lịch sự. Quẩy lên quẩy lên nào."
Hiển nhiên đã quên mất thân phận bản thân chính là kẻ đầu sỏ.
Cả đám hậm hực cất điện thoại vào, giao phó hết mọi thứ cho số phận. Đáng tiếc có lẽ bởi vì trước đó chơi chiêu rồi bị nữ thần số phận ghét bỏ, cho nên bọn họ không thể tiếp tục chỉ định được Ôn Du và Hứa Sí, ngược lại còn đào bới đời sống cá nhân của nhau ra không sót lại một chút.
Ôn Du vừa ăn xiên vừa trợn mắt há hốc mồm lắng nghe, cô thật sự không ngờ tới cuộc sống của học sinh cấp ba còn có thể muôn màu muôn vẻ như vậy, cho dù là "đồng thời quen năm người bạn trai liên tục ba tháng cũng không bị phát hiện", "yêu đương với giáo viên thực tập lớn hơn mình tám tuổi", hay là "sau khi uống đến bất tỉnh nhân sự trong quán bar, ngày hôm sau phát hiện bản thân nằm trong thùng rác", đều là chuyện mà cô chưa từng nghe thấy.
Ngược lại những người khác đối với những chuyện này có vẻ gặp nhiều nên không kinh ngạc, nghe xong cũng chỉ cười ha ha, lại kêu to "ồ quao" một tiếng, Hứa Sí thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô, ngồi tựa lưng vào ghế cười giải thích: "Bọn họ bình thường rất thích buông thả bản thân, chê cười rồi."
Cũng không biết vận may rốt cuộc là tốt hay là không tốt, gần như tất cả mọi người sẽ lộ tin nóng hoặc sẽ thử thách một lần, chỉ có Ôn Du là ngay cả một lần cũng không được tham dự vào. Cô ở bên kia yên ổn trải qua mấy vòng, mãi đến khi sắp tàn tiệc, cuối cùng mới bị Sầm Dương đánh bậy đánh bạ chỉ định.
Ôn Du lựa chọn nói thật, cậu ta vốn dĩ cho rằng hôm nay tuyệt đối không có cơ hội khiến cô mở miệng, không ngờ được lúc này lại mèo mù vớ phải chuột chết, trong lúc nhất thời bị hưng phấn dâng cao, quên hết mấy vấn đề đã chuẩn bị từ trước đến mức không còn sót lại chút gì.
Sầm Dương không nói lời nào, những người khác ở bên cạnh lo lắng suông, dứt khoát trực tiếp hỏi cô: "Chị gái đã yêu đương mấy lần rồi? Hiện tại có người mình thích chưa? Tên của người đó là gì?"
Cảnh tượng đó, quả thật là sói đói vồ mồi, ngay cả Sầm Dương cũng không nhìn được, vội vàng ho nhẹ một tiếng ý bảo mọi người an tĩnh lại, sau khi suy tư một lúc thì hỏi: "Cậu thích kiểu nam sinh nào?"
Đây là chủ đề câu hỏi rất phổ biến trong trò nói thật, trước kia học cấp hai, các chị em cùng nhóm cũng thường xuyên lòng đầy tò mò hỏi cô, tương lai muốn quen kiểu người như thế nào.
Chữ "thích" này đối với thiếu nữ ngây thơ mà nói là mơ hồ nhất, luôn là có thể mong mà không thể đạt được mơ hồ trôi nổi trong đáy lòng. Các cô thường biểu hiện sự e dè hay thậm chí là bài xích đối với chuyện này, nhưng trong lòng lại luôn không tránh được mà âm thầm rung động. ( truyện trên app T𝕪T )
Nếu là trước kia, Ôn Du nhất định sẽ dùng từ như "dịu dàng, ổn trọng, tài giỏi hơn người" là lời ca ngợi thường thấy để miêu tả, nhưng bây giờ cô lại thấy không quá chuẩn.
