Lớp A7 nhận được giải nhất trong buổi lễ hội đúng như dự đoán, còn hậu quả của tiết mục này chính là Ôn Du lại nổi tiếng trên trên diễn đàn của trường.

Lần trước đa số phản hồi đều là nam, nhưng lần này lại khác, cuộc thảo luận lần này đã bị một thế hệ fan nữ đánh chiếm một cách oanh liệt, khu bình luận kêu gào ầm ầm.

“Về chị đẹp đóng vai Phantom lần này, mặc dù ba chữ ấy đã nói đến chán rồi nhưng tôi vẫn tình nguyện nói thêm lần nữa vì cô ấy – tôi có thể!”

“Lầu trên lại bắt đầu rồi đúng không? Internet không phải là nơi ngoài vòng pháp luật đâu, cảnh cáo đấy nhé.”

“Làm sao cô ấy có thể phát âm Tiếng Anh một cách thuận tai trong trẻo lại dễ nghe đến thế được chứ! Nói đi nói lại mọi người có biết tên và cách thức liên hệ của chị đẹp này không? Diễn viên đóng vai Phantom trong danh sách là tên con trai.”

“Cô ấy tên Ôn Du.”

“A a a chính là chị đẹp trông rất đẹp kia sao? Đợi đã, lầu trên không phải là tài khoản của đại lão Hứa Sí sao? Ảnh chụp chung kìa!”

“Ảnh chụp chung! Cho nên hai người đã xác nhận mối quan hệ rồi sao? Hình như ngửi được mùi dưa đâu đây rồi.”

Mộ hòn đá làm dậy lên ngàn cơn sóng, vài chữ ngắn ngủi của Hứa Sí để lại đã thành công chuyển trọng tâm của cuộc thảo luận sang việc đoán xem rốt cuộc giữa anh và Ôn Du có quan hệ thế nào, tác giả viết truyện ngắn và tay viết văn như trăm hoa đua nở, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Sầm Dương nhìn lên diễn đàn rồi lại quay đầu nhìn sang Hứa Sí đang cầm điện thoại, mặc dù rất cố gắng để nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn cong lên rõ rệt, lúc anh Sí học bài cũng không nghiêm túc được như vậy, a, chàng trai đang yêu luôn chìm đắm trong mùa xuân. 

Nhưng không phải ai cũng đều hứng thú với chuyện này, Bạch Lộ nhìn đám người nói ngon ngọt, nịnh hót trên diễn đàn, cô ra rất muốn xóa ngay chủ đề ra khỏi chín tầng mây. Cô ta tức giận lướt màn hình, lúc nhìn thấy đích thân Hứa Sí tự trả lời thì không nhịn được nắm chặt điện thoại.

Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ chịu thua ai, là khuôn khổ con nhà người ta tiêu chuẩn, Bạch Lộ không chỉ có một gương mặt xuất sắc mà thành tích cũng luôn dẫn đầu, khiến không ít nam sinh chạy theo cô ta như vịt, cô ta làm gì nếm được mùi vị đau khổ theo đuổi người ta nhưng lại bị người khác nhanh chân hơn bao giờ.

Thật ra cô ta không hề có ấn tượng đặc biệt gì với Hứa Sí, nhưng do trước giờ anh luôn là người cứng đầu có tiếng trong trường, là người làm mưa làm gió cấp trùm trường, thêm vào đó lại có hoàn cảnh có thể xứng với cô ta, điều quan trọng nhất có thể là vì anh không hề thích cô ta. Khác hoàn toàn so với những chàng trai vừa gặp cô ta đã đỏ mặt tim đập, trước giờ Hứa Sí luôn lạnh lùng với cô ta – Bạch Lộ thích thử thách, vì thế càng muốn chinh phục được người này hơn.

Vốn cô ta nghĩ sẽ từ từ nuôi dạy lại con ngựa hoang này, không ngờ cứ nuôi mãi nuôi mãi, sau đó anh lại đi ăn cỏ nhà người ta mất.

Thật đáng tức mà.

Bạch Lộ đã tìm đến Ôn Du với tâm trạng uất ức bất bình này, lúc đó cô đã thay quần áo của mình vào, cùng sắp xếp lại đạo cụ với Hạ Tiểu Hàn.

