Rất nhanh đã tới kỳ thi cuối kỳ, trường học không sắp xếp chỗ ngồi như những lần trước nữa, lần này bỗng dưng sáng tạo đổi hết vị trí, bắt đầu xếp số thứ tự ngẫu nhiên, vừa khéo Ôn Du được phân vào lớp A10.
Từ sau khi bắt đầu nghiêm túc học tập, Hạ Tiểu Hàn cũng bị sức mạnh của Ôn Du kéo theo, theo sát sau đó bắt đầu thử làm những bài tập và xem lại những trang sách giáo khoa mà trước đó tuyệt đối chưa từng lật ra xem, thêm vào đó có học bá nhiều năm Lục Ninh không ngại cực khổ mà dành thời gian sau giờ học để dạy bổ túc, cô ấy cũng không hề còn tâm thế “Chín bảng mười lăm xu” như lúc ban đầu nữa.
(1) Chín bảng mười lăm xu: Đây là một đoạn hội thoại khá quen thuộc với học sinh trung học, xuất hiện trong phần thử âm thanh của loa nghe, nội dung là cuộc nói chuyện giữa khách hàng và nhân viên về giá cả của chiếc áo sơ mi.
“Tiểu Du, tớ hồi hộp quá!” Hạ Tiểu Hàn kiểm tra lại đồ dùng học tập của mình qua một lần, đây là lần đầu tiên cô ấy để tâm chuyện thi cử như thế này: “Nếu tớ có một môn đạt đủ tiêu chuẩn, tớ sẽ mời cậu và Lục Ninh ăn mừng một chầu to, tặng tớ cho các cậu ăn luôn cũng được nữa!”
Đừng bất ngờ biến phong cách thành phim kinh dị như thế này chứ!
Từ khi lên cấp ba cô ấy chưa từng đạt đủ điểm tiêu chuẩn lần nào, lần trước miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn bài thi môn Ngữ Văn lần đầu tiên, ba mẹ còn mừng tới nỗi cho cô ấy hẳn một số tiền lớn coi như khen thưởng. Trong nguyên tác người đọc có nói, nữ chính của quyển truyện này dường như có được tất cả mọi thứ, dung mạo, gia cảnh, nhân phẩm, duy chỉ có chỉ số thông minh là không có.
Nhưng Ôn Du biết, Hạ Tiểu Hàn cũng không phải là ngốc, chỉ là cô ấy chưa từng thật sự chú tâm tới việc học tập. Nhìn qua thì cô ấy có vẻ ngây ngốc, gây ra không ít lời chê cười, nhưng thật ra trong lòng cô ấy cũng đã hiểu rõ đến cùng rồi. Ai đối xử tốt hay không tốt với cô ấy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đại đa số thời điểm chỉ là cô ấy lười phải để ý tới chuyện đó.
Sau khi nói cố lên cùng nhau với Hạ Tiểu Hàn xong, Ôn Du liền theo đám đông đi vào lớp A10. Lớp A10 không hổ danh là lớp có tiếng chơi bời lêu lổng khắp cả khối, phía sau phòng học khác hẳn so với những lớp khác treo bảng tuyên ngôn học tập trên bảng thông báo, ngược lại ở đó vẽ đủ hình các nhân vật truyện tranh trông rất khoa trương, thứ duy nhất có liên quan tới việc học chỉ có một chút lộ ra ở góc dưới bên phải: “Tôi muốn trở thành chàng trai thủ khoa của kỳ thi đại học!”
Hiện tại đang trong giờ thi, sách vở trên mặt bàn đều bị thu đi hết, Ôn Du bỗng dưng nhớ tới những cảnh đã từng trải qua tại nơi này—— trong khi các lớp khác xếp tài liệu thành một chồng núi nhỏ, thì bàn học trong lớp này lại trụi lủi, cho dù có vài bàn học có đặt mấy quyển sách trên bàn, nhưng chúng đều xếp chồng cao hơn cả người, hiển nhiên là để tiện cho việc đi ngủ mà không bị giáo viên phát hiện ra.
Chỗ cô ngồi là ở giữa phòng học, trên bàn học dán đầy poster của idol cùng với cả sticker về thế giới giả tưởng, nhìn qua thì cái bàn này trông sạch sẽ mà lại còn hợp quy tắc, góc trái trên cùng có dán một tờ giấy màu trắng ghi bảng biểu kế hoạch, bên dưới bảng biểu còn dán một tờ giấy nhỏ, dùng chữ viết có hơi kỳ cục để viết: “Cố gắng thi tốt nhé! Để vận may của tớ lại trên chỗ ngồi rồi tặng cho cậu đấy.”