Cô lẳng lặng suy nghĩ một lát, hơi mang vẻ cười cười xin lỗi: "Tớ cũng không thể nói rõ… có vài người vừa gặp gỡ sẽ tự nhiên mà nảy sinh hảo cảm, tất cả những giả định đã từng đặt ra đối với nửa kia đều bởi vì cậu ấy mà không còn tồn tại nữa. Nếu cứ một hai phải nói, thì tớ hy vọng điều tớ yêu không phải phẩm chất đặc biệt nào đó của cậu ấy, mà là con người thuần túy nhất đó."
Lời này mặc dù lạc đề, nhưng lại là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Ôn Du. Cô nói xong liền tự cảm thấy có chút thẹn thùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, vì thế lại gây nên một trận ồn ào: "Không có yêu cầu gì khó sao? Ví dụ như đẹp hơn Ngô Ngạn Tổ, chỉ số thông minh hai trăm năm mươi, có tiền tùy tiện tiêu xài…"
Có người dứt khoát chơi trội lên sắm vai nhân vật: "Không được không được, đáp án này không có cách nào lấy được sự đồng lòng nhất trí của bồi thẩm đoàn, mời nhân chứng lên tiếng lần nữa, nếu không sẽ xử phạt cậu uống một ly rượu."
Cô gái tóc gợn sóng ngồi cạnh cửa là một trong số ít những đồng bào nữ không nhiều lắm ở đây, không chút nào che giấu vẻ khinh thường của mình: "Cái đám con trai các cậu căn bản không hiểu lòng dạ của con gái, những lời này của cậu ấy lãng mạn biết bao nhiêu. Có điều tớ có một vấn đề, nếu có thể có loại suy nghĩ này, có phải có nghĩa là cậu đã gặp cái người "đơn thuần thích bản thân cậu ấy" kia rồi không?"
Không hổ là người đã nhẹ nhàng đùa bỡn năm người bạn trai trong lòng bàn tay, hoa khôi lớp A10 được mệnh danh là "Kinh Thánh tình yêu biết đi", mọi người nghe vậy không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên, đều dịch tầm mắt đến chỗ Ôn Du.
"Tớ…"
Cô chỉ nói một chữ này, chưa nói hết lời đã bị suy nghĩ hỗn loạn cắt ngang trong cổ họng, không biết vì sao, khi nghe đến vấn đề này, trong đầu cô bỗng nhiên không tự chủ được mà hiện lên dáng vẻ của Hứa Sí.
Trái tim của Ôn Du đập thình thịch.
Trước kia trong quá trình ở chung, cô đều chỉ xem Hứa Sí như một đối tượng giúp đỡ học tập, trong lòng cũng vẫn luôn không vượt qua rào cản của cốt truyện chính. Nhưng hôm nay số phận của mọi người đã hoàn toàn khác với lúc trước, sau này bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không phải là quan hệ thù địch cả đời không qua lại với nhau như trong bản gốc.
Anh ở trong lòng cô… Rốt cuộc là đóng vai trò gì?
"Tớ cũng không thể nói rõ." Ôn Du ngại ngùng mà cười cười: "Hay là tớ uống rượu nhé."
Cô nói xong thì định cầm lấy ly thủy tinh chứa đầy rượu trước mặt lên, nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào cái ly thì nó đã bị một người cầm đi mất – Hứa Sí không phân trần câu nào đã thay cô uống cạn rượu, không biết có phải bởi vì đêm nay đã uống quá nhiều rượu hay không, mặt của anh đã có chút đỏ, giọng nói cũng trầm thấp êm tai: "Cậu uống ít rượu thôi."
Trong sân lại tràn ngập ý cười tràn đầy ý vị, Sầm Dương uống một ngụm sữa bò Vượng Tử, lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn vào trong nhóm: "Lần này không lỗ."
"Có phải mặt anh Sí đỏ rồi không? Ai có gan thì lén chụp một tấm đi, chúng ta làm nó thành gói cảm xúc!"