Cô nghe có người gọi tên mình, lúc ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy gương mặt tối sầm của Bạch Lộ. Ôn Du có chút ấn tượng với cô gái xinh đẹp nổi tiếng cùng khối này, vì thế đã lễ phép cười với cô ta: “Xin chào, cô tìm tôi có việc gì sao?”

Da mặt Bạch Lộ mỏng, trong chuyện này cô ta thuộc phe đuối lý, cô ta căng da đầu giả vờ như mình rất bình tĩnh: “Tại sao tôi đến tìm cô chẳng lẽ cô còn không rõ sao?”

Câu nói này không rõ ràng gì cả, Ôn Du nghe đến sững sờ, bỗng nhiên cô nhớ đến những lời giáo viên Ngữ Văn nói với mình vào hôm qua, nhật ký của cô và Bạch Lộ đã được lọt vào cuộc thi viết văn nào đó, đồng thời giáo viên cũng dặn dò cô, hy vọng hai học sinh lớp mười duy nhất nhảy lớp thành công là họ đây có thể trao đổi một số kinh nghiệm viết lách riêng với nhau, nâng cao trình độ của cả hai.

Đột nhiên Ôn Du như bừng tỉnh. Trong khối đều đồn rằng tính tình Bạch Lộ kiêu ngạo, không thích qua lại với người khác, nhưng xem ra thì cũng không giống như những gì họ nói - nếu như tính tình cô ta thật sự kiêu ngạo đến vậy thì cũng sẽ không chủ động tìm cô giao lưu cách hành văn.

“Vốn dĩ tôi định ngày mai mới đến tìm cô, phiền cô phải đi một chuyến như vậy, đúng là vất vả cho cô rồi.”

Bạch Lộ thấy dáng vẻ như đã hiểu hết của đối phương, vẫn chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị câu nói của Ôn Du khiến cho mơ màng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng cô ta đến để kiếm chuyện nhưng cô nhóc này vẫn chân thành nói “vất vả cho cô rồi”? Theo thường lệ, trong tiểu thuyết ngôn tình, lúc này không phải Ôn Du nên lạnh lùng chế giễu rồi đáp trả lại mình sao, hoặc là giả vờ ngây thơ nói “Tôi và Hứa Sí yêu nhau thật lòng mà” à? Hình như kịch bản không đúng lắm thì phải?

Bạch Lộ tối sầm mặt, đầy dấu chấm hỏi trên đầu, còn Ôn Du càng nói càng trôi chảy: “Bài văn của cô tôi có xem qua rồi, cho dù là văn nghị luận hay văn xuôi đều rất tuyệt vời. Tôi thích nhất bài “Trên đồng ruộng” của cô, cách trình bày vấn đề tự do trong đó vô cùng độc đáo, phần kết lại còn dùng câu danh ngôn của Graves càng như vẽ mắt cho rồng - ông ấy là tác giả mà tôi vô cùng yêu thích, xung quanh tôi rất ít người biết đến ông ấy, lúc nhìn thấy tên ông trong bài văn của cô tôi thật sự rất vui.”

Bình thường Ôn Du không nói nhiều như thế, nhưng một khi nhắc đến chủ đề mình có hứng thú thì tư duy sẽ trở nên linh hoạt một cách kỳ lạ, nói cũng vừa nhiều vừa nhanh. Bạch Lộ vẫn chưa bắt kịp tần số xoay như chong chóng này, cho nên chỉ đơn giản đáp lại một câu: “Ừm…” 

“Cuộc thi viết văn cho lớp mười lần này chỉ có hai chúng ta nhảy lớp, giáo viên nhắc nhở chúng ta nên giao lưu với nhau nhiều hơn, để bù đắp những khuyết điểm của nhau.” Cô đang có hứng, chớp chớp đôi mắt: “Logic trong bài văn của cô rõ ràng mạch lạc, dùng luận cứ để giành chiến thắng, còn tôi thì lại chú trọng lối hành văn hơn, do đó dẫn đến việc tính nhất quán liên tục và logic của bài văn không được tốt, điểm này tôi phải học tập cô nhiều hơn.”

Trong tình huống thế này cô ta còn có thể nói gì được nữa?

Đầu Bạch Lộ trở nên mơ hồ, cô ta suy nghĩ một lát thì ho nhẹ, cuối cùng trả lời không được lưu loát lắm: “Bài văn của cô cũng rất tốt… ngoài ra tôi cũng rất thích Graves, tôi có bản toàn tập được cất giữ của ông ấy, cô có muốn xem không?”