Ôn Du liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là chữ của Hứa Sí. Lại nhìn bảng kế hoạch kia, quả nhiên tất cả đều rất quen thuộc, chữ viết rồng bay phượng múa, thật sự cô không ngờ tới việc mình lại ngồi trúng chỗ của anh.
Cô đã từng tới lớp A10 được vài lần, trong ấn tượng của cô thì từ trước tới giờ Hứa Sí đều ngồi ngơ ngẩn ở hàng cuối cùng trong góc, tuyệt đối sẽ không ngồi ở vị trí trung tâm dễ phát hiện như thế này —— nhất định là khi thấy trường sắp xếp vị trí có tên Ôn Du ở đây, anh đã đổi chỗ ngồi của mình sang cho một người khác.
Còn một lúc nữa mới tới thời gian bắt đầu vào thi, cô rất có hứng thú mà chuyển tầm mắt tới bảng kế hoạch kia, nụ cười tươi dần dần đọng lại.
“1. Mỗi tiết tự học buổi sáng phải học thuộc một đoạn cổ văn.
2. Mỗi ngày làm xong một đề Toán, một đề Hoá và một đề Vật Lý.
3. Mỗi cuối tuần phải học một đoạn Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý, Sinh.
4. Tiết tự học buổi tối phải xem thêm Tiếng Anh và tập viết Văn. (Cần phải ghi tên mình vào tập tài liệu viết văn của khối! Tốt nhất là trang đầu tiên.)
5. Thi khảo sát cuối kì lọt vào top 100.”
Ôn Du im lặng.
Anh coi mình là siêu nhân vừa đọc qua một lần là nhớ luôn không quên sao? Người ta mất nửa tháng mới có thể làm xong một đề mục, đứa nhỏ ngốc này lại muốn dùng một ngày để hoàn thành? Huống chi anh không thuộc văn cổ, còn tính để một buổi sáng để học thuộc sao? Với cả “Cần phải ghi tên mình vào tập tài liệu viết văn của khối” lại là chấp niệm kỳ quái gì đây chứ, anh lại còn dùng bút đánh dấu màu hồng để nhấn mạnh lại?
Hứa Sí là minh chứng rất sống động cho cái gọi là “Con người táo bạo bao nhiêu, đất đai phát triển bấy nhiêu”, anh đã vượt xa khỏi phạm trù đường cao tốc, trực tiếp biến thành người tầm cỡ vũ trụ, ngồi trên hỏa tiễn để bay vào vũ trụ.
(*) Con người táo bạo bao nhiêu, đất đai phát triển bấy nhiêu: hướng dẫn tư tưởng cho những người ra quyết định hoặc quản lý, tức là buông bỏ lý trí, đưa ra những quyết định táo bạo, không sợ hổ sói.
Chờ khi thi xong, cô cần phải dạy anh lại cho thật tốt mới được.
Ôn Du bị anh chọc cười, cầm bút viết vào tờ giấy nhỏ đó: “Bạn học Hứa Sí, làm ơn nhớ nhìn lên sao trời, làm đến nơi đến chốn, cùng nhau cố lên nhé.”
*
So với Ôn Du đang có tâm trạng thoải mái thì Hứa Sí lại lo lắng hơn rất nhiều.
Anh biết mấy tuần nay, những tiết học thêm buổi tối khiến Ôn Du tốn không ít sức lực, nếu thành tích của anh vẫn không có gì khởi sắc, nhất định cô sẽ cảm thấy thất vọng về anh.
Anh không muốn làm phụ lòng của cô.
Hơn nữa… Ôn Du là người ưu tú như vậy, anh chỉ có một cách đó chính là không ngừng khiến bản thân trở nên tốt hơn, như vậy mới có thể có cơ hội tiếp tục đứng ở bên cạnh cô. Anh muốn bảo vệ cô, chứ không phải là người được chăm sóc.
Hứa Sí quen biết rộng, hầu hết mọi người trong phòng thi đều biết anh, quen thuộc gọi một tiếng “anh Sí”, khi thấy anh nhìn chằm chằm bài thi không chớp mắt thì không nhịn được mà lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Hứa Sí là người nào chứ, là một công tử nhà giàu hành vi phóng đãng, chẳng quan tâm học hành ra sao, trước nay đều luôn là một Hỗn Thế Ma Vương, nhưng hiện tại anh lại bắt đầu học tập, cho dù chưa có thay đổi gì nhưng vẫn hết sức chăm chú.
