Để có thể xem buổi biểu diễn điệu nhảy đường phố của lớp A10, Ôn Du vội vàng nói lời tạm biệt với những bạn học khác vẫn còn ở hậu trường, sau đó cùng Hạ Tiểu Hàn đi đến khu vực dành cho khán giả.
Chỗ ngồi do giáo viên chủ nhiệm các lớp bốc thăm, lớp của họ may mắn được ngồi ở hàng ghế đầu. Ôn Du không có thời gian để thay bộ đồ màu đen của Phantom, mặc dù cô có mặc áo khoác đồng phục nhưng vẫn rất nổi bật trong đám đông, nhiều học sinh lén lút nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ hoặc tò mò.
“Chị gái nhỏ, chị tên gì vậy?” Có một cô gái táo bạo ở hàng sau đã dùng điện thoại di động chọc chọc vai cô: “Có thể kết bạn Wechat với em không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Du được một cô gái yêu cầu kết bạn Wechat. Khi còn học ở trường nữ sinh, cô rất nổi tiếng nhờ điểm số cao và ngoại hình nổi bật, luôn được nhiều bạn cùng giới đi cùng, đó là lý do cô luôn khoan dung với các cô gái.
"Tôi tên là Ôn Du."
Vừa nói, cô vừa đưa ID WeChat của mình ra, mà cô gái ngồi hàng sau lại sững sờ một lúc.
Ôn Du đeo mặt nạ khi biểu diễn trên sân khấu, khán giả không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, họ chỉ biết rằng nhân vật Phantom được đóng bởi một cô gái có thân hình mảnh khảnh với giọng hát rất hay, bây giờ nhìn thấy được gương mặt thật của cô, cô gái mới cảm thấy chỉ cần có một khuôn mặt như vậy thì giọng hát và dáng người có như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Do thời gian gấp gáp, nhân vật Phantom lại đeo mặt nạ, Ôn Du cũng không trang điểm kỹ càng như các diễn viên khác. Lúc này, dưới ánh đèn rực rỡ của hội trường, khuôn mặt trắng nõn của cô lộ ra vài phần thanh nhã mềm mại, mái tóc đuôi ngựa buộc thấp bằng ruy băng hơi thả ra, vài sợi tóc buông xõa bên tai, theo sự đông đưa của thân thể mà lắc lư nhè nhẹ.
Tại sao một cô gái trẻ đẹp như vậy lại vào vai một người đàn ông có khuôn mặt biến dạng và đeo mặt nạ chứ?
Trong lòng cô gái như con trăn kêu gào, gật đầu như gà mổ thóc: "Cảm ơn cậu! Về sau chúng ta hãy liên lạc nhiều chút nhé!"
"Ừm." Tiết mục của lớp A10 sắp bắt đầu, nhìn thấy Hứa Sĩ đã lên sân khấu, Ôn Du nở một nụ cười áy náy với cô gái: "Thực sự xin lỗi, bạn của tôi lên sân khấu rồi, tôi xem biểu diễn trước đã nhé."
"Được, được!" Cô gái vội vàng gật đầu, lúc quay người lại nhỏ giọng nói với bạn mình bên cạnh: "Cậu nhìn chị gái này có thấy quen không? Rốt cuộc tớ đã gặp ở đâu rồi nhỉ…?"
"Cậu còn nhớ bài đăng siêu nổi tiếng trên diễn đàn của trường không? Lúc đó cậu còn ship CP của cậu ấy với Hứa Sí mà."
"À! Vậy người bạn mà vừa rồi cậu ấy nói sắp lên sân khấu, là chỉ..." Cô gái chợt nhận ra rồi hướng mắt lên sân khấu, một chàng trai cao gầy ở trung tâm đang cười một cách tùy ý và cuồng nhiệt, không phí nhiều sức đã có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của khán giả: "Trời ơi! Thật sự là anh ấy!"
Có rất nhiều giọng nói trong hội trường, Ôn Du không nghe thấy cuộc trò chuyện thì thầm của họ, ánh mắt của cô vẫn dán chặt trên người Hứa Sí.