*

Buổi tiệc Nguyên đán vừa qua, ngày hôm sau tuyết đã rơi trắng xóa đầy trời.

Trận tuyết đến âm thầm này không lớn lắm, tuyết trên sân dày chưa đến một đốt ngón tay, nhưng nó cũng đủ để tất cả học sinh phấn khích.  (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Ôn Du vừa ra khỏi phòng ngủ đã bị gió lạnh thổi đến chóng hết cả mặt, cô nhanh chóng quàng chiếc khăn Hứa Sí tặng lên, Hạ Tiểu Hàn đứng bên cạnh vừa gật gà gật gù quàng khăn lên cổ vừa phản bác: “Tớ không nên mang cái tên này, Tiểu Hàn Tiểu Hàn, mùa đông vừa nghe thấy hai chữ này đã run hết cả người, chi bằng gọi Nhiệt Nhiệt đi.”

Ôn Du nhịn cười nhìn cô ấy, nhìn thế nào cũng cảm thấy miếng khăn choàng cổ đang bay phấp phới theo gió trông rất đặc biệt, nhìn kỹ lại mới phát hiện bởi vì Hạ Tiểu Hàn quá buồn ngủ nên đã tưởng nhầm quần tất thành khăn quàng cổ rồi đeo lên.

Ánh bình minh của mùa đông không bao phủ được mọi thứ, tất cả đều chìm đắm trong sự âm u ảm đạm, gió vừa thổi qua, chiếc quần tất kia như hai cái chân đang đu xích đu trên cổ cô ấy vậy, cảnh tượng ấy vô cùng đáng sợ. Ôn Du cười nhanh chóng lấy xuống giúp cô ấy, Hạ Tiểu Hàn lại hét toáng lên quay về phòng để đổi khăn choàng.

Một trong những niềm vui vào mùa đông chính là tuyết rơi. Một người chơi đùa với tuyết và cả trường cùng chơi đùa trong tuyết là hai trải nghiệm vô cùng khác nhau, có không ít học sinh đều tranh thủ mười phút nghỉ giữa môn để chạy ra ngoài sân thả lỏng tinh thần.

Vì nguyên vật liệu không đủ nên kế hoạch đắp người tuyết phải thất bại trong tiếc nuối, ném tuyết trở thành hoạt động thịnh hành nhất. Học sinh xấu tính thì lặng lẽ mang các quả cầu tuyết từ sân vào lớp, rồi lại lặng lẽ đi phía sau một người nào đó nhét đống tuyết lạnh băng kia vào cổ người đó ngay, ngay lập tức có thể nghe được một tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả tòa nhà, sau đó là tiếng đuổi giết vang lên phía sau lưng.

Hôm nay đúng lúc có tiết thể dục, còn Ôn Du lại bị cảm lạnh vì bộ quần áo mỏng tanh của buổi diễn hôm lễ hội, thêm vào đó là sợ lạnh không muốn đi đâu nên đã ngồi trên ghế bên cạnh sân nhìn các bạn khác biến trò chơi ném tuyết thành một bộ phim chiến tranh kinh động lòng người. 

Cô rảnh rỗi đến mức buồn chán, nhặt một cành cây yếu ớt dưới gốc cây lên, vẽ lên mặt đất đầy tuyết một cách buồn tẻ.

Vẽ trên tuyết sẽ không thể rõ ràng như vẽ trên giấy được, hơn nữa Ôn Du lại bị cảm và lạnh, hai thứ gộp lại khiến cô mơ mơ màng màng, nên chỉ vẽ ra được hình dáng đơn giản của một nhân vật trong phim hoạt hình.

Hình dáng này trông rất quen thuộc, cô nhìn kỹ lại thì mới phát hiện mình lại vẽ ra dáng vẻ của Hứa Sí trong vô thức, rõ ràng chỉ là vẽ đại ra thôi mà.  ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Điều này khiến Ôn Du nhớ đến gương mặt lưỡi cày, đôi mắt chuông đồng mà anh dựa vào mình để vẽ ra, nhất thời tự cười một mình, lại cảm thấy cần nên báo thù lại đôi chút, vì thế đã xóa đi hình dáng lúc nãy, mô phỏng lại phong cách vẽ tranh thiếu nhi của anh để vẽ lại một bức khác.