Cậu Hứa đây là bị trúng tà sao?
Theo tiếng chuông vang lên, trong trường thi chậm rãi bị tiếng lật giấy thi soàn soạt lấp đầy, bút nước ở đầu ngón tay quen thuộc viết từng chữ rồi lại từng chữ, Hứa Sí nhìn lướt qua đề thứ nhất một lần.
Anh chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức biết được đáp án. Đây là cảm giác chưa từng có kể từ khi lên cấp ba, trước đó anh chưa bao giờ đọc đề, chỉ làm bằng trực giác xong sau đó ngả đầu xuống bắt đầu đi vào giấc ngủ, cái cảm giác không cần suy nghĩ quá nhiều vẫn có thể biết được đáp án này… Dường như cũng không tồi.
Thấy Hứa Sí vùi đầu làm bài, những bạn học khác định làm bài qua loa cũng cảm thấy được chút nguy cơ khó nói —— ngay cả phú nhị đại không cần sầu lo về tương lai cũng bắt đầu học hành, dường như bọn họ thật sự không có lý do gì để thi kiểu tuỳ ý được.
Sau khi trao đổi ánh mắt xong, nhóm học sinh kém lại nhất trí chung một nhận thức.
Tiếp tục làm không? Tiếp tục đi, cho dù chỉ là đọc lại đề từ đầu tới cuối một lần, cũng phải làm bộ như đang cực kỳ nghiêm túc.
Ít nhất là trên phương diện khí thế học tập, bọn họ không thể thua!
Thật vất vả mãi mới chịu đựng xong bài thi Ngữ Văn, Hứa Sí thành thạo sửa sang lại đồ dùng học tập rồi chạy về phòng học, quả nhiên bắt gặp được Ôn Du đang chuẩn bị rời đi từ chỗ ngồi của mình.
Trông cô vẫn không nhanh không chậm như cũ, khóe môi mang theo ý cười, chờ khi cô ngước mắt nhìn ra phía cửa, liền chạm bốn mắt cùng Hứa Sí.
Trong phòng học mọi người ra ra vào vào nhiều như vậy, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh. Thiếu niên mặc áo đồng phục màu trắng, thu bớt hơi thở kiêu ngạo âm trầm xung quanh mình, dựa vào cạnh cửa lười biếng nhếch khóe miệng lên với cô, tất cả ánh nắng đều chiếu vào trên người anh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Ôn Du đột nhiên nhớ tới những lời mẹ từng nói với mình, khi con chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra một người nào đó trong cả một biển người mênh mông, vậy thì vị trí của người đó ở trong lòng con đã không còn bình thường giống như những người khác nữa rồi.
*
Sau khi thi xong chính là kì nghỉ đông dài dằng dẵng, dựa theo quy tắc của Trung học phổ thông Hoài Thành 1, sau khi thông báo thành tích thi xong, đến lúc đó các học sinh còn phải tiến hành tổng kết lại học kỳ. Mẹ nuôi Tống Khiết thấy đau lòng vì con gái cưng phải học tập cường độ cao, ngay ngày đầu tiên của kỳ nghỉ bà ta đã dẫn theo Ôn Cẩn đi du lịch ngắn ngày ở phương Nam rồi.
Ôn Du làm người ngoài cuộc trong gia đình này, vì thế đương nhiên cô bị đẩy ra ngoài, lẻ loi ở lại một mình trong phòng. Hạ Tiểu Hàn là người có tính cách năng nổ, biết được toàn bộ kỳ nghỉ này cô đều ở trong trạng thái rảnh rỗi, vì thể liền vô cùng phấn chấn mời cô ra ngoài đi ăn mừng.
Nguyên chủ không có bạn bè gì, quan hệ gia đình cũng rất hỗn loạn, nếu không có Hạ Tiểu Hàn ở bên cạnh, nhất định kỳ nghỉ này Ôn Du sẽ bị nghẹn tới nỗi điên luôn.
“Đồ nướng của quán này ăn rất ngon, ngay cả Lục Ninh không thích ăn cay cũng cam tâm tình nguyện ăn ở đây đó, hôm nay nhất định tớ phải dẫn cậu tới nếm thử mới được!”
Có lẽ là vì để phù hợp với nhân vật học bá lạnh lùng, Lục Ninh bị gắn với giả thiết “Cực ghét ăn cay, ăn cay xong sẽ khó chịu cả ngày”. Ôn Du nghe Hạ Tiểu Hàn miêu tả mặt cậu ấy đỏ bừng như thế nào khi ăn xiên nướng với mình, trong lòng cô lặng lẽ nghĩ, thật ra không phải là do Lục Ninh thích ăn nướng BBQ ở cửa hàng này đâu, mà chỉ bởi vì muốn ở cạnh cô gái mình yêu, cho dù vậy cũng chẳng sợ phải làm chuyện mình ghét.