"Đã chụp màn hình rồi, tan tiệc sẽ trực tiếp gửi riêng cho anh Sí, không cần cảm ơn."
"Các cậu đừng vui mừng quá sớm, hai người bọn họ kết hôn chúng ta còn phải tặng bao lì xì đó."
"Sầm Dương uống sữa bò Vượng Tử làm gì? Vượng Tử Vượng Tử, quên cái Tử đó đi, không may mắn chút nào."
Trò chơi mất niềm tin này cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà kết thúc, đa số người khi chơi xong đều đã uống không ít rượu, dẫn tới lúc rời khỏi quán đồ nướng đều bày ra trạng thái ngà ngà say.
Hạ Tiểu Hàn có thiết lập ngàn ly không say, là một trong số ít người bình thường có ý thức tỉnh táo, sau khi cô ấy và Ôn Du tạm biệt nhau liền lập tức kêu xe rời đi. Nơi này cách nhà họ Ôn không xa, thêm việc Ôn Du thật sự không có nhiều tiền tiêu vặt, cho nên cô quyết định một mình đi bộ về nhà.
Lúc này đã gần chín giờ tối, vị trí quán đồ nướng trong đoạn đường không tính là phồn hoa, trên đường hiếm khi xuất hiện người đi đường khác, chỉ có ánh trăng sáng ảm đạm phải chiếu ra cái bóng tiêu điều của cô. Gió lạnh thổi vào nhánh cây phát ra âm thanh xôn xao nhè nhẹ, sương mù ẩm ướt tràn ngập trong mang đêm sâu thẩm.
Cô còn chưa đi được bao xa đã nhìn thấy dưới đèn đường tạo ra một cái bóng người nhỏ dài cao lớn, Ôn Du chỉ ở phía xa liếc mắt nhìn một cái, liền thông qua dáng vẻ quen thuộc nhận ra đó là Hứa Sí.
Anh cúi đầu, tầm mắt từ từ rũ xuống trong ánh trăng mông lung, giống như một cái máng xối lạnh lẽo ở trên người cô. Ôn Du không đeo mắt kính, cho nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, chờ đến gần mới phát hiện hốc mắt của anh đỏ ửng và chân mày nhíu chặt.
Cô dừng một chút, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ hỏi: "Làm sao vậy?"
Hứa Sí mím môi không nói lời nào, hơi lắc mình dựa lên đèn đường bên cạnh, con ngươi đen như mực thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô, giống như hồ sâu u ám không ánh sáng.
Ôn Du ngửi thấy mùi rượu trên người anh, trộn lẫn với không khí lạnh lẽo trong đêm đông, bị gió thổi bay hết chỉ còn ám lại một chút mùi. Cô thở dài, dùng giọng điệu trần thuật: "Cậu uống say rồi."
Hứa Sí nghiêng đầu nhướng mày một cái, ánh mắt đột nhiên tỉnh táo vài phần, giọng điệu vẫn lười biếng như cũ: "Số điện thoại."
Cô không kịp phản ứng lại: "Cái gì?"
Hứa Sí nhấn mạnh giọng, giống như đứa nhỏ đòi đồ chơi: "Cho tớ số điện thoại của cậu."
Anh nói rất nhanh chóng lưu loát, chứa vài phần như mệnh lệnh không thể kháng, lại giống như đang làm nũng. Ôn Du ngơ ngác, không biết tại sao lại nhớ đến thử thách mà anh đã tham gia kia.
Gọi điện thoại cho người con gái cậu thích đi.
Suy nghĩ này chợt hiện ra, cô liền không tự chủ được mà đỏ tai, sau đó trong lòng yên lặng nói với bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, Hứa Sí chỉ là trùng hợp nhớ tới việc bọn họ không có phương thức liên hệ của nhau mà thôi.