Đợi đến khi cô được Hạ Tiểu Hàn gọi đi đến quầy bán ăn vặt mua bánh cá hầm, Hứa Sí với cái đầu phủ đầy tuyết mới bước đến bên cạnh dãy ghế dài Ôn Du ngồi lúc nãy, cúi đầu nhìn bức tranh kia.

Anh vừa lên lớp đã phát hiện ra cô, nhưng chào hỏi quá nhiều lần có thể sẽ khiến Ôn Du phát hiện tâm tư của mình, Hứa Sí vẫn còn hốt hoảng lo sợ vì chuyện tối qua nên chỉ đành đứng ở nơi xa lặng lẽ quan sát cô.

Vừa cúi đầu đã không nhịn được cười.

Dưới đất vẽ một chàng trai tí hon, có mái tóc ngắn gọn gàng suôn mượt và đối mắt dài nhỏ của anh, nhưng đôi mắt ấy lại bị cô vẽ giống như hai lưỡi dao sắc bén, còn xếch lên góc bốn mươi lăm độ một cách quỷ dị, mũi thì chỉ có một đường cong thật dài, môi mím lại thành một đường thẳng tắp, trông giống như một con dao tu luyện thành tinh vậy.

Nó tương tự với phong cách vẽ của anh vậy.

Nhìn sang bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ: “Bạn học XC, bóng đèn ép bức người khác.”

Thật sự Hứa Sí rất vui, cười híp mắt, nhặt một cành cây bên cạnh lên, viết từng nét trả lời câu nói kia: “Cậu nói đều đúng cả.”

Tâm trạng vui vẻ của anh kéo dài đến giờ tự học buổi tối. Vừa thấy Ôn Du, Hứa Sí đã nhớ ngay đến bức vẽ thấy lúc sáng, không kìm lòng được suy nghĩ bên cạnh cô có nhiều người như thế, nhưng lại chỉ chọn một mình anh, nói không chừng trong lòng Ôn Du mình cũng rất đặc biệt, cho dù chỉ có một chút xíu.

Càng nghĩ càng cảm thấy tự mình đa tình, ngại ngùng cúi đầu xuống.

Ôn Du cảm thấy hoang mang không hiểu nổi những bong bóng hạnh phúc bay ra từ khắp người anh, chỉ có thể bất lực lên tiếng nhắc nhở: “Nghĩ gì đấy? Câu này là trọng điểm bài thi, phải nghe cho nghiêm túc vào.”

“Được được được.”

Hứa Sí vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, bởi vì không chịu uống thuốc, cả ngày lại chạy nhảy trong sân trường nên bệnh của anh rất lâu khỏi, bệnh cảm như một loại cỏ dại vậy, cho dù khô héo nhưng cũng có thể mọc ra ngay, thường xuyên phát tác không kịp đề phòng.

Ôn Du thấy anh quay đầu đi ho khan vài tiếng, dừng bút hỏi: “Chưa uống thuốc đúng không?”

Anh hít sâu một hơi không nói gì, xem như thừa nhận.

Hứa Sí đang đợi cô lên tiếng dạy dỗ, không ngờ Ôn Du chỉ nhẹ nhàng chọc vào vai anh, lúc nghiêng người nhìn sang thì thấy chiếc khăn choàng trong tay cô.

Cô hơi ngại ngùng, giọng nói cũng nhẹ nhàng dịu dàng: “Tớ cũng cảm rồi, chỉ có thể chia cho cậu một nửa khăn choàng thôi.”

Tim của anh như muốn nổ tung, tay chân luống cuống một lúc lâu mới cẩn thận nhận lấy chiếc khăn choàng choàng lên cổ. Mùi hương bạc hà mát lạnh và khí lạnh tràn ngập trong đêm đông cứ lẩn quẩn ở mũi, hơi thở ấm áp của cô gái vương lại ở cổ.

Họ cùng choàng một chiếc khăn ấm, đó là quà mà anh tặng cho cô.

Giọng nói của Hứa Sí nghẹn ngào, mang theo sự vui vẻ không dễ phát hiện ra: “Cảm ơn.”

Ôn Du không ngẩng đầu lên, bởi thế anh cũng không thấy được hai gò má đang ửng hồng của cô, nó như hai đám mây bồng bềnh, nổi trên bóng đêm yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play