Anh rất nổi tiếng, vừa xuất hiện đã làm cho rất nhiều cô gái trên khán đài reo hò cổ vũ. Khác với những người biểu diễn khác đang căng thẳng chờ đợi, Hứa Sí có vẻ hơi không tập trung, anh cau mày, đôi mắt mảnh mai quét qua các hàng ghế, khi bắt gặp bóng dáng của người nào đó, ánh mắt của anh lập tức sáng lên.
Ôn Du cũng chú ý tới ánh mắt của anh, giơ tay lên đến vai mà vẫy tay với anh, làm Hứa Sí vui vẻ cười một tiếng.
Khi tiếng nhạc vang lên, thân hình của các chàng trai, cô gái trên sân khấu bắt đầu chuyển động theo nhịp điệu. Hứa Sí có kỹ năng nhảy đường phố và có thể xử lý mọi động tác một cách dễ dàng, hơn nữa, ngoại hình của anh rất đẹp, anh chắc chắn là người nổi bật nhất trong số các vũ công.
Ôn Du ngồi dưới sân khấu chăm chú nhìn anh, khóe miệng vô thức cong lên một nụ cười.
Cô nghĩ, đây mới là một Hứa Sí chân thật nhất, không có quá nhiều nhãn hiệu như "trai hư bạo lực" hay là "người thừa kế của nhà họ Hứa tiêu tiền như nước", anh chỉ là một cậu học sinh đơn thuần.
Anh cũng sẽ trốn uống thuốc vì sợ đắng, cũng sẽ cất giấu một căn cứ bí mật với những kỉ niệm đẹp trong lòng, anh cũng sẽ tỏa sáng trên sân khấu mà tất cả mọi người đều đang dõi theo bên dưới.
Anh giống như một mặt trời nhỏ luôn phát sáng và rực rỡ mọi lúc mọi nơi, khiến người ta vô thức muốn đuổi theo.
*
Sau khi Hứa Sí rời khỏi sân khấu, anh thấy Ôn Du đang đợi ở hậu trường. Cô lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh sau khi thực hiện những hoạt động kích liệt nên đã ôm áo khoác và đợi ở đây khi màn trình diễn sắp kết thúc.
Hạ Tiểu Hàn lấy lý do "Tìm Lục Ninh để đòi đồ ăn vặt", sau khi tỏ ra sâu kín vỗ vai phải của cô thì đã rời đi, khi cô vào hậu trường thì tình cờ gặp Lý Dương Phàm - bạn cùng lớp của cô.
Từ khi thành tích học tập của cô được cải thiện vượt bậc, Lý Dương Phàm thường đến gặp Ôn Du để thảo luận về các bài tập sau giờ học. Cô luôn cảm thấy ánh mắt mà chàng trai này nhìn mình rất kỳ lạ, nhưng cô không biết kỳ lạ ở chỗ nào, cho nên trong lúc vô tình hay cố ý, cô cố hết sức giảm thiểu tiếp xúc với cậu ta.
Cậu ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi nhìn thấy Ôn Du, nhếch miệng cười: "Thật là trùng hợp mà, bạn học Ôn Du!"
Ôn Du lễ phép cười đáp: "Chào cậu, cậu đến đây làm gì vậy?"
Lý Dương Phàm bối rối gãi đầu, thật ra cậu ta đến đây để tìm Ôn Du. Cậu ta vốn định cho cô một cốc trà sữa nóng để giữ ấm sau khi cô rời khỏi sân khấu, nhưng Ôn Du đã rời đi sớm hơn các diễn viên khác, đợi đến khi Lý Dương Phàm đến hậu trường thì đã không tìm thấy người đâu. Cậu ta không ngờ rằng đợi đến khi trà sữa sắp nguội rồi thì cô lại trở lại.
Trái tim của cậu ta đập rất nhanh, cuối cùng cậu ta quyết tâm phải làm, đưa trà sữa cho cô: “Tớ mua cho cậu đấy.”
Cái gọi là không có công lao thì không nhận quà, cô chưa từng vì Lý Dương Phàm làm chuyện gì, hiện tại cậu ta lại bắt đầu lấy lòng cô, trong lòng Ôn Du khẽ động, cảm giác có chỗ không đúng.