Cô ra vẻ bình tĩnh đọc số điện thoại, vừa dứt lời, điện thoại trong túi đã rung lên, còn có giọng nói khàn khàn cứng nhắc của thiếu niên quanh quẩn ở bên tai: "Số vừa nãy gọi điện thoại cho cậu chính là số của tớ, nhớ phải lưu lại."
Quả nhiên, anh chỉ là muốn lưu lại số điện thoại của nhau mà thôi.
Ôn Du âm thầm cười tự giễu, lại nghe thấy Hứa Sí thấp giọng nói: "Bây giờ muộn quá rồi, tớ đưa cậu về nhà."
"Cậu đã sắp không đứng vững rồi, vẫn nên kêu xe trở về đi, một mình tớ không sao đâu." Cô bất đắc dĩ cười từ chối, nói xong lại cảm thấy không đành lòng, vì thế liền ngước mắt lên nhìn anh đề nghị: "Hay là để tớ đưa cậu trở về nhé, bộ dạng này của cậu, tớ thấy có chút lo lắng."
Anh gần như là buột miệng thốt ra: "Tớ không muốn trở về."
Ban đêm cực kỳ lạnh, Ôn Du hít sâu một hơi, lại nghe thấy Hứa Sí rầu rĩ tiếp tục nói: "Đêm nay người phụ nữ kia ở nhà của tớ.
Hoàn cảnh gia đình của Hứa Sí là bí mật công khai trong trường học, "người phụ nữ kia" hẳn chính là đối tượng mà bố của anh ngoại tình, cũng là đầu sỏ gây tội gián tiếp khiến cho mẹ của Hứa Sí tự sát.
Hứa Sí có thể nói là hận bọn họ thấu xương, sa đọa thành dáng vẻ hiện giờ này tất cả cũng đều xuất phát từ sự phản kháng đối với bố, lúc này không muốn về nhà gặp mặt về tình thì cũng có thể tha thứ. Ôn Du nhíu mày, nghiêm túc nhìn anh đưa ra ý kiến: "Vậy đêm nay cậu đến khách sạn ư?"
Anh vậy mà có chút đắc ý mỉm cười, hai mắt sáng trưng lóe sáng: "Tớ không mang chứng minh nhân dân."
Cô lập tức hiểu rõ ý đồ của thằng nhóc này.
"Người trong nhà tớ đều đã đi ra ngoài rồi, cậu có thể đến nhà của tớ ở tạm một đêm." Quả nhiên khi Hứa Sí nghe thấy những lời này, hai mắt đột nhiên sáng lên, Ôn Du không có cách nào với anh, nỗ lực nhấn mạnh giọng điệu làm cho bản thân có vẻ cứng rắn hơn một chút: "Nói trước nhé, cậu chỉ có thể ngủ ở phòng cho khách, không thể uống say rồi phát điên ở trong phòng, cũng không được phát ra âm thanh quá lớn khiến hàng xóm nghe thấy."
Hứa Sí mím môi kiềm chế ý cười đang điên cuồng tuôn ra, liều mạng gật đầu.
Vì thế cô cũng không thể nề hà mà bắt đầu dẫn đường, vừa đi thỉnh thoảng vừa xoay đầu lén đánh giá anh. Hứa Sí đang ở trong trạng thái ngà ngà say, lảo đảo lắc lư đi ở bên cạnh cô, hai tai đỏ ửng lan đến trên má, làm Ôn Du vô cớ nhớ đến lúc sập tối sương mù mơ hồ, hai mắt anh vì men say mà hơi hiện ra vẻ ảm đạm, phản chiếu dưới ánh đèn đường lại phát ra ánh sáng vàng nhạt, cả người nhìn có vẻ vừa dịu ngoan vô hại vừa an tĩnh.