Nghĩ như vậy, cô lại càng cảm thấy có vài phần đồng tình với cậu ấy.
Hai cô vừa mới đi vào trong quán, tiếng tiếp đón của bà chủ còn chưa vang lên thì cách đó không xa đã truyền tới một giọng nói quen thuộc, rõ ràng là Sầm Dương đang đứng gọi món: “Ôi chao, Ôn Du sao? Còn cả người kia nữa, Hạ Tiểu Lạnh à?”
Hạ Tiểu Hàn cười lạnh: “Thì ra là Sầm Ánh Trăng, hạnh ngộ hạnh ngộ*.”
(*) Hạnh ngộ: Gặp nhau một cách may mắn.
Sầm Dương không so đo với cô ấy, vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt đi tới gần hơn một bước: “Thật trùng hợp, các cậu ăn chung với chúng tôi luôn nhé? Nướng BBQ sao, càng đông người lại càng vui.”
Hạ Tiểu Hàn không thân với bọn họ, cho nên cũng không muốn ngồi chung một bàn với đám người này, không ngờ Sầm Dương lại từ từ bổ sung thêm một câu: “Anh Sí cũng ở đây đấy.”
Trong chớp nhoáng hai người trao đổi một ánh mắt kiểu “Cậu hiểu tôi cũng hiểu”, bà mối giật dây, ngoài tôi ra còn ai vào đây nữa chứ, Hạ Tiểu Hàn ho nhẹ một tiếng, giả vờ như cảm thấy cực kỳ hứng thú mà kéo tay áo Ôn Du làm nũng: “Tiểu Du, chúng ta sang đó chơi chung đi.”
Trong quán ăn nướng này cực kỳ ồn ào, những người lớp A10 lại thích ầm ĩ, tuy Ôn Du không muốn ngồi chung một bàn với nhiều người xa lạ, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác, vì thế đành miễn cưỡng đồng ý.
Bọn họ cùng đặt một phòng, trong phòng có khoảng mười mấy người, hầu hết là nam sinh, khi nhìn thấy Ôn Du bọn họ đều lặng lẽ hướng mắt sang phía Hứa Sí.
Có vẻ là Hứa Sí đã uống một chút rượu, anh lười nhác tựa lưng vào ghế, trong ánh mắt giống như có một tầng sương mù mông lung, mơ mơ màng màng. Khi anh nhìn thấy Ôn Du thì ngẩn người, sau đó giống như một học sinh mắc lỗi sai đột nhiên ngồi thẳng người lại, trầm giọng nói với mấy người ban đang phun mây nhả khói khác: “Dập hết thuốc lá đi.”
Ôn Du bị mùi rượu và thuốc lá làm cho nghẹt thở, nghe vậy thì khẽ cười với anh như đang thay lời cảm ơn.
“Cái này gọi là gì nhỉ? Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ à, tôi vừa ra ngoài là đã gặp hai người bọn họ rồi.”
Sầm Dương vốn đang ngồi ở cạnh Hứa Sí, lúc này rất tự giác mà ngồi ở một chỗ khác không có ai ngồi, người ngồi chỗ bên cạnh cũng đứng dậy đem vị trí nhường cho Hạ Tiểu Hàn.
Cứ như vậy, nhất định Ôn Du sẽ ngồi ở chỗ cạnh Hứa Sí. Hai người đàn ông rầu thúi ruột vì chuyện yêu đương của người khác nhìn nhau cười, bị chính tình anh em của mình làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.
Bọn họ vừa mới gọi đồ ăn xong, cửa hàng này rất hot, đợi đồ ăn ra cũng phải mất một khoảng thời gian nữa. Ở đây hầu hết mọi người đều biết Hứa Sí có ý với Ôn Du, nhưng bất hạnh cái là hai người vẫn luôn không có tiến triển gì, vì thế có nữ sinh có lòng tốt nói: “Không bằng chúng ta chơi trò chơi đi!”
Cô bạn đó xoa tay hầm hè chờ đợi sự trợ giúp của những người khác, ngay lập tức bọn họ cũng mồm năm miệng mười mà phụ họa: “Chơi trò gì mới được chứ?”
Nữ sinh cười thần bí, hất mái tóc dài ra sau vai: “Trò nói thật hay thử thách, có dám chơi hay không?”