Quả nhiên, cô còn chưa kịp mở miệng thì Lý Dương Phàm đột nhiên lại bắt đầu nói từng chữ một: "Cậu diễn rất hay, à không phải, cậu có hứng thú làm bạn gái của tớ không?"
Cậu ta nói lắp bắp, logic hỗn loạn, Ôn Du đang đứng ở trước mặt cậu ta thì lại ngỡ ngàng đầy mặt, không nói được trong tim cô đang cảm thấy điều gì.
Mặc dù cô đã được các bạn học ở trường nữ sinh tỏ tình nhiều lần, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên trong đời cô được một chàng trai thể hiện tình cảm trực tiếp với mình, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy bối rối.
Vì vậy, khi Hứa Sí đi vào hậu trường, những gì anh nhìn thấy là một cảnh tượng kỳ lạ như vậy: Ôn Du sững người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, trong khi chàng trai đứng trước mặt cô thì cứng đờ, định dùng một ly trà sữa để có được một người bạn gái.
"Thật xin lỗi. Tuy rằng lý do này rất lỗi thời, nhưng tớ cảm thấy ở cấp ba, quan trọng nhất chính là học tập, tớ không muốn bởi vì tình yêu mà quấy rầy tiến độ học tập của mình." Ôn Du hít sâu một hơi: "Hơn nữa, cậu không phải là mẫu người mà tớ thích. Cảm ơn cậu đã thích tớ, nhưng học tập càng đáng để được yêu thích hơn tớ nhiều."
Những lời này vừa nói ra, không chỉ có Lý Dương Phàm cứng đờ tại chỗ, mà Hứa Sí đang ở phía sau cô cũng dừng lại, nụ cười trên mặt cũng đọng lại.
Lý Dương Phàm đỏ mặt, giọng nói run run: “Nhưng chúng mình vẫn chưa hiểu rõ lẫn nhau, chỉ dựa vào mấy lần tiếp xúc làm sao cậu có thể kết luận tớ không phải là mẫu người mà cậu thích? Tớ đều có thể thay đổi những điểm cậu không thích ở tớ mà, không được sao?”
"Nhưng cũng như vậy, chỉ dựa vào mấy lần tiếp xúc, làm sao cậu có thể kết luận là cậu thích tớ chứ?"
Một câu trúng đích, Lý Dương Phàm không nói nên lời.
Ôn Du cụp mắt xuống, không nhìn vẻ mặt bị thương của cậu ta, cô không có nói rõ ràng, nhưng Lý Dương Phàm nhất định có thể hiểu ý của cô. Hai người bọn họ không biết rõ về nhau, thậm chí còn không phải là bạn bè cơ bản nhất nữa, khi cô vẫn còn là một cô gái quê mùa tầm thường trong lời nói của mọi người, Lý Dương Phàm thậm chí còn có chút coi thường Ôn Du. Sở dĩ cậu ta thích cô không gì khác ngoài gương mặt xinh đẹp hơn người này, nhưng đó lại là thứ dễ hết hạn nhất, chỉ mang đến một tình yêu rẻ tiền và nhanh chóng.
Cô không muốn thứ tình yêu đó.
“Tớ... Tớ sẽ để cho cậu hiểu rõ về tớ một lần nữa.” Lý Dương Phàm bất đắc dĩ nghiến răng: “Sau này chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?”
Anh biết tính tình của Ôn Du rất mềm mỏng, cô nhất định sẽ không từ chối yêu cầu này của cậu ta, chỉ cần còn có thể làm bạn, cậu ta sẽ có cơ hội gây ấn tượng với cô. Nhưng thật không ngờ rằng cô gái trước mặt im lặng một lúc rồi kiên quyết nói: "Xin lỗi, sau này chúng ta hãy cố gắng không có bất kỳ liên hệ nào đi."
Một tia sét giữa trời quang ập xuống, đơn giản mà trực tiếp, khiến cho Lý Dương Phàm không thể thốt ra một lời nào.
Biết mình đuối lý, cậu ta thu lại ly trà sữa định đưa cho cô, vừa đi vừa xé miếng dán trên ly trà sữa, trực tiếp rót trà sữa lạnh ngắt xuống cổ họng.