"Cậu viết văn rất khá, dương cầm cũng đàn nghe rất hay, ừm… ca hát cũng rất tuyệt." Hứa Sí đi đường giống đang bay, tư duy cũng giống như đang trôi nổi trong biển rộng sóng cuộn mãnh liệt, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: "Cậu không biết đâu, lúc đó cậu vừa bước ra, toàn bộ thính phòng đều sôi trào, tớ ở dưới sân khấu nhìn cậu, liền nghĩ…"
Anh còn chưa nói dứt lời liền lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, Ôn Du tay mắt lanh lẹ, nắm lấy ống tay áo của anh. Cô lo lắng Hứa Sí sẽ vấp ngã, vì thế nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay áo của anh không buông ra.
Đáng tiếc rốt cuộc lúc đó anh suy nghĩ cái gì, mãi đến cuối cùng cũng không thể nói ra.
Hai người chậm rãi đến nhà họ Ôn, Hứa Sí trực tiếp tê liệt ngã lên sô pha, lúc này rượu đã dần dần phát huy tác dụng trong cơ thể của anh, hun đến mức hốc mắt và tròng trắng mắt đều đỏ bừng bừng, tơ máu chằng chịt giống như mạng nhện dày đặc dệt thành.
Trong nhà còn có mấy hũ sữa chua, Ôn Du nghe nói sữa chua giải rượu, lấy từ tủ lạnh ra một hũ, nhưng lại không tìm thấy ống hút, lúc này cô mới nhớ tới, là chị gái Ôn Cẩn vì đề phòng cô cướp đồ ăn vặt mà lén giấu cái này đi.
Cô bị thủ đoạn ngây ngô của cô gái nhỏ chọc cười, dứt khoát xé mở giấy rồi trực tiếp đưa cho Hứa Sí, anh thuận theo mà nhận lấy, ngửa đầu uống hết nó thật nhanh.
Ôn Du nhìn hầu kết cuộn lên cuộn xuống của anh, không nhịn được suy nghĩ, Hứa Sí luôn hung dữ trước mặt người ngoài vậy mà cũng sẽ có lúc nghe lời chịu uống sữa chua như vậy, kiểu tương phản này ngược lại thật sự có vài phần đáng yêu.
Sau khi anh uống xong liền bỏ cái hũ xuống, nhẹ nhàng nói một tiếng "Cảm ơn". Ôn Du không nói gì, chỉ nhìn anh cười – Hứa Sí uống rất nhanh, lại không sử dụng ống hút, trên khóe môi và môi trên của anh đều bị dính sữa chua trắng bóng. Mà anh thì lại cố tình bày ra dáng vẻ mờ mịt ngây thơ, làm cô không rõ nguyên do mà cảm thấy trái tim lặng lẽ bị cào một cái.
Rất nhanh anh đã hiểu ra, vội vàng dùng tay lau khóe miệng, Ôn Du nhịn cười rút ra một miếng khăn giấy từ trên bàn trà, thuận tay lau đi vết bẩn chưa lau sạch trên cằm của anh, giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại ranh mãnh: "Chỗ này vẫn còn, không ngờ nha."
Cô nói rồi cười không kiêng dè đối diện với ánh mắt âm trầm của Hứa Sí, từ ảnh ngược trong mắt anh, Ôn Du nhìn thấy ánh đèn chói lọi trong nhà, còn có bản thân cô gần trong gang tấc.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, thiếu niên trước mặt đã duỗi tay thật cẩn thận mà kéo cô vào trong ngực. Thân thể anh run lên nhè nhẹ, tản ra độ ấm nóng bỏng, xua tan tất cả rét lạnh và thanh tịnh của màn đêm.
Mọi thứ đều im ắng, mùi rượu nhè nhẹ quẩn quanh ở chóp mũi, Ôn Du nghe thấy tiếng tim đập của Hứa Sí.
Nó đập từng nhịp nặng nề, mỗi một lần tiếng vang đều gõ vào nai con chạy loạn trong lòng cô.
Cuối cùng cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, hoá ra cái ôm này là vị sữa chua.