Giai điệu của ca khúc "Đêm nay khó quên" vang lên trên sân khấu, Lý Dương Phàm cầm ly trà sữa của mình và nghĩ, một cơn say giải ngàn đời sầu bi, tối này cậu ta nhất định phải uống hết ly này mới được.
Gió đông nâng vạt áo, mái tóc rối bù trên trán, đêm nay cậu ta là Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải đến từ trường trung học phổ thông Hoài Thành 1, người đàn ông một mình đi trong gió lạnh, mượn rượu giải sầu, quên đi tình yêu cùng thù hận.
Về phần trong trà sữa hoàn toàn không có cồn, cậu ta cũng lười suy nghĩ.
A, đêm nay thật khó quên mà.
*
Thấy cậu ta ngẩng đầu uống trà sữa ngơ ngác rời đi, Hứa Sí không nói một lời nào, tiến lên vỗ vỗ lưng của Ôn Du.
Hơi thở của anh hổn hển vì vừa hoàn thành điệu nhảy đường phố nên tiêu hao gần hết sức lực, anh gượng cười: "Thật sự là không nhìn ra cậu lại tuyệt tình như vậy đấy."
“Cậu thấy hết rồi sao?” Ôn Du có chút ngượng ngùng đưa áo khoác cho anh: “Không phải là tuyệt tình, tớ làm vậy cũng chỉ là vì tốt cho cậu ấy mà thôi.”
Trong lòng Hứa Sí cực kỳ quan tâm điều này, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, nhanh chóng theo thói quen mặc áo khoác vào, giả vờ thản nhiên hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Tớ thật sự không thích cậu ấy, nếu sau này vẫn còn giữ liên hệ với cậu ấy, điều này sẽ cho cậu ấy hi vọng hão huyền, cho rằng chỉ cần kiên trì theo đuổi là sẽ luôn thành công." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại vô cùng nghiêm túc: “Nhưng thật sự lại không phải như vậy, xác suất lớn nhất chỉ có thể là cậu ấy đã dành phần lớn tuổi thanh xuân của mình, lãng phí chúng vào những nỗ lực không có kết quả, khi nghĩ lại điều này, tớ cảm thấy việc này không khác gì với việc giết chết thời niên thiếu của cậu ấy, tớ không thể chỉ vì thỏa mãn mong muốn được người khác thích của bản thân mà ném lòng tự trọng và tương lai của cậu ấy ra sau đầu được."
Hứa Sí không nói gì, trong lòng cảm thấy vắng vẻ.
"Hơn nữa tớ muốn dành toàn bộ tinh thần và sức lực của mình cho việc học. Nếu cậu ấy theo đuổi tớ, không chỉ cậu ấy sẽ tốn rất nhiều công sức mà thời gian của tớ cũng sẽ bị chiếm dụng. Điều đó không tốt cho cả hai. Cho nên..." Ôn Du ngượng ngùng cười với anh: "Tớ đã sớm quyết định sẽ không giữ liên lạc với người mà tớ không thích nhưng vẫn muốn theo đuổi tớ. Học tập thú vị như vậy, làm sao chúng ta lại phí thời gian vào việc dây dưa không rõ với nhau trong tình yêu chứ?”
Từng lời cô nói đều đè nặng trong lòng Hứa Sí, anh nắm tay thật chặt rồi lại nới lỏng, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải lựa chọn thỏa hiệp.
Nếu anh cắt đứt liên lạc với cô, anh nhất định sẽ buồn đến phát điên lên mất. So với việc rơi vào kết cục như vậy, không bằng cứ như hiện tại, đến gần cô từng chút một, cho đến một ngày, anh không còn thuộc về mẫu người “cô không thích nhưng vẫn muốn theo đuổi cô” nữa.
Hứa Sí yên lặng đút tay vào trong túi, đầu ngón tay chạm vào mặt phong thư lạnh lẽo.
Trong đó có bức thư tình mà anh đã ấp ủ hơn nửa tháng, anh mừng thầm, may là Ôn Du không phát hiện ra chuyện này.
Nó từng là một phần bất ngờ, nhưng bây giờ đã trở thành một bí mật không thể nói cho người